Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết Quả Dự Tính: Anh Thua, Tôi Thắng!

Phiên bản Dịch · 2249 chữ

Chương 556: Kết quả dự tính: Anh thua, tôi thắng!

- Chỉ sợ làm anh thất vọng rồi.

Đường Trọng vừa cười vừa nói. Thấy Vương Lăng Vân tràn đầy tự tin, Đường Trọng biết rõ kỹ thuật lái xe của thằng ranh này không tồi rồi.

Chẳng qua trận đấu này nhất định là một trận đấu không người thắng.

Vương Lăng Vân lái một chiếc Lamborghini màu vàng, bề ngoài giống như Hornet trong Transformers. Chẳng qua Hornet trong phim là sản phẩm của Chevy, còn chiếc xe mà Vương Lăng Vân chạy hiện giờ lại là Lamborghini. - Chiếc xe này tự tay tôi cải tiến, chỉ sợ là cũng hơi chiếm lợi rồi.

Vương Lăng Vân vừa cười vừa nói.

- Không sao cả. Dù sao chốc nữa tôi cũng chiếm lợi của cậu thôi.

Đường Trọng đáp.

Vẻ tươi cười của Vương Lăng Vân càng trở nên âm trầm, nghĩ thầm. Thằng con hoàng, xem tao thắng xong sẽ tra tấn mày thế nào.

Dưới sự chỉ huy của nhân viên công tác của câu lạc bộ, xe tham gia thi đấu của hai bên đã được đưa tới nơi xuất phát.

Lại có một cô gái mặc áo trắng tới giơ đuốc. Đường Trọng nghiêm túc đánh giá một phen, vậy mà lại không phải cô gái lần trước bị bọn họ “xé rách” quần áo. Câu lạc bộ này đúng là xa xỉ mà.

Cô gái xinh đẹp đưa thế “chuẩn bị”, sau đó vươn ba ngón tay trái lên đầu.

Giảm một ngón, còn hai.

Sau đó lại biến thành một.

Cuối cùng đồng thời với ngón tay cụp lại, tay phải giơ cao bó đuốc vung mạnh xuống.

Vèo...

Hai chiếc xe thể thao đồng thời xuyên qua bên người cô, gió cuốn ào ào. Lại một lần nữa, quần áo của cô gái bị xé thành hai nửa, bay múa trong gió lốc.

Cô gái này lại trần truồng, giống như một bức tượng tuyệt đẹp cho người ta thưởng thức.

Đường Trọng lần này đã rõ rồi. Câu lạc bộ sắp xếp việc xé quần áo là tất yếu. Quần áo của mấy cô gái này nhất định là được đặc chế, khả năng vốn là hai mảnh vải rất dễ bóc ra. Nếu không làm sao có thể bị xé ra dễ dàng như vậy được chứ? Xác suất lại có thể đạt tới 100% sao? - Những kẻ này thật biết hưởng thụ mà.

Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ. Bây giờ mình cũng là người có hai chiếc xe thể thao rồi, có phải cũng cần nghĩ tới việc gia nhập câu lạc bộ, mở rộng quan hệ một chút không. Cho dù là mở rộng không thành công thì cũng có thể mở rộng tầm mắt một chút chứ.

Ngoại trừ MSCC còn ở đâu có thể tìm thấy nhiều người đẹp trần truồng cho người ta xem thế này chứ?

- Ồ...

Chiếc Lamborghini của Vương Lăng Vân xung trận lên ngựa trước, rất nhanh chỉ có thể ấy một ảo ảnh màu vàng.

Điều bất đồng chính là tiếng động cơ ô tô đã được hắn cải tạo nên không giống xe thể thao, bởi công năng mạnh mẽ nên phát ra những tiếng rất chói tai. Tiếng nó phát ra rất trôi chảy tự nhiên, giống như một người khỏe mạnh chạy không cố sức chút nào vậy.

Chuyện này đối với người không chuyên nghiệp như Đường Trọng thì đúng là rất lạ.

- Thằng này đúng là có vốn để kiêu ngạo đấy.

Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ.

Đường Trọng vẫn lái chiếc Porsche mà Công Tôn Tiểu Ý cho mượn kia. Đương nhiên hiện giờ chiếc xe này đã trở thành vật sở hữu của hắn.

Hắn lại bị bỏ rơi lại phía sau, cách chiếc Lamborghini nửa thân xe.

Chẳng qua lúc này mọi người trên khán đài cũng không dám kết luận nữa. Bởi vì lần trước Đường Trọng cũng rớt lại phía sau Lý Đại một thân xe, sau đó lại có thể chuyển bại thành thắng. Ai biết lần này hắn có thể sáng tạo ra kỳ tích hay không?

Đường Trọng cũng không có ý định vượt qua. Hắn chỉ chăm chú đi theo Lamborghini, không thể vượt qua nó nhưng cũng không thể để nó bỏ rơi mình.

- Thằng ngu.

Vương Lăng Vân cười lạnh. Mày cho rằng mày có thể theo sát tao sao? Muốn cuối cùng chuyển bại thành thắng sao?

Hắn giẫm mạnh chân ga, ấn máy gia tốc. Xe liền chạy như điên, xông ra như một con chó điên.

Xe của hắn nhoáng một cái đã chạy không thấy bóng dáng nữa.

Sau đó hắn đã bỏ chiếc Porsche của Đường Trọng rất xa.

Cảnh này khiến tất cả mọi người đều chấn động.

Bọn họ không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng hai chiếc xe này đều rất gần nhau, tại sao chiếc Lamborghini lại có thể bỏ xa chiếc Porsche như vậy chứ? - Chúng ta đều theo tiêu chuẩn Minh Châu, hắn chơi tiêu chuẩn quốc tế đấy.

Lý Đại lộ vẻ nghiêm trọng.

- Đường Trọng thua rồi.

- Thua là tốt.

Công Tôn Tiểu Ý cười lạnh liên tục. Để xem mày còn hung hăng càn quấy được không. Trong chốc lát nữa, nhất định phải chụp cảnh hắn bò trên đường rồi post lên internet, khiến fans hâm mộ của hắn xem, thần tượng của hắn bò giống chó không. - MSCC không có ai có thể thắng hắn.

Lý Đại nói.

Những người khác cũng thầm kêu may mắn, nghĩ thầm là may mà dưới tình huống không biết sâu cạn của hắn lại không chủ động khiêu chiến. Nếu không thì chắc là bọn họ phải chịu thua rồi. - Cảm ơn Đường Trọng.

Bọn họ đồng thời thầm nói.

Lamborghini càng chạy càng nhanh, lại vẫn đang không ngừng gia tốc.

Hiện tại Vương Lăng Vân đã vượt Đường Trọng nửa vòng rồi.

Trong trận đấu chính quy, vượt lên nửa vòng cũng có nghĩa là trấn đấu này đã phân thắng bại.

- Vậy hãy để cho mọi người khắc sâu ấn tượng với trận đấu này thêm chút nữa.

Trong lòng Vương Lăng Vân thầm nghĩ. Đây là trận đấu đầu tiên sau khi hắn về nước, muốn tạo lập uy danh của mình. Mà hắn cũng hận Đường Trọng đã chủ động khiêu khích, nói lời mỉa mai, cho nên hắn cũng muốn cho thằng ranh của nhóm Hồ Điệp này không dám bước vào MSCC một bước nữa.

Tăng tốc!

Tăng tốc!

Lại tăng tốc!

Vượt lên nửa vòng, vượt lên gần một vòng. Giờ hắn lại đuổi theo Đường Trọng.

- Hắn sắp vượt qua rồi.

Có người hô. Nếu để hắn vượt Đường Trọng một vòng thì coi như Đường Trọng có là thần tiên cũng không cứu nổi trận này nữa, dứt khoát đỗ xe lại nhận thua cho rồi.

Đường Trọng cũng không có ý định cứu vãn, vẫn duy trì tốc độ bình thường, nhanh chóng đi về phía trước, giống như không quan tâm tới thắng bại của trận đấu này vậy.

Vương Lăng Vân lại nhấn tay vào máy gia tốc.

Brừm...

Chỉ có lúc này, động cơ của xe mới phát ra tiếng chói tai. Chuyện này chứng tỏ động cơ cũng hơi không chịu nổi gánh nặng này.

- Vượt thôi.

Hắn rống lớn.

Thế nhưng đúng lúc nỳ, Đường Trọng vốn không nhanh không chậm lại đánh mạnh tay lái, vốn chiếc xe đang chạy thẳng tắp liền lao ra chắn ngang đường.

Hiện giờ, chờ đợi Vương Lăng Vân chỉ có hai lựa chọn, hoặc va chạm, xe hủy người chết, hoặc né qua, luống cuống tay chân.

Vương Lăng Vân đương nhiên chọn né tránh.

Hắn không muốn chết, né tránh là sự lựa chọn duy nhất của hắn.

Động tác của Đường Trọng quá đột ngột, tốc độ lại quá nhanh, sinh tử lập tức phải quyết định trong nháy mắt. Hắn không có quá nhiều thời gian suy nghĩ.

Cũng may là kỹ thuật lái xe của hắn rất cao, trong thời khắc mấu chốt nhất hắn có thể khống chế tay lai tránh khỏi xe của Đường Trọng, đâm vào lan can của đường đua.

Giết...

Quán tính của xe lôi nó trượt về phía trước rất lâu mới gian nan dừng lại được.

Lúc này Vương Lăng Vân đã toát mồ hôi đầm đìa, quần áo trên người ướt đẫm cả.

Trên tấm kính cũng đầy mồ hôi, ánh mắt trở nên mơ hồ. Hắn cũng không thò tay xuống lau nữa.

Hắn há miệng thở hổn hển, trái tim còn đang đập thình thịch.

Hắn đẩy cửa xe ra, xuống xe, chứng kiến lan can qua kính chiếu hậu đã bị cạo sạch, thân xe cũng bị lan can cạo rất thê thảm.

Hắn vọt tới hướng Đường Trọng, rống lớn:

- Đường Trọng, thằng con rơi này. Mày làm gì thế? Làm thế là xảy ra án mạng đấy?

- Cậu cũng biết sợ sao?

Đường Trọng cười lạnh, thầm nghĩ, sự lựa chọn của Vương Lăng Vân quả nhiên giống suy đoán của mình như đúc. Tâm lý học sao? Ngành học này đúng là thâm ảo và thực dụng mà. - Tôi không để cậu yên đâu.

Tự tay hắn chụp lấy cổ Đường Trọng. Đường Trọng đưa tay túm lại hắn.

Sau đó hắn dùng sức kéo một cái, thân thể Vương Lăng Vân liền dán lên thân xe Porsche.

- Đừng xúc động. Có chuyện gì thì từ từ nói.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

- Chúng ta có gì mà không dám chứ? Cậu biết cậu làm gì không? Cậu cố ý mưu sát đấy... Cậu chờ đi, câu lạc bộ sẽ giao video cho cảnh sát. Cậu chờ ngồi tù đi.

Vương Lăng Vân không phải đối thủ của Đường Trọng, miệng vẫn muốn tranh hơn thua với hắn.

Lại nói, trải qua chuyện như vậy, trong lòng hắn nóng nảy cũng đành phải cố áp chế xuống.

- Tôi đã bị đưa vào cục cảnh sát vài lần rồi, cũng chẳng có gì ghê gớm. Nhưng chuyện cậu đã làm mà để người khác biết thì cậu sẽ làm thế nào?

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

- Tôi đã làm cái gì?

Giọng nói của Vương Lăng Vân rất không hay.

- Cậu hoàn toàn không biết chuyện đã xảy ra ở bữa tiệc Hải Thiên à?

Đường Trọng hỏi.

Trong lòng Vương Lăng Vân kinh hãi. Chuyện bí mật như vậy làm sao hắn biết được chứ?

Chẳng quả hắn vẫn duy trì trấn định, nói:

- Tôi biết rõ bữa tiệc ở Hải Thiên, thì sao nào? Chuyện này hot như vậy, ai không biết chứ?

- Thế nhưng bọn họ cũng chỉ biết nó hot thôi chứ không biết là tại sao nó lại hot như vậy.

Đường Trọng cười nói.

- Cậu nói cái gì, tôi không rõ ý của cậu.

Thái độ Vương Lăng Vân rất cứng rắn. Thấy có người chạy tới từ xa, hắn liều mạng giãy dụa, quát:

- Đường Trọng, buông tôi ra.

Hắn cũng là một nhân vật có đầu có mặt, bị một ngôi sao nhỏ ấn đầu vào cửa xe, truyền ra cũng rất lúng túng.

Năm nay người đi giầy lại sợ người đi chân trần đó.

- Tôi có thể thả cậu đi. Chẳng qua trận đấu vẫn phải tiếp tục thôi.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

Hơn nữa trận đấu này tôi đã dự tính kết quả rồi. Cậu thua tôi thắng. Cậu có ý kiến gì hay không?

- ...

Nếu không phải bởi mình là thân sĩ thì Vương Lăng Vân thậm chí đã há mồm chửi mẹ kiếp rồi.

Dựa vào cái gì mà kết quả trận đấu lại là cậu thắng hả? Nếu cậu thắng thì không phải mình phải bò dọc đường đua xe ba vòng à?

Chẳng qua hắn cũng không phải người ngu xuẩn. Đường Trọng dám nói như vậy thì rõ là hắn có chỗ dựa rồi. Xem ra cũng không thể coi thường được đâu ạy qua núi Minh Dương. Tôi không quen lộ hình ấy, cho nên, chúng ta chạy tại đường đua này.

Vương Lăng Vân cũng rất cơ linh. Lý Đại đua xe cùng Đường Trọng tại núi Minh Dương đã thua trận rồi, dĩ nhiên hắn sẽ không đi lại đường này. Hắn cũng tương đối quen thuộc với đường đua chính quy, lúc ở nước ngoài cũng đều là chạy loại đường này. - Đề nghị này hợp tình hợp lý.

Đường Trọng nói.

Nhìn thấy Đường Trọng đã tiếp nhận điều kiện của mình, Vương Lăng Vân lúc này mới phong độ nhẹ nhàng từ trên khán đài đi xuống.

Hắn đi đến bên người Đường Trọng, ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn về phía hắn, nói:

- Anh biết những gì?

- Tôi biết rõ những cái tôi nên biết đấy.

Đường Trọng cười ha hả nói.

- Tôi mặc kệ anh có mục đích gì.

Vương Lăng Vân cười lạnh nói:

- Tôi sẽ cho anh phải bò như chó dọc theo đường đua này ba vòng.

Bạn đang đọc Hỏa Bạo Thiên Vương (Dịch) của Liễu Hạ Huy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongNgạoThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.