Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hy vọng

Tiểu thuyết gốc · 4750 chữ

Lời tác giả: Chương trước mình có đặt hoàn cảnh Cha của Linh đi theo người khác, nhưng mình xin phép sửa lại rằng Cha của Linh chết (đã sửa lại ở Chương 7), ông là một người Cha tốt. Cảm ơn mọi người đã đọc dòng thông báo.

Và đây là một chương rất nặng về tình tiết lẫn tâm lý. Mình sẽ tiết lộ cho mọi người biết rõ về quá khứ của Linh. Sau chương này thì mình sẽ viết xong hết những chương sau rồi đăng một lượt để kết thúc Arc mà mình không có ý định làm dark đến thế này, hẹn mọi người vào thứ hai đầu tuần!

----------

Đêm hôm nay mưa to gió lớn kéo vào ùng ùng từ biển xa. Tin bão kéo về đã được thông báo từ mấy ngày trước, cho đến nay thì nó đã thực sự đổ bộ vào đất liền.

Đêm nay không khí lạnh đến thấu xương, sấm sét vang dội đùng đùng ở khắp nơi đến nỗi người lớn đôi khi còn hoảng nói chi là trẻ em.

Mỹ Họa Linh cũng là một cô bé mười tuổi sợ sấm sét như vậy. Con bé trưởng thành hơn tuổi rất nhiều, có lẽ là do hoàn cảnh. Cha mẹ nó ly dị từ lúc nó còn nhỏ xíu, lúc nó chỉ mới bập bẹ nói được vài ba từ vụng về. Vậy mà đến bây giờ nó đã được sáu tuổi, cái tuổi mà khó đứa trẻ nào làm được mọi thứ từ nấu ăn cho đến dọn dẹp nhà cửa và cả việc ngủ một mình.

Con bé không sợ ma, không sợ quỷ, bởi nó biết hai thứ này không hề tồn tại. Mà kể cả có tồn tại thì cũng chẳng gây hại được gì, nó cứ thế mà ngủ một mình với lý do này. Nhưng thực sự thì lý do sâu xa chính là nó không muốn ngủ cùng mẹ và cha dượng.

Mẹ nó tái hôn sau hai tháng ba nó mất, lúc đó nó nhỏ xíu không biết gì, vài năm sau hiểu chuyện, nghe được mẹ và dượng nó trò chuyện thì biết được rằng mẹ nó đã ngoại tình trước kia. Cha nó vì buồn mà ra khơi suốt mấy tuần liền không thấy về, hai tháng sau đó thì có người tìm thấy xác và phải lên xác nhận.

Mẹ nó đã đến để xem tình hình, khi thấy cha nó mất, mẹ nó đã khóc rất nhiều. Nhưng đó chỉ là ngoài mặt, lúc đó nó đi cùng mẹ mà, nó không được vào để xem mặt ba, nhưng nó vẫn thấy được dáng vẻ đau khổ đó của mẹ, và cái dáng vẻ đó biến mất ngay khi bà rời khỏi nhà xác và gọi điện thoại cho dượng hiện tại của nó.

Nhưng nó chỉ là một con nhóc đang bám vào mẹ lẫn dượng để sinh tồn nên nó nào dám nói gì, khi đó nó mới tám tuổi thôi mà đã nghĩ được như vậy rồi.

Cứ vậy mà Linh sống suốt hai năm kể từ đó.

Và đã hai năm rồi kể từ khi mẹ chính thức kết hôn với dượng và về sống cùng một nhà, nó cũng chẳng ngủ chung với họ vì đã được chuẩn bị một căn phòng riêng.

Hằng đêm nó phải nghe tiếng cha mẹ hì hục ồn ào. Nó không thể ngủ, không dám nói gì, chỉ biết chịu đựng như thế. Ấy vậy mà dù thiếu giấc ngủ con bé vẫn lớn nhanh và tốt, cạnh đó thì thành tích học tập cũng luôn đứng trong top đầu toàn khối.

Nó đã sống cô độc một mình rất lâu rồi. Nhưng ngày hôm nay, chỉ ngày mưa bão hôm nay thôi nó đã biết sợ sau ngần ấy thời gian chẳng biết cảm giác đó là gì. Vì vậy mà nó đã phá lệ sang phòng mẹ và dượng để ngủ cùng. Lúc này hai người họ đã say giấc nồng mặc kệ sấm chớp cứ thi nhau giáng xuống trần gian.

Linh nằm giữa hai người họ, gối được gập lại để che đi hai lỗ tai. Nó sợ lắm nên chỉ biết co ro ở đấy.

Nhưng rồi nỗi sợ ấy cũng dần dần vơi đi theo sự mệt mỏi vì phải gồng mình chống lại sự sợ hãi, con bé đã thiếp đi lúc nào không hay.

Dượng của Linh tên là Bính, có người gọi là Tám, ông hơn mẹ cô tận nửa con giáp, ông làm nghề cò đất, hễ có đất là ổng sẽ đi chèo kéo tùm lum người dân quanh đây để có thể thu tiền cò. Ấy vậy mà ổng kiếm khá lắm, chỉ vài ngày là bán được một mảnh, chẳng mấy chốc mà ổng đã giàu sụ và sở hữu cho mình gần như toàn bộ đất ở phường nhỏ này.

Và rồi ông Bính gặp mẹ bé Linh, ổng phải đi từ đầu đến cuối xã mới hỏi thăm được tên của bà là Tư, cái tên mà gia đình đông con ngày xưa thường đặt để dễ gọi tên.

Bà Tư lúc đó đẫy đà vô cùng, đoạn nào ra đoạn nấy làm ông chết mê chết mệt ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ông đã lân la làm quen, ấy vậy mà làm quen được thật, ông biết rõ bà Tư thiếu hơi trai bởi bả đã không gần chồng nhiều năm rồi. Chồng của bả thì làm ngư dân, sống trên biển gần như quanh năm trừ ngày mưa bão để gắng sức mà kiếm tiền lo cho gia đình. Mỗi lần ổng vào đất liền thì phải đi chở hàng đây đó để giao cá, về nhà thì nằm ngủ ngay tức khắc, sức tắm còn không có nói chi sức động phòng.

Vì vậy mà khi bà Tư được ông Bính tiếp cận bả đồng ý ngay, bả còn chẳng chút ngại ngùng e thẹn hay giả vờ từ chối nào. Bởi với bả lúc đó, chỉ cần có trai là đủ, thời gian qua bả đã giữ phẩm giá quá lâu rồi, nay được người đàn ông vạm vỡ đã vậy còn giàu có thì bả dại gì không lên giường để chiếm tiện nghi. Sau này co thai hay gì đó thì bả còn được nhờ, cả đời này chỉ sống trong tiền.

Phải, bả là con người yêu tiền, bả yêu tiền hơn tất cả. Bả lấy ba bé Linh cũng chỉ vì tiền mà thôi. Thậm chí đến cả con cái bả còn chẳng quan tâm, bé Linh suốt ngày chỉ bị bả sai từ khi nó biết làm việc hồi năm tuổi đấy thôi, từ nấu ăn giặt giũ cho đến đi chợ, tất cả mọi thứ bả đều giao hết cho bé Linh. Bả không muốn đụng tay vào mấy việc nhà này làm gì vì tay bả đâu phải để làm máy việc chân tay đó, bả phải giữ tay thật đẹp để bốc bài thật hên. Nhưng dù tay bả có đẹp đến đâu thì khi đánh bài toàn thua đến sạch tiền.

Bà Tư luôn trút giận lên người bé Linh mỗi khi thua bạc như thế, nhưng con bé không dám khóc, nó mà khóc thì mẹ lại nhấn nước nó. Nó sợ việc đó lắm, nên lúc mẹ mắng hay mẹ đánh nó đều cố gắng im lặng và không phản ứng gì.

Sau biết tin cha bé Linh mất ngoài biển, bà bên ngoài đau khổ nhưng thực chất lại mừng vô cùng, bởi miếng đất hay căn nhà rồi cả tài sản của ổng đều thuộc về bà. Bà đã gọi ngay cho ông Bính để hai người công khai đến với nhau chỉ sau việc chôn cất cha bé Linh ba ngày, còn chưa được một tuần lễ.

Hàng xóm nói ra nói vô dữ lắm, từ đó ai cũng biết bà Tư lăng loàn ngoại tình. Nhưng nào dám nói lời nào vì có ông Bính chống lưng, ai trong phường này mà dám hó hé lời nào, bởi phần lớn dân ở đây nào có nhà riêng, toàn là nhà thuê và ổng cho thuê với cái giá rẻ hơn bình thường khá nhiều. Âu đó cũng là khả năng tạo lợi thế cho mình của ông Bính khi ở đây, ổng chẳng mấy chốc mà trở thành chủ tịch phường, quyền lực tăng cao và kể từ đó ai ai cũng phải nghiễm nhiên không được nhắc đến chuyện của bà Tư và ông Bính, họ giống như là vùng đất cấm vậy, đúng đến thì chỉ có rủi chứ không có may.

Ông Bính thì về ở cùng với bà Tư được hai năm trời. Ổng đêm nào cũng quện bả lên bờ xuống ruộng vì thân hình của bả bây giờ bốc lửa hơn trước rất nhiều, ổng đã cho tiền bả đi tập thể dục thể thao cả mấy tháng trời để có được thành quả hiện tại.

Thường ngày thì bả cho ông quện tận ba hiệp và ông cũng thỏa mãn vô cùng. Nhưng hôm nay ổng chẳng hiểu sao mình lại rạo rực không dứt, trong người cứ như có lửa đang đốt vậy.

Ổng đã kêu bà Tư làm thêm vài hiệp, nhưng bả mệt, bả từ chối rồi ngủ từ lúc bão bắt đầu lên đỉnh điểm.

Trong lúc đang trằn trọc không ngủ được suốt mấy tiếng qua, phần là do sấm sét to quá, phần là vì ổng vẫn đang hứng tình vô cùng.

Trong lúc đang quay lưng lại với bà Tư liu riu mơ màng thì lưng ổng bị động chạm, ổng quay sang thì thấy con bé Linh đang nằm ở đó mà co ro người. Đây là lần đầu tiên ổng thấy nhỏ sang đây ngủ cùng. Ổng cũng bất ngờ lắm, nhưng chắc là lần đầu tiên có cơn bão dữ dội thế này nên nó mới sợ vì ở một mình mà sang đây.

Ổng không để tâm làm gì, để Linh nằm run sợ che tai như thế cho đến khi con bé ngủ.

Nhưng ổng vẫn không ngủ được, cơn bão cũng đã không còn ở đỉnh, nó đang duy trì ở mức lớn với ít đợt sấm sét hơn rất nhiều.

Lúc đó, ổng quay sang phía bà Tư, ổng định mò vú bà Tư cho dễ ngủ, nhưng mà giờ đây ổng các xa bà Tư quá, con bé Linh nó nằm giữa ông với bả mà. Ông bực lắm nhưng không làm gì được.

Ổng trằn trọc mấy chục phút sau đó, rồi ổng chợt nảy ra ý tưởng táo bạo. Không dùng được vợ thì dùng con riêng của vợ cũng được, con Linh nó ngủ rồi thì sợ quái gì. Thế là ổng đưa tay mình luồn vào từ dưới bụng con bé cho đến khi chạm vào ngực.

Ổng bỗng giật mình khi chạm vào ngực Linh, nó chỉ mới mười tuổi nhưng lại phát triển nhanh quá, ít nhất là nó đã nhô lên bằng một quả cam, thế là quá lớn ở cái độ tuổi này.

Ổng cứ vậy mà mân mê đầu ti rồi xoa xoa vú con bé, lâu lâu ổng còn bú mút lỗ tai con bé nữa. Ổng phê pha như thế đến mức ổng ra trong quần từ lúc nào không hay.

Cùng lúc ổng vừa ra thì bé Linh cũng tỉnh dậy, nó thấy tay dượng đang nằm trong áo mình thì liền sợ hãi. Nó không dám hét lên vì sẽ làm mẹ tỉnh giấc, khi đó nó sẽ bị đánh mất, nó chỉ dám hất tay ông Bính ra rồi chạy về phòng.

Ngày hôm đó cũng là ngày nó không sợ sấm sét nữa, bởi thứ đáng sợ nhất trên đời với nó từ đó chính là ông Bính.

Sáng hôm sau nó chuẩn bị tập vở đi học. Mẹ nó thì vẫn còn đang ngủ li bì, ông Bính thì đã dậy từ bao giờ. Ổng đi thẳng vào phòng con bé, ổng không có định làm những gì với nó như hôm qua mà chỉ là cảnh báo bằng lời ngon ngọt với điệu bộ đê tiện.

“Con không được nói với mẹ chuyện hôm qua nhé. Mẹ biết được là nhấn nước con đấy, dượng không ngăn được đâu. Dương thương, cho con tiền sài nè.”

Ông Bính xoa xoa đầu Linh rồi dúi vào tay nó tờ một trăm nghìn. Vào thời đó thì đừng nói con nít, với người lớn thôi thì có ngần ấy tiền dằn túi cũng được xem là giàu có rồi.

Nhưng bé Linh nó không dám nhận, nó cất tờ tiền vào trong tập nháp rồi quăng trên bàn học. Nó không muốn ở trong nhà, nó đã rời khỏi đây và đến trường ngay tức khắc mà chẳng cần ai đưa tiễn.

Chiều về, tâm trí con bé sợ hãi đến mức từng bước chân trên đường dường như bị níu lấy bởi tảng đá hàng trăm tấn.

Nhưng nó không có nơi nào để đi, chẳng ai trong phường này hay thậm chí là xã này dám cưu mang nó. Bởi nó là con của bà Tư, con kế của ông Bính. Chẳng ai muốn dây vào cái của nợ này cả.

Linh chỉ có một lựa chọn duy nhất là quay trở về nơi địa ngục đó mà thôi.

Hôm nay nó về trễ, trời đã sập tối, cơm nước chưa chuẩn bị nên bị bà Tư la cho một trận rồi xém tí là bị nhấn nước. Nhưng ông Bính đã ngăn lại và khuyên can bà bằng lời lẽ ngon ngọt với cả còn cho tiền để bà nguôi giận.

Bà Tư thì dễ tính đến dễ dãi, chỉ cần đưa tiền ra trước mặt thì bả nghe theo răm rắp.

Tối đến ông Bính dẫn cả nhà đi ăn tại nhà hàng sang trọng ở trung tâm. Sau đó thì họ có đi chơi những nơi cho thiếu nhi rồi về nhà, bà Tư vì đi xa quá nên mệt mà nằm trên giường ngủ luôn.

Ông Bính cũng không thèm đòi bà Tư cho quan hệ, ổng mặc kệ bà, vì tối nay ổng đã có đối tượng mới, phải, là con Linh. Cái cảm giác ngày hôm qua với con bé làm ông mãi không quên được, vì vậy mà cả ngày hôm nay ông đã chiều con bé hết mức, đã vậy còn bênh nó ra mặt nữa.

Bây giờ là chín giờ, con bé thường không ngủ sớm vì nó phải làm bài tập. Ông Bính biết điều đó nên đã ghé vào phòng nó.

Ông Bính gõ cửa, con bé ra mở, nhưng thấy ông Bính nó liền trưng ra ánh mắt sợ hãi.

Ông Bính nào quan tâm, ông chỉ nói: “Dượng vào nhé.” rồi đi thẳng vào chẳng cần cho phép, cũng đúng thôi, thời đó thì con cháu làm gì có cái gọi là không gian riêng tư như thời hiện đại được.

Bé Linh để ổng vào mà chẳng dám phản kháng, nó chỉ dám đứng ngay cửa và nhìn ra ngoài cho đến khi ông Bính gọi tên.

“Linh lại đây con, dượng thương.”

Linh không dám cãi lời, đôi chân nặng trĩu của nó cố nhấc từng bước để đi đến đứng kế bên ông Bính. Nó bấu lấy vải quần, nghiến răng mong rằng mình sẽ được bình yên.

Ông Bính thì nào quan tâm con bé nghĩ gì, ổng liền ôm keo bé Linh mà kéo về phía mình. Cái cơ thể đang run bần bật của con bé nhưng lại không dám phản kháng làm ông cũng theo đó mà sướng tê người.

“Con ngoan nghe lời dượng, dượng cho con tiền, dượng thương con nghen.”

Ông Bính nói với cái giọng thì thào thảo mai.

“Nào, ở yên nhé.”

Ông Bính thấy Linh không nói gì là biết ngay con bé đã đồng ý, ổng chỉ cần biết mình nghĩ vậy là vậy. Ổng nào chờ nữa, ông liền đưa tay vào bên trong áo của con bé mà xoa xoa bầu ngực mới phát triển của Linh, ổng mân mê đầu vú con bé còn bạo dạn hơn cả hôm qua.

Con bé Linh lúc đó đã khóc, nó mếu máo thành lời.

“Dượng ơi tha cho con!”

Nó cứ lặp đi lặp lại cái từ đó trong uất ức, nước mắt nước mũi nó chảy đầm đìa trên mặt.

Ông Bính thấy thế liền dùng tay trái lau chúng đi, miệng bảo thương thương nhưng tay phải vẫn còn xoa ngực con bé.

“Thương nha, ngoan không khóc, dượng mà nói con để dượng xoa vú cho mẹ nghe là con bị nhấn nước đó nha. Lúc đó dượng không bênh được đâu.”

Nhưng bé Linh nó vẫn mếu máo. Lòng ông Bính không thấy sợ mà còn phấn khích.

Ổng quăng con bé xuống giường, đây là cái giường mà ổng đã chính tay mua rồi đóng cho con bé, nhiêu đó thôi cũng thấy được ổng thương bé Linh như nào, đó là những gì ổng nghĩ, và ổng biết mình cần được trả ơn từ con bé Linh.

Ông không xoa ngực con bé nữa, ổng vén hết áo con bé lên, ông bắt đầu hôn rồi bút mút ngực con bé ở cả hai bên, con bé hét toáng lên nhưng ngay lập tức bị ổng bụm miệng lại. Con bé sợ hãi vũng vẫy, nhưng sức của một con nhóc thì làm sao chống lại một người lớn khỏe mạnh đã vậy còn tập thể hình như ông Bính chứ.

Ông Bính mặc kệ bé Linh có thế nào đi nữa ông vẫn tiếp tục hành động thú tình của mình. Lúc này khúc thịt dưới của ổng đã cứng lên, ông chịu không nỗi, cả ngày hôm nay ổng còn chẳng làm lần nào với bà Tư.

Ổng vẫn giữ con bé Linh đang cựa quậy điên cuồng, sau đó thì cởi quần ra chỉ bằng một tay, ổng giờ đang chẳng mảnh phải che phần thân dưới. Khúc thịt của ổng đã quá ngứa ngáy rồi, ổng phải giải tỏa nó, ổng cũng muốn bịt miệng con bé Linh nên đã rất nhanh, ổng đút khúc thịt cứng đó vào miệng con bé, con bé Linh dù vùng vẫy cũng chẳng làm được gì.

Ông Bính bắt đầu nhấp, cái cảm giác nóng mát bên trong miệng của bé Linh làm ổng càng nhấp điên cuồng và rồi xuất ra đầy miệng con Bé.

Bé Linh ho sằng sặc khi ông rút cục thịt thừa đó ra, nó khóc thét lên với cường độ âm thanh mà ổng còn chẳng thể ngờ. Ông quá sướng sau cú xuất vào miệng tuyệt vời đó nên tay chân rụng rời, ông quên mất việc phải chặn miệng con bé lại.

Lúc đó ổng nghe tiếng bước chân từ bên ngoài, và khi đó bà Tư đã xuất hiện, bả thấy rõ con gái bả người dính đầy tinh dịch và ông Bính thì đang ở truồng bên cạnh.

Linh như tìm thấy được tia hy vọng cứu rỗi đời mình, nhưng rồi con bé chợt nhận ra đó chỉ là mộng tưởng hảo huyền.

Bà Tư, người mẹ nó vẫn kính trọng dẫu cho bị chửi mắng hay nhấn nước suốt thời gian qua. Nó vẫn luôn thương bà, nó vẫn luôn yêu bà vì bà là mẹ của nó. Nhưng chính bà, chính bà đã phản bội đức tin của nó.

“Thì ra ông có cái sở thích biến thái này.” Bà Tư bình thản nói, bả chẳng có tí gì là tức giận, bả phẫy tay. “Nếu ông muốn thì tôi chiều. Nhưng cái gì cũng có giá của nó mặc kệ tôi với ông là vợ chồng. Mỗi lần ông muốn nó bú chim thì trả tôi hai triệu, ngon lành không?”

Linh không thể ngờ rằng mẹ lại xem nó như món hàng và đang thản nhiên trao đổi với người vừa hãm hiếp nó ngay trước mặt nó.

Mọi cơ quan thần kinh của Linh lúc này dường như ngừng hoạt động, nó chẳng biết chuyện gì xảy ra xung quanh cả. Nó không thấy, nó không nghe, nó không cảm nhận được, và rồi trước mắt nó bỗng tối đen như mực.

Và đó cũng là lúc mà cuộc đời của nó mang một màu đen như thế.

Thời gian kế đó, Linh đã bị cho thôi học, con bé giờ đây bị giam ở nhà không cho tiếp xúc với ai hay thậm chí là rời khỏi cửa nhà. Hằng ngày nó phải dọn dẹp nhà cửa, giặt rồi phơi đồ, rửa chén lẫn nấu ăn. Nó vẫn làm việc nhà như trước. Tối đến, nó phải dùng tay rồi dùng miệng để phục vụ ông Bính, mỗi lần như thế thì mẹ nó được ba triệu.

Ông Bính thì giàu có, tiền ổng không thiếu nên suốt một tháng ổng làm không sót ngày nào.

Và rồi ngày đầu tiên của tháng thứ hai, trong lúc nó đang dọn dẹp thì ông Bính và bà Tư đang bàn bạc công khai trước mặt Linh trong lúc con bé đang dọn dẹp.

Ông Bính cảm thấy không thỏa mãn chỉ với tay và miệng, ổng muốn quan hệ với con bé và đưa ra cái giá hấp dẫn. Bà Tư thì không đồng ý vì cái giá quá rẻ, thế rồi hai người họ bàn bạc để ra cái giá cuối cùng.

Năm trăm triệu cho lần quan hệ tối nay của ông Bính với Linh. Con bé sợ lắm, nhưng nó phải giữ Bình tĩnh, nếu nó tỏ ra dù chỉ một biểu hiện lạ thôi thì nó sẽ gây nên chú ý không cần thiết với họ mất.

Linh tiếp tục dọn dẹp, con bé cứ thế mà lủi thủi rồi vào trong phòng.

Tối đến, cái đêm ác mộng đã được thông báo trước cuối cùng cũng đến. Linh nằm trong phòng bởi bà Tư bảo nó như thế, nó bị bà Tư bắt mặc bộ trang phục không phù hợp với lứa tuổi của nó, bộ đồ lưới màu đen có thể thấy mờ ảo da thịt bên trong của nó.

Bé Linh nó sợ lắm, nó cứ bấu chặt tay với ga giường để trấn an mình mà thôi.

Ông Bính lúc đó từ bên ngoài đi vào, ổng không mặc đồ, ổng hứng quá rồi. Bà Tư thấy thế liền ra ngoài khóa trái cửa để họ một mình.

Ông Bính hứng quá, ổng đã đợi ngày này lâu lắm rồi, ổng liền lao tới mà bú ngực con bé liên hồi, ổng định lấy đi nụ hôn đầu của con bé vì cả tháng qua ổng chưa từng hôn nó lần nào, ổng đã để dành cho ngày hôm nay, nhưng ổng đã phải thất vọng vì miệng con bé đang bị lỡ, ổng không muốn bị lây nên đành phải bỏ đi phần này.

Ông Bính cứ thế mà bú mút ngực con bé điên cuồng, một tay xoa xoa đùi con bé, và một tay thì đặt vào vùng kín để kích thích bé Linh.

Chân bé Linh co quắp lại khi bị chạm vào hạ bộ, nó sợ lắm, nhưng nó phải cố gắng, nó phải chịu đựng.

Ông Bính cảm thấy mình đã đạt đỉnh, ổng muốn xuất ra, nhưng xuất ra rồi thì sẽ tiếc lắm cái lần đầu lấy đi trinh tiết của Linh mà không được kéo dài. Thế nên ổng đã kêu bé Linh bú cây thịt cho ổng.

Linh đã đợi khoảnh khắc này từ rất lâu, con bé đã đợi nó từ lúc bắt đầu đến giờ. Con bé không đợi ông Bính đưa vào như mọi khi nữa mà chủ động ngoạm lấy cục thịt của ổng, nhưng nó không bú, nó không mút, con bé dùng hàm răng chắc khỏe của mình mà cắn thật mạnh vào nó.

Ông Bính hét lên đầy đau đớn, ổng dùng bàn tay khổng lồ mà tán con Bé Linh văng xa một khoảng làm đầu nó đập vào tường khiến máu chảy ra ngay tức khắc.

Bé Linh đau lắm, nhưng đây là cơ hội duy nhất của nó. Ý chí sinh tồn đã đem lại sức mạnh cho bé Linh.

Con bé đã chuẩn bị từ trước, hàng chục bộ đồ đã được nó kết lại tạo thành một sợi dây chắc chắn, con bé chạy nhanh ra cửa sổ và theo sợi dây từ quần áo đó mà đu xuống mặt đất.

Con bé không đợi chờ gì, khi mà ra được bên ngoài, Linh dùng hết sức bình sinh mà chạy thụt mạng về phía trước, nó không biết mình phải đi về đâu, nó chỉ biết chạy và chạy. Con bé chạy đến mức chân đã rỉ máu, nhưng nó không đau, cơn đau này không thấm tháp gì với những gì nó đã phải trải qua cả.

Và rồi Linh dừng chân trước một ngôi nhà, khi đó nó đã được một người phụ nữ trong bộ đồ lam màu xám đưa vào trong. Linh biết cô ấy là người theo đạo, gương mặt lẫn thái độ hiền dịu của cô ấy cũng thể hiện đây là người tốt. Linh chỉ dám tin như thế, không, cô bé buộc phải tin, có một cái phao cứu mạng mình ngay trước mặt thì cô bé không thể nào bỏ lơ nó được.

Sau đó thì Linh kể hết sự tình cho người phụ nữ đã giúp mình cùng những phật tử tại nơi đây nghe. Câu chuyện đó làm ai nấy cũng rùng mình và đã được trình lên chính quyền ngày hôm sau.

Sáng hôm sau thì báo đài đưa tin rầm rộ, ông tám thì bị bắt, bà mai thì sợ quá trốn biệt xứ chẳng ai tìm được tung tích.

Linh biết được tin thì nở một nụ cười nhẹ nhõm, cuối cùng cô bé cũng đã có thể thoát khỏi địa ngục đó.

Cô bé vẫn còn niềm tin rằng mình sẽ có một cuộc sống thật tốt sau này.

Và đúng là như thế, Linh đã có một cuộc sống hạnh phúc, một cuộc sống mà mình không có gì phải hối tiếc rồi còn có cả người mình hết mực thương yêu cũng như yêu thương mình.

Những ký ức đó chợt ùa về trong tâm trí của Linh khi cô đang khóc lóc trên giường với vùng kín đã ướt đẫm.

Lúc này tại nhà ông Tám hay có thể nói là ông Bính. Ông ta cười khoái chí trong khi thụt thật mạnh cây gậy thịt của mình vào cái bình chứa tôn mang tên Thanh Di. Từng cú đẩy của ông ngày càng mạnh khi ông xem tấm ảnh khỏa thân của Linh rồi cả đoạn phim Linh thủ dâm.

Ông sướng rung người, nhưng lại càng sướng hơn nữa khi ông nhận ra Linh vẫn còn trinh trắng, cô bé mà ông muốn lấy đi trinh tiết năm nào nay vẫn còn là trinh nữ.

Ông cười sảng lên vì cuối cùng mình cũng có thể thực hiện được mục tiêu năm xưa bỏ dở, đã vậy bây giờ là lúc mà Linh đã chín muồi.

Ông đã không chịu nỗi sự sung sướng ấy mà xuất hết vào bên trong cô bé se khít của Thanh Di.

Và rồi trong lúc đang để đống sữa đục của mình tràn vào bể chứa, ông nhắn tin cho Linh, không, đúng hơn là mệnh lệnh.

“Ngày mai con đến nhà dượng nhé. Địa chỉ là...”

Ông cười khoái chí, quăng điện thoại sang một bên, ông nhấc bỗng Thanh Di lên mà bắt đầu nắc mặc dù mới ra chưa tới vài phút. Cây gậy thịt của ông hôm nay thật là dũng mãnh khi nó chẳng chịu xìu đi mà cứng lại càng cứng, ông trút hết sự ngứa ngáy ấy vào Thanh Di đến mức cô bé đã bất tỉnh nhưng vẫn không buông tha.

Bạn đang đọc Hệ Thống Wibu sáng tác bởi WibuSystem
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi WibuSystem
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 332

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.