Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vợ Người Ta - Tấm Thiệp Mời

Phiên bản Dịch · 2369 chữ

Thi xong rồi,thư giãn để đón Giáng sinh thôi.Giáng Sinh thì ngoài đường sẽ đông vui,náo nhiệt lắm nhưng tôi chỉ thích ở nhà thôi.Năm ngoái đi chơi với Nguyên nhưng mà năm nay Nguyên đi mất rồi.Càng ngày càng thấy việc Nguyên đi đúng la một cực hình.Không bết Nguyên có sống ổn khôn nữa,càng ngày càng thấy nhớ…hiuhiu.Nguyên ơi Nguyên,tên Thiện Ân có lẽ đang để cho quá khứ ở mãi trong quá khứ rồi.Bây giờ cậu ta đang bật nhạ ầm ĩ trông rất yêu đời kìa.Đúng chất Giáng Sinh nhé…đau đầu.Tôi vội vàng tắt cái đài đi.Mặt hắn đang tỏ ra thưởng thức thì chuyển sang tụt hứng luôn.Trông cái mặt NGU dễ sợ,ahahaha >v“Cậu làm cái gì thế hả??”

“Cậu ầm ĩ quá đấy…”

“Việc của tôi!”

“Tôi cấm!! *^Ó”

“Ơ…ờ..”

Hắn tỏ ra sợ hãi và nghe lời tôi,hắn tắt cái loa đang “gào rú” kia đi.Biết sợ là tốt.Tôi chuẩn bị ra khỏi phòng để làm vài việc thì bị hắn gọi lại.Dĩ nhiên là hắn sẽ sai tôi một điều gì đó nhưng tôi không nghĩ nó lại thú vị đến vậy.Hắn nhờ tôi bảo bà quản lý trang trí cây thông đang ở trong vườn nhà hắn.Tôi nghe xong thì hí hửng chạy đi.Nghe nói đây là truyền thống của nhà hắn : trang trí cây thông.Và tôi cũng nghĩ rằng đây là cái ngày mà nhà hắn tràn ngập tiếng cười .Mọi người đang vui vẻ giúp đỡ nhau trang trí cây thông to phạc phỡ.Sau khi hoàn thành mọi người đứng sang một bên để ngắm nó.Cây thông bây giờ nó không đơn sơ hai màu xanh với nâu nữa mà nó đang tràn ngập màu sắc.Bao nhiêu dây đèn được giăng lên,nó nhấp nháy và không ngừng tỏa sáng.Trên đỉnh còn có một thiên thần sao đang dang rộng tay đón chào hạnh phúc.Mãi đám người hầu với bà quản lý mới tách được thiên thần sao đó ra khỏi tôi đấy.Khi nhìn thấy nó tôi đã trở nên mê mẩn rồi…haha.Họ vui vẻ với thành quả của mình mà quên đi cả công việc đang dở dang của họ.Hắn và bà quản lý cũng không nói gì họ cả,cứ nghĩ tôi sẽ được nghỉ giống người ta nhưng nào ngờ hắn không để cho tôi yên.Hắn bắt tôi rời xa cái không khí vui vẻ dưới kia mà lên phòng dọn hành lý cho hắn.Mà hắn dọn đi đâu?Sang Mỹ với Nguyên à ;;^;;…

“Cậu định đi đâu?”

“Đi chơi Giáng Sinh.Cậu đi chứ??”

“Sao tôi phải đi với cậu. Mà cậu định đi đâu?”

“Cậu chắc chắn sẽ không từ chối lời mời này được đâu~~”

Hắn nháy mắt với tôi.Cậu ta có quyền gì mà ép tôi đi cùng cậu ta chứ.Tự dưng có cái gì đó bay thẳng tới tôi.Theo phản xạ tôi chụp lấy nó.Một tờ giấy cứng hình chữ nhật có màu hồng.Tôi mở nó ra xem,thiệp mời dự đám cưới…Cô dâu,Trương Mỹ Anh.Cô chủ?Chị ấy kết hôn sao?S…sao lại thế…Tôi cứng đờ người ra nhưng đôi mắt vẫn đang liếc liếc để đọc tấm thiệp.

“Thấy chưa?Cậu có từ chối nổi không?”

“Chị ấy…kết hôn thật à??”

“Ừ…Cậu không đọc à?Tất cả mọi người đều được mời đấy!!”

Tất cả mọi người sao?Anh Minh…bây giờ sao rồi.Tôi vội vàng chạy đi.Chạy đến thư viện,tôi mở tung cánh cửa ra.Anh Minh đang ngồi đó và lặng im nhìn tấm thiệp mời.Anh ấy thở một cách thật nhẹ nhàng như đang cố bình tĩnh lại.Cô chủ kết hôn thì chắc chắn sẽ có nhiều người vui mừng cho hạnh phúc của chị ấy.Nhưng chỉ riêng anh ấy thôi,chỉ riêng anh ấy là đang chịu đựng nỗi buồn một mình.

“A…anh Minh..”

“Ừ.Tú đấy hả?”

Anh ấy đang chào đón tôi bằng một nụ cười.Cười mà kèm theo đôi mắt đậm buồn như thế,thì không phải là quá giả tạo sao?

“Anh ổn chứ?”

“Ừ!Tôi ổn…Tôi đã chuẩn bị tinh thần trước rồi!”

Anh ấy ổn?Ai tin cơ chứ.Người nói ổn nhưng chưa chắc đã ổn,người nói không ổn chưa chắc đã không ổn.Cho dù anh ất đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng nó chỉ giảm nhẹ một ít thôi,chỉ một ít thôi.Nhưng đây vốn dĩ là một mối tình ngang trái.Anh Minh là anh họ của cô chủ.Người chung dòng máu thì sao mà yêu nhau được.Lúc nghe điều này tôi cũng đã rất bất ngờ.Bởi lúc cô chủ về họ còn hôn nhau cơ mà…Ó^Ò.Chắc hẳn anh Minh và hắn đang mong chờ thứ gọi là kiếp sau lắm.

“Anh…có dự đám cưới này không?”

“Dĩ nhiên là tôi phải đi!!”

“V..vâng..”

Tôi đóng cửa lại và đi ra ngoài.Thật kỳ lạ,bình thường tôi rất biết an ủi người khác nhưng hôm nay tôi lại không thể an ủi anh ấy.Tại sao chứ?Mặc dù anh ấy là người đặc biệt đối với mình nhưng mình chỉ biết im lặng.Cứ như kiểu mình đang vui trong chuyện này ấy.Nhưng tôi đang cảm thấy buồn.Buồn vì anh Minh cũng đang buồn ;buồn vì lo lắng cho anh ấy và buồn vì con người đáng khinh này đang vui trong chuyện buồn của người khác.Những nỗi buồn đang chồng chất lên,cứ thế khiến cho tâm trạng của tôi trở nên không tốt chút nào.Cho dù ngoài kia có đang tràn ngập tiếng cười đi chăng nữa.Giáng Sinh năm nay,không vui rồi.

“Không sắp xếp hành lý cho tôi mà đi đâu thế?”

“Đi đâu kệ tôi!!”

“Cậu chạy ra chỗ anh Minh của cậu ý gì?”

Tôi không nói gì mà chỉ nhìn hắn.Nhìn cái mặt tự đắc của hắn kìa,chỉ muốn đấm cho một cái.Geez…>”<

“Cho đáng đời anh ta thôi.Biết là khổ mà cứ thế lao vào!”

Hắn nhếch miệng lên cười.Cậu ta dám cười trên nỗi buồn của người khác.Tên đáng khinh…Tâm trạng đã không tốt rồi mà lại thêm sự tức giận nữa.Nó đang dồn nén lên bàn tay đang nắm chặt lại của tôi.Chịu không nổi rồi,phải giải phóng nó.RẦM…Xin lỗi nha bức tường yêu dấu…>^ “Cậu càng ngày càng đáng sợ đấy…O0O”

“Cậu mà còn nói kiểu thế nữa là tôi giết cậu!!”

“Ủ uôi!!”

Ủ uôi con khỉ.Tôi xông vào đánh tới tấp hắn.Khinh thường ta hả,nói kháy ta hả?Ta cho ngươi thăng luôn!!Phát cuối cùng tôi đá vào mông hắn một cái rõ đau.Hắn chỉ có đường mà ôm mông rên hư hử hư hử.Ahaha…Bực mình ghê.Việc hắn sai tôi tôi còn chưa làm xong nên tôi làm nốt,việc gì đang làm thì phải làm cho hết chứ.Làm việc nhà hắn từ lâu,giặt quần áo cho hắn đã lâu nên tôi quen nhìn thấy cái thứ mà hắn gọi là pantsu rồi.Toàn màu đen thôi,không có gì đặc biệt đâu ^///v///^.Có vẻ như vụ này tôi không thể từ chối rồi.Cô chủ đã mời là phải đi không chị ấy giận.Tính cách chị ấy rất giống hắn,trẻ con thấy mồ.Nhưng mà là trẻ con đáng yêu, không giống hắn.Tôi lọ mọ lấy tấm thiệp ra khỏi túi và đọc lại cho đàng hoàng.Chú rể tên là gì gì đó,được viết bằng chữ Hán nên tôi không đọc được.Chữ Hán,chị ấy lấy người Trung Quốc sao O^O?

“Cô chủ lấy người Trung à?”

“Chị tôi sống bên Nhật mà cậu bảo chị ấy lấy người Trung à?Con nhỏ ngốc!!”

Ồ,vậy ra đây là tiếng Nhật không phải Trung.Mấy nước gần gần Trung Quốc toàn viết mấy chữ lằng nhằng khó hiểu này nhỉ?

“Thế thì phải sang đấy à?”

“Ừ!Chứ sao?”

Sang Nhật Bản á?Tuyệt thật!!Nghe nói bên đó có nhiều hoa anh đào,ngắm cảnh bình minh cực kỳ thích,đường phố sạch,lại còn là quê hương của Thủy Thủ Mặt Trăng nữa,…Háo hức lên rồi đây Ò///v///Ó.Nhưng không biết mẹ có cho đi không,đi xa nhà vậy mà.Tôi chán nản thở dài một cái,cho dù mình có quyết định đi thì chưa chắc người thân cho mình đi.Hay là nhờ hắn?

“Ê Thiện Ân!!”

“Gì?”

“Cậu xin phép bố mẹ tôi được không??”

“Hả?Bố mẹ cậu thì cậu phải tự xin đi chứ!!”

“Nhưng mà…mẹ tôi chắc chắn sẽ không cho đi đâu…”

“Kệ cậu chứ!!”

Xì…cái tên đáng ghét.Quên mất là không thể nhờ vả hắn được cái gì.Mình làm nhiều điều cho hắn vậy rồi mà,tên ích kỷ >_ _ Tôi đang chìm sâu trong giấc ngủ ngon lành.Cô chủ đang đi cùng với chú rể của chị ấy trên con đường tràn ngập cây anh đào.Những cánh hoa cứ rơi xuống khiến cho khung cảnh thật lãng mạn,thật đẹp.Tôi đang đứng từ sau nhìn họ,rồi họ cũng quay lại nhìn tôi và nở một nụ cười.Họ liên tục gọi tôi :”Tú,Tú!!.Tiếng gọi ngày càng to và rõ hơn.Nó như đang kéo tôi bay xuyên qua không gian của giấc mơ đó đến hiện thực.Tiếng gọi ngày càng quen thuộc,bỗng cái gì đó đang sưởi ấm cho tôi bay đi mất.Tôi lập tức cảm nhận được cái lạnh và bật dậy như con tôm.Nhìn ra ngoài cửa sổ,trời đã sáng rồi sao?

“Tú!Dậy mau không lỡ chuyến bay bây giờ!!”

Thì ra tiếng gọi quen thuộc đó là của mẹ tôi.Muộn chuyến bay nào chứ,muộn học thì có.Tôi lơ mơ nhi về phía mẹ và đằng au mẹ là mộ người đang đứng tựa lưng vào cửa.Tôi bất giác mở trừng mắt ra,tên Thiện Ân…sao hắn lại ở đây?!!

“Mẹ trả chăn cho con!!”

Tôi vội vàng vò ra ôm lấy cái chăn vào người.Ai cho cậu ta vào phòng con gái tự tiện thế,tên vô duyên >///^///“Mẹ đã bảo dậy cơ mà!!”

“Sao cái tên đó lại ở đây??”

“Con hỏi ai thế hả?Dậy mau!!”

Mẹ hôm nay hung dữ quá vại ;;^;;.Tôi rụt rè thò chân xuống đất.Cái nền nhà tôi được ốp bằng đá hoa nên cái lạnh cũng đã phủ lên sàn.Rùng mình~~…Tôi ngước lên đồng hồ,bây giờ mới là 5h45’ mà.Còn chưa đến giờ đi học mà mẹ phải dùng chiêu sư tử gầm làm chi?

“Có gì mà cậu đến sớm vậy??”

“Mau chuẩn bị đi còn hỏi!!”

Hóa ra là do đám cưới của cô chủ nên hắn mới tới đây.Nhưng tôi có được đi đâu mà tới,bộ hắn chưa đọc hai cái tin nhắn kia của tôi sao?

“Mẹ tôi không cho đi!!”

“Mẹ cho đi!Mẹ cũng chuẩn bị hành lý rồi!Con mau mặc quần áo vào rồi đi!”

Tôi bất ngờ quay sang mẹ.Đôi mắt mẹ trở nên long lanh hơn bao giờ hết.Mẹ đã hạ giọng xuống và cái giọng õng ẹo đó đã làm tôi sởn da gà ~.~.Mới hôm qua mẹ còn nói là không được đi mà.Điềi gì đã làm thay đổi mẹ đến vậy?Tôi lóc cóc đi ra khỏi phòng để chuẩn bị như lời mẹ nói.Đi qua hắn,tôi mở tròn đôi mắt ra để nhìn hắn.Hắn cũng nhìn tôi rồi cười mỉm.Lẽ nào hắn đã xin phép mẹ giúp tôi?Nhưng hôm qua tôi hỏi mà hắn có đồng ý đâu…Thật không thể hiểu nổi cái tên này.

Mẹ tôi mặc cho tôi bộ váy mà Tết này tôi dự định mặc.Mà mẹ còn nhét vào lớp bên trong bao nhiêu cái áo liền,nóng chết!!

“Mẹ ơi!Nóng!! >^“Yên nào!Bên đấy lạnh lắm đấy!!”

“Tên Thiện Ân mặc mỏng vậy mà…”

“Áo người ta là hàng hiệu,con hiểu không?”

“À!Phải rồi…”

Xe ô tô nhà hắn đã đỗ trước cửa nhà tôi.Tôi cố vác cái tấm thân của tôi đi,vừa nóng lại còn nặng.Tôi mở cửa sau ra và thấy anh Minh đã ngồi đó,giật cả mình.Cứ đứng lặng nhìn anh ý rồi nghĩ lung tung,rối hết cả lên @///^///@.Bỗng hắn đẩy tôi vào làm tôi chúi mặt xuống ghế.

“Cậu làm cái gì vậy hả >///^///“Cậu làm tôi muộn giờ đấy!!”

“Thì phải bình tĩnh chứ!!”

Hắn đóng sầm cửa lại rồi gác chân về phía trước.Chiếc xe từ từ di chuyển làm tôi vội vàng ngồi vững lại.May là nó từ từ đi chứ không thì tôi lộn cổ xuống dưới mất.Mà trong cái xe ô tô này chẳng ấm áp gì hết,nóng chết.Bảo bật điều hòa thì anh Minh sẽ thấy lạnh mất.

Hắn đặt chuyến bay sớm quá mà tôi lại lề mề nữa nên mém muộn giờ.Chúng tôi tấp tối chạy vào thì tự dưng hắn ngăn tôi lại.

“Từ,từ.Tháo giày ra!Máy bay này tôi thuê nên đã bảo người hầu quét dọn sạch đấy,không được làm bẩn!!”

Trời,hắn còn thuê cả cái máy này và còn bắt dọn dẹp nữa sao?Hắn lúc nào cũng phải làm quá mọi chuyện lên hết.Tôi nghe hắn nói vậy liền tháo đôi giày ra và chuẩn bị đi vào.Bỗng hắn ôm bụng cười,cô tiếp viên đứng cạnh đó cũng che miệng lại cười.Hơ?

“Cậu bị tôi lừa rồi ahaha!! XD”

Ah!!Xấu hổ chết!!Tôi xông vào đánh hắn nhưng hắn đã biết sẽ bị tôi đánh nên đã chuồn vào trong lúc nào không hay.Tôi hậm hực đeo giày vào.Tý nữa cậu chết với tôi tên đáng ghét!!

“Quý khách nhanh lên!Cửa sắp đóng rồi kìa!!”

Nghe cô tiếp viên thúc giục tôi giật mình ngẩng mặt lên.Đúng là cánh cửa đang dần được đóng lại,còn chưa buộc xong dây giày nữa ;;^;;.Tôi mặc kệ cái dây giày chưa được buộc,định đứng dậy chạy vào thì bị ai đó kéo chạy vào luôn.Vào trong,tôi nhận ra người vừa kéo tay tôi vào chính là anh Minh.Nãy giờ quên anh ấy đang đứng đó,anh ấy đã nhìn thấy hết vụ vừa nãy rồi sao..>///^/// “C..cảm ơn anh…”

Anh ấy không nói gì cả mà chỉ cười với tôi.Hôm nay tôi thấy anh ấy cũng chưa cất tiếng nửa lời.Có lẽ anh ấy đang chuẩn bị một tinh thần cao hơn trước để đón nhận nỗi buồn khác còn mạnh hơn trước.Anh ấy,thật mạnh mẽ.

“Ê ,ê!Ngồi chỗ này!!”

Hắn vậy tay gọi chúng tôi,tên này liều ghê.Tôi chạy tới nhảy bổ vào người hắn đấm lia lịa.Hôm nay hắn chưa uống thuốc hay sao mà phởn với điên dễ sợ.Hắn còn mời anh Minh ngồi cạnh hắn.Không biết hắn đang muốn an ủi hay là muốn trêu chọc anh ấy đây.

Bạn đang đọc HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi của Hải Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.