Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ sơ số 2 - Con rối ma quái 4

Phiên bản Dịch · 1216 chữ

Không thể nghi ngờ, cô ấy là đời sau của Hoa kiều. Có mái tóc mượt mà màu đen, hai má hồng hào xinh đẹp tuyệt trần, dáng người cực kỳ tốt, ngây thơ trong sáng tựa như không khí thơm ngát trên thảo nguyên chưa từng bị thế giới văn minh này ô nhiễm, đôi mắt rất sáng, xinh đẹp tuyệt lệ kia nhìn tôi chăm chú.

Thấy tôi nhìn chằm chằm không chuyển mắt, cô ấy ngượng ngùng đỏ mặt, hắng giọng: “Thì ra Dạ Bất Ngữ luôn treo bên miệng chị A Khiết là một tên lưu manh.”

Tôi lấy lại tinh thần, cười ha ha nói: “Nếu mỗi một cô gái mà Dạ Bất Ngữ tôi quen bên cạnh đều đáng yêu như cậu, tôi đây tình nguyện làm lưu manh.”

Cô ấy cũng cười: “Hù, nói năng ngọt xớt, nên vả vào miệng.”

Có lẽ con gái đều thích người khác khen mình đẹp, trong giọng nói của cô ấy cũng không có vẻ tức giận.

Tôi dừng một lát rồi hỏi: “Đúng rồi, cậu biết tôi à?”

Lời này vừa ra khỏi miệng tôi liền hối hận, bởi vì câu này phạm sai lầm logic nghiêm trọng. Nếu cô ấy đã nói tên của tôi treo bên miệng chị Tiểu Khiết, vậy nhất định cũng đã từng xem ảnh chụp của tôi.

Cô ấy không trả lời câu hỏi ngu xuẩn của tôi, chỉ sảng nói thẳng ra ý đồ đến đây: “Tôi hi vọng cậu có thể không hỏi hoặc điều tra tất cả những chuyện liên quan đến chị A Khiết.”

“...Tại sao?” Ý cười trên mặt của tôi tắt ngúm.

“Không tại sao hết, nếu cậu còn muốn sống lâu hơn.”

“Xin lỗi, tôi không hiểu sai ý cậu đúng không. Đây xem như là lời uy hiếp?”

“Không, chỉ là một đề nghị thiện chí đơn thuần của một cô gái đáng yêu thôi.”

“Có phải tôi hoàn toàn có thể lờ đi không?”

“Có thể, nếu cậu cho rằng mạng cậu tốt.”

Im lặng một hồi, hai chúng tôi yên lặng đứng đối diện đối phương.

“Tôi luôn sống rất dai.” Tôi từ tốn nói ra những lời này.

Cô ấy thở dài: “Quả nhiên y như những gì chị ấy nói. Cậu căn bản là một người ngoan cố. Hầy, thật nhức đầu.” Nói xong thì chuẩn bị rời đi.

“Này!” Tôi nói với bóng lưng của cô ấy: “Cậu đã biết tên tôi rồi, nhưng chưa nói cho tôi tên của cậu. Hình như thiếu công bằng đó!”

“Tôi tên Annie.” Cô ấy đáp lại, nhưng cuối cùng vẫn không ngoảnh đầu mà rời khỏi tầm nhìn của tôi.

Annie? Hừ, thật đúng là cô gái đáng yêu kỳ quái.

Có điều tại sao cô ấy biết tôi nhất định sẽ tìm tòi nghiên cứu chuyện của chị Tiểu Khiết?

Trong lời của cô ấy dường như đã nói rõ trong chuyện này ẩn chứa nguy hiểm rất lớn. Tôi cảm thấy lòng hiếu kỳ của mình càng thêm rực cháy hơn.

Chuyện này tôi nhất định phải tra ra manh mối! Trên đường về, tôi âm thầm hạ quyết tâm.

Ngày hè ở Seattle luôn rất kỳ lạ, đương lúc tia ráng đỏ cuối cùng ở chân trời phía tây biến mất không còn tung tích nào, rét lạnh đến tận xương cũng theo đó mà xuất hiện.

Nhà mới của chú Dao tọa lạc ở vùng ngoại ô phía bắc của Seattle, sau căn nhà là công viên quốc gia kéo dài mấy trăm dặm.

Tuy rằng phong cảnh tươi đẹp, nhưng hơi thở con người lại theo đó mà ít đi rất nhiều. Đối với những người quen cuộc sống ồn ào chen lấn của thành phố lớn mà nói, cũng là một loại mới mẻ.

Đêm khuya. Suy nghĩ rất lâu tôi rốt cuộc gõ cửa phòng ngủ Dao Gia.

“Làm gì đấy, người ta đang bận!” Con nhóc kia không tình nguyện mở cửa, trong lúc nhất thời tôi ngây dại cả ra. Con nhóc này lại chỉ quấn một cái khăn tắm.

“Gì chứ, thì ra là Tiểu Dạ! Sao đấy, muốn tập kích ban đêm hả?”

“Sao... Sao mà thế được!” Tôi lắp ba lắp bắp đáp, đột nhiên cảm giác không còn thể diện nữa.

Ha ha, con gái bây giờ phát dục nhanh ghê, ngực lớn quá, sắp lên cup E luôn rồi!!

“Hầy, đáng tiếc quá. Tớ còn nghĩ là Tiểu Dạ đột nhiên thông suốt rồi.” Cô ấy giả vờ thở dài, tiện tay quăng lon coca cho tôi, ngồi lên giường.

“Ha ha, thật ra là thế nào...”

Tôi vừa định mở miệng, lại phát hiện ý nghĩ hoàn toàn bị cô ấy làm lộn xộn rồi, vốn đã chuẩn bị phương án dẫn dắt câu hỏi rõ ràng vậy mà lại biến thành một mớ tơ vò, tựa như la bàn mất hướng không biết nên hỏi từ đâu.

“Ha ha, quấy rầy rồi, ha ha, tớ chỉ tới nói ngủ ngon với cậu thôi. Mơ đẹp nha. Ha ha, tớ đi đây.”

Dưới tình huống không còn cách nào, tôi chỉ lấp liếm cho qua, mượn cơ hội chuồn mất mà không rước lấy hoài nghi. Tóm lại chỉ cần không đánh rắn động cỏ, tức là còn thời gian!

“Đồ ngốc!”

Tôi mở cửa ra, lúc đang muốn đi ra ngoài thì Dao Gia đột nhiên ôm lấy tôi từ phía sau, bộ ngực to của cô ấy gắt gao đè sát vào lưng tôi, mềm mại, khiến tôi không nhịn được mà cả người run lên, hồn phách cũng bay biến.

“Tiểu Dạ, suy nghĩ của cậu như nào sao tớ không đoán được.” Hô hấp của cô ấy bắt đầu dồn dập, tựa đầu vào vai tôi, hơi thở như cỏ lan không ngừng hà vào bên tai tôi khẽ nói: “Nhất định là cậu đang nghĩ đến chuyện đó đúng không!”

“Chuyện, chuyện gì...” Tôi càng nói càng lắp.

“Ha ha, tớ có thể nói cậu nghe. Nói cho cậu nghe hết! Có điều...” Cô ấy cười thần bí, nhẹ nhàng đẩy tôi ra khỏi cửa, vừa nhỏ giọng nói với tôi: “Ngày mai buổi tối 11 giờ chờ tớ ở sau nhà. Đến lúc đó chuyện gì tớ cũng... Ha ha, đi ngủ đi!”

“Trời đất! Seattle tốt quá…!”

Tôi vừa xoa lồng ngực đang đập thình thịch, vừa lẩm bẩm nói thầm, hoàn toàn quên hết mục đích đêm nay.

Trở về phòng, giày còn chưa cởi đã ngã ra giường. Ánh sáng bạc của mặt trăng chiếu vào từ cửa sổ, trông ra ngoài, dường như gió lại nổi lên rồi.

Tôi thở hắt ra một hơi dài, đầu óc đang sung huyết cũng dần dần bình tĩnh lại. Tôi là một người rất biết tự hiểu lấy mình, đương nhiên sẽ không ôm quá nhiều ảo tưởng không biết tự lượng sức, nhưng mà cũng giật mình, con nhóc kia lại biết dùng sắc dụ dỗ tôi, thật sự không biết muốn làm trò gì nữa!

Chuyện chị Tiểu Khiết chết một cách đột ngột, cùng với cô gái kỳ lạ Annie, haha, chuyện càng ngày càng thú vị rồi đây.

Bạn đang đọc Hồ Sơ Bí Ẩn Dạ Bất Ngữ (Dịch) của Dạ Bất Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi siuxazan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.