Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chôn Vùi

Phiên bản Dịch · 2088 chữ

Tối đó tôi bay về nước,đến tận đêm khuya mới đến nơi.Ba mẹ tôi lao ra như kiểu tôi đã đi xa mấy năm trời.Cũng phải thôi,máy điện thoại tôi bị sụp nguồn mà,cái tội chơi game nhiều rồi quên đem sạc.Mẹ đã gọi cho cả tôi lẫn hắn dữ lắm,tưởng mẹ không thương nữa.Thật ra là mẹ nghĩ từ đây đến Nhật phải mất cả nửa ngày nên không gọi,và mẹ còn muốn để tôi với hắn có thời gian…Chuyện tôi với hắn là không thể nào -_-“.Lạ cái là anh họ tôi vui vẻ hẳn ra,lúc nào cũng cười rồi ca hát vớ vẩn.Như tên động kinh…Anh ta còn không thèm hỏi thăm tôi sống chết thế nào mà cứ hỏi mấy thứ lý lịch của tôi : ngày sinh,sở thích,sở ghét…--.Vậy nên tôi giận ang ta luôn.Còn có cả số điện thoại lạ hay nháy máy tôi nữa,rốt cuộc cái tên đó đã làm gì???Sáng hôm sau,tôi không cùng anh ta đi học nữa,nhưng anh ta cứ bám dính lấy tôi.Tôi đã cho anh ta mấy trận rồi mà anh ta vẫn…

“Em nói cho anh biết đi mà~~”

“Im!!”

“Đừng nổi nóng như vậy~~”

Cái giọng nứng nịu của anh ta khiến tôi đấm cho anh ta thêm mấy phát nữa.Im đi,im đi tên đáng ghét!!Bỗng một cái giọng nhỏ nhẹ khác cất lên.Và chỉ có một người duy nhất gọi tôi như vậy.

“Tiền bối…”

“Hân~~”

Cái bé lần trước kêu tôi là tiền bối đang đứng trước cổng trường nhìn chằm chằm về phía hai chúng tôi.Giọng ủa anh ta vẫn éo éo gọi tên cô bé đó.Anh ta học đâu ra kiểu nói đó vậy…Cô bé đó tự dưng lại lao về phía tôi,khóc lóc thảm thiết.Tôi dùng tay chặn đầu bé lại.

“Tiền bối đã về rồi sao? T^T”

“Ư..ừm..”

Ba chúng tôi cùng nhau đi lên lớp.Anh tôi cứ làm cái mặt phê phê nhìn kiểu thích thú lắm,bé con thì cứ xoa tay tỏ vẻ ngại ngùng.Mình đang lạc giữa đám người gì vậy nè trời…-^-.Đi lên lớp tôi lôi anh ta ra một góc để hỏi cho rõ chuyện.

“Nói hết tôi nghe coi…*^Ó”

“Thì…Hân biết anh là anh họ em rồi nên Hân nhờ anh tra hỏi em tý xíu…”

“Hừm…Tôi biết anh thích bé đó nhưng một tý xíu của anh khiến tôi bực đấy!”

“Xin lỗi…”

“Dù sao thì đừng dùng cách này để tán bé nó nữa!”

“Nhưng em là vũ khí của anh!!”

“Tình cảm của anh mới là vũ khí mạnh nhất đấy.”

Tôi không nói gì nữa mà đi về chỗ.Tôi là vũ khí của anh ta ư?Buồn cười thật!Tinh Tú đây không phải một đồ vật,đây là tình yêu của anh.Dùng tôi là vũ khí?Tôi có làm gì được đâu,đến cả việc thể hiện tình yêu giống anh,tôi còn không làm được.Tôi đã nói rồi,cảm xúc của mình mới là quan trọng nhất.Đừng có chần chừ nữa hãy mau bày tỏ đi.Nhanh lên,trước khi quá muộn…Chà,giờ mình là chuyên gia tư vấn tình yêu cơ đấy.

Hôm nay thật lạ,hắn đến giờ vẫn chưa đến,bình thường đến rõ sớm rồi quẩy tưng bừng cái lớp lên rồi cơ mà.Vừa nghĩ tới hắn,hắn đã lết vào lớp với một khuôn mặt thẫn thờ.

“Ủa?Sao tàn tạ thế này?”

“Chị Mỹ Anh về Việt Nam rồi”

“T..tại sao?”

“Nghỉ tuần trăng mật…”

“Vậy thì anh rể cậu cũng ở đây à?”

“Còn hỏi!!Mất tự do!! ~.~”

Chồng của cô chủ đang ở nhà hắn.Một người là chồng đối diện với một người thầm yêu vợ mình bấy lâu nay chạm mặt nhau.Thật không dám nghĩ nổi chuyện gì sẽ xảy ra.Và tâm trạng của anh Minh sẽ bị sụt lún đến mức nào.Tôi sẽ lại phải trông thấy khuôn mặt buồn rầu trở nên lạnh lùng của anh ấy,không muốn không muốn…;;^;;.Tan học,tôi cuống cuồng kéo hắn nhanh thật nhanh về nhà.Mở cửa ra,cô chủ đang ngồi ở phòng khách thư giãn uống trà.

“Tú!Đến rồi à?”

“V..vâng…”

Tôi liếc sang ghế bên cạnh,một chàng trai khác cũng ngồi đó đưa đôi mắt hiền hậu về phía tôi và nở nụ cười.Đó chắc chắn là chồng của cô chủ,cậu chủ đó đã gặp anh Minh chưa?

“Em về rồi đây!!”

“Chào mừng trở về ^v^”

Hắn dùng cái giọng ỉu xìu để chào cậu chủ đó và được đáp lại bằng cái giọng dễ gần hơn nhưng có đôi chút ngọng ngọng.Cậu chủ đó có lẽ vẫn đang học tiếng Việt.

“Đây là…bạn gái em à?”

“Không không…em không phải!!”

Câu nói đó khiến tôi bị giật mình.Hiểu lầm rồi,hiểu lầm rồi.Tôi với hắn không có chuyện đó được >__ “Anh nhầm rồi,cậu ta đã thích một tên khác vô dụng hơn em nhiều!”

“Này!Thái độ gì vậy hả?”

Tôi vội đuổi theo hắn.Mấy lần liền hắn giận tôi vô cớ,chắc chắn là tôi chưa có làm gì hắn mà.Người gì đâu mà vừa kỳ quặc vừa đáng ghét.Hắn vào phòng đóng sầm cửa lại trước khi tôi bước vào phòng.Cái tên này có vấn đề hả…-__-.Thôi thì mặc kệ cậu ta,tôi cần đi chỗ khác hơn.Tôi rón rén bước đến gần cánh cửa thư viện và nhẹ nhàng đặt tai lên cánh cửa để nghe ngóng bên trong.Bỗng cánh cửa di chuyển về phía trước khiến tôi giật mình.

“Tú?Em làm gì thế?”

“E…em qua đây mượn quyển sách…cho…cho Thiện Ân!!”

“Ừ,vào đi.”

Tôi từ từ đi vào.Thư viện bây giờ thật bừa bộn,sách chồng chất ở mọi chỗ và có cả mấy cái thùng đặt giữa phòng.Một người ngăn nắp như anh ấy lại bừa bộn như này được sao.

“Tôi đang dọn nên hơi bừa…”

“V…vâng,anh cần em giúp không?”

“Em làm việc của mình đi!”

Tôi nghe anh ấy nói vậy liền cảm thấy ngại ngùng,cứ như mình đang xen vào chuyện của người khác đấy.Đành lẽo đẽo bước vào một khu sách mà chẳng biết tìm cái gì.Mục đích tôi đến đây chỉ vì muốn biết anh ấy có ổn không thôi,thật sự đang rất lo cho anh ấy.Cứ đặt tay lên từng quyển sách mà tâm trí cứ lạc long đi đâu,khiến tôi bị trượt lên một cái gì đó.Sau khi lụi hụi mò dậy,tôi thấy một cái hộp nhỏ cũng đang nằm song soài.Đó là cái hộp bằng sắt màu vàng,và trên nó có ghi chữ M.A.Ma,trong này có ma hả?? ;;^;;…Tôi cố đẩy cái hộp ra rồi nhưng vẫn không thoát nổi trí tò mò.Tại sao lại có dấu chấm giữa hai chữ?Lại lại gần chiếc hộp,tôi từ từ mở ra.Hàng loạt các bức ảnh được cắt thành những mẩu nhỏ riêng hình cô chủ.M.A đó là Mỹ Anh,vậy đây là cái hộp của chị ấy.Hoặc cũng có thể gọi là,cái hộp lưu giữ kỷ niệm của hai người họ.Tôi buồn rầu đóng lại và đẩy nó ra xa.Tâm trạng của tôi bắt đầu không được tốt.Cũng phải thôi,nhìn thấy người mình yêu dành trọn vẹn tình cảm cho người khác,không buồn mới lạ nhỉ?

“Em đã mở nó ra chưa vậy?”

Bỗng một giọng nói giống anh Minh cất lên,tôi giật mình ngẩng mặt lên.Anh ấy vội vàng vồ lấy cái hộp.Thái độ đó lại khiến tôi cảm thấy buồn hơn,vậy nên tôi chỉ đáp lại bằng cái giọng nhỏ.

“Em..chưa..Mém nữa là em mở rồi,em xin lỗi..”

Anh ấy thở dài rồi quay đi.Tôi lẽo đẽo đi theo và thấy anh ấy đặt cái hộp đó vào một cái thùng khác nhỏ hơn một chút.Có vẻ trong đó vẫn còn nhiều đồ khác nữa.Tại sao anh ấy lại phải gom hết chúng vào làm gì?Tôi quay mặt về phía cửa,thấy có cái xẻng với găng tay dựng ở đấy.Tính chôn cái chi vậy Ô^Ô”

“Anh định làm gì vậy?”

Anh Minh quay về phía tôi rồi “à” lên một tiếng.Bê chiếc hộp lên,anh ấy nói với tôi bằng ánh mắt buồn thăm thẳm.

“Tôi muốn…chôn vùi thứ tình cảm ngang trái này.Dù có cố thì cũng chẳng có ích gì.”

“Em…rất tiếc..”

Anh ấy đã đặt tất cả tình cảm của mình vào đó và mang giấu chúng đi.Thực sự anh ấy đã muốn quên đi thứ tình cảm vô ích.Nhưng liệu,có dễ dàng không?Quên hả,đó là một phản xạ vô điều kiện.

“Em có muốn giúp tôi không?”

“Dạ,được…”

Tôi cầm lấy cái xẻng và cùng anh ấy xuống sân sau nhà.Nhưng thật không may,nửa đường,chúng tôi gặp chồng của cô chủ.Hai người họ nhìn nhau đắm đuối,cầu mong đừng có xảy ra việc gì.Có vẻ cậu chủ mới chưa biết được anh Minh có tình cảm với vợ mình nên vẫn chào hỏi bằng một nụ cười.

“Chào anh,tôi là Makoto,chồng của Mỹ Anh…”

“Vâng,tôi biết.Tôi là quản gia của nhà.”

Anh Minh tiếp tục bước đi mà không giới thiệu gì thêm.Tóm lại là không thể nói chuyện chung với nhau được.Tôi cũng chỉ cúi đầu mà đi qua.Cái không gian vừa nãy nó cộc kệch đến mức kỳ lạ.Bên thì muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện,bên thì trong sáng hiền lành,chẳng có chút suy nghĩ tiêu cực nào.Nhà này sắp không yên ổn một thời gian đây,bảo thảo nào hắn trông chán đời vậy.

Anh Minh tìm nơi ít người qua lại nhất trong sân để chôn báu vật của mình.Anh ấy đào một cái hố rõ sâu,mà cái hộp nó cũng chẳng to lắm.Điều đó chứng tỏ,anh ấy muốn chôn càng sâu càng tốt,để không ai tìm thấy,để mình khó có thể đào lên.Chôn cất xong,anh ấy thở dài một cái.Tôi thì nghĩ thầm hai từ “Tạm biệt”.

“Vậy là xong!!”

“Vâng…”

“Em giúp tôi chứ?”

“Dạ,em tưởng xong rồi…?”

Anh ấy không đáp lại câu nói của tôi mà chỉ chạm nhẹ vào đầu tôi.Lại bỏ tay vào túi và tiếp tục bước đi.Tôi không hiểu,hành động đó có ý gì.Bỗng điện thoại tôi kêu lên,tên Thiện Ân gọi,tưởng giận tôi rồi..

LÀM GÌ VẬY HẢ?MAU LÊN DỌN PHÒNG TÔI MAU!!!

Hắn ta gào thét bên đầu dây bên kia làm ong cả tai tôi.Nãy hắn có muốn tôi vào đâu mà dọn.Hôm qua hắn mới tương đầu vào đâu nên nay có vấn đề hả??Tôi chẳng kịp nói gì thì hắn đã tắt bụp máy đi.Tôi chịu hết nổi rồi nhé,cậu biết tay tôi.Tôi chạy vèo lên phòng hắn và đạp thẳng cái cửa.

“Cậu!!”

“Cậu nhanh phết nhỉ,mau dọn phòng đi.Bụi bẩn tùm lum kìa!!”

“Hôm nay cậu bị khùng hả??”

“Không tôi méc mẹ nè…”

Nghĩ tới bà ta mà rùng mình,cậu được lắm.Sơ hở chút là chết với tôi,cẩn thận đấy.Tôi quét nhà mà hắn quát ầm ĩ,chỉ chỗ này có bụi,chỗ kia có bụi.Muốn nhai nát cái đầu hắn ghê!!Bỗng có tiếng gõ cửa từ ngoài vào,giọng bà quản lý vang lên.

“Cậu chủ…có thư…”

“Mau mang vào cho tôi con nhỏ kia!!”

Tôi hậm hực mở cửa ra rồi cầm lấy bức thư.Đó là một bức thư tự làm,được trang trí bằng những hình vẽ hết sức đáng yêu.Không rõ ai gửi,chỉ biết người nhận là tên Thiện Ân và cả tôi nữa.

“Ai gửi thế?”

“Chịu…nhưng tôi cũng là người nhận này!!”

“Đưa đây coi!!”

Hắn giật phắt lá thư khỏi tay tôi.Chẳng cần ngó nghiêng gì vẻ bề ngoài,hắn mở ra đọc luôn.

“Giáng Sinh vui vẻ nhé!!Nguyên đây…”

Tôi bất ngờ,Nguyên gửi sao.Hắn đứng lặng lại mà không đọc to nữa,nhưng đôi con ngươi của hắn vẫn đang chuyển động qua từng dòng một.Miệng của hắn có vẻ cười mỉm,vui rồi nhé!!

“Nguyên vẫn khỏe…thật tốt quá…”

“Đâu,tôi đọc với…” …Hai người có khỏe không?Hiện giờ Nguyên cũng khỏe lắm nên đừng lo nhé.Bên này có nhiều bạn thân thiện lắm,vậy nên rất chi là vui…Cây thông thì to cực kỳ,nhiều màu đẹp lắm.Lần đầu tiên Nguyên được ăn bánh gừng nữa.Nguyên không nhớ mọi người đâu,mọi người cũng đừng nhớ Nguyên làm chi cho mệt!! ^^”.Nguyên không nhớ mọi người hả?Ai tin chứ?Nguyên ngốc!!Mắt tôi bắt đầu rưng rưng.Một lá thư chẳng có đầu cũng chẳng có cuối,mà nó lại khiến tôi muốn khóc.Hắn nhẹ nhàng cất lá thư đi,hành động không giống bay nãy nữa.Đây là bức thư từ Nguyên,đời nào hắn dùng những hành động mạnh bạo.Hắn đưa lá thư lên môi,nhắm mắt lại và cảm nhận…Rùng mình~~ Tên sến súa…-.-.Nhưng trong lòng tôi lại có gì đó khó chịu,tại sao?Hắn chìm trong hạnh phúc,khiến mình khó chịu tới vậy à?

Bạn đang đọc HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi của Hải Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.