Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản Bội!

Phiên bản Dịch · 2319 chữ

Chương 888: Phản bội!

Parker là tài xế của Jerry, cũng là vương bài bảo tiêu mà tổ chức phái tới bảo vệ Jerry. Tuy không rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì nhưng xử lý một nhân vật nhỏ bé đi nhầm đến đây đối với hắn thật sự không phải chuyện gì khó khăn quá mức. Đương nhiên hắn cũng không phải hạng người hữu dũng vô mưu. Trước khi ra khỏi cửa, hắn đã ngắm trước hoàn cảnh trước cửa một phen, phát hiện ngoại trừ nhân viên chuyển phát nhanh ở ngoài kia ra thì không có nhân vật khả nghi khác xuất hiện. Nhân vật chuyển phát nhanh này gầy yếu không chịu nổi, bước chân lỗ mãng, ánh mắt đục ngầu, cũng không giống cao thủ lánh đời trong tiểu thuyết võ hiệp Trung Hoa. Vì thế hắn mới yên tâm lớn mật bước đi ra ngoài. Parker không nói gì. Bởi vì hắn biết rõ bản thân sẽ không nói tiếng Trung Hoa, mà cậu nhóc chuyển phát nhanh kia càng không thể nghe hiểu tiếng Anh. Hắn có cách xử lý càng đơn giản hơn.

Hắn đi thẳng đến trước mặt cậu nhóc chuyển phát nhanh, nhéo tóc của hắn ta. Sau đó bằng vào sức mạnh to lớn của mình, hắn liền kéo cậu nhóc chuyển phát nhanh không có lực phản kháng đến trước cửa tiểu khu. - Buông tôi ra! Buông tôi ra! Anh muốn làm gì Cậu nhóc chuyển phát nhanh liều mạng giãy dụa. Bao chuyển phát nhanh rơi xuống đất. Parker không buông tay, vẫn kéo hắn ta ra ngoài mấy trăm mét, lúc này mới nặng nề đẩy ngã hắn ta xuống đất. Tiếp theo hắn lấy một con dao găm từ trong túi, nhanh chóng xoay tròn trong tay thưởng thức. Cậu nhóc chuyển phát nhanh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Cho tới bây giờ hắn chưa từng nhìn thấy xoay dao găm nhanh như vậy, còn lợi hại hơn chút tạp kỹ kia. Phập Parker tùy ý vung tay. Con dao kia liền cắm giữa hai chân hắn ta. Đúng vậy, chỉ cần nhích lên trên một chút, mạng rễ của hắn ta sẽ trở thành một miếng mứt quả. Cứng rắn thủy nê, dao găm không cập thủ bính. Bởi vậy có thể thấy được sức lực của Parker mạnh mẽ cỡ nào, chính xác là khủng bố cỡ nào. Cậu nhóc chuyển phát nhanh bị sợ hãi, hai chân run run, gần như sắp tiểu ra quần. Parker vô cùng vừa lòng với phản ứng của hắn ta. Hắn cười lạnh lùng, khoa chân múa tay tạo thủ thế cắt cổ với hắn ta rồi cao ngạo xoay người rời đi. - Ngu ngốc. Cậu nhóc chuyển phát nhanh chờ Parker đi xa, nhìn con dao găm ở đũng quần rồi mắng. Parker nhanh chóng ý thức được bản thân thật sự là một tên ngu ngốc. Bởi vì sau khi trở về, hắn liền phát hiện trong phòng có rất nhiều khách không mời mà đến.

Những người này đang giằng co khẩn trương với đám người Jerry Quan Tâm, chắc chắn không phải bạn bè do Quan Tâm mời đến.

- Kế điệu hổ ly sơn? Trong lòng hắn nghĩ đến vài chữ này. Đây là một trong số lượng thành ngữ Trung Hoa không nhiều lắm mà hắn biết nói.

- Parker. Jerry lên tiếng gọi. Ý muốn nói là Ngu ngốc, mau chóng đứng ra phía trước tôi bảo vệ tôi thật tốt. Chỉ giải quyết một tên chuyển phát nhanh mà thôi, cậu lại chạy xa như vậy sao? Giờ thì xem đã xảy ra chuyện gì đi!. - Bọn họ là ai? Parker hiểu ý của Jerry, đi đến đằng trước hắn ta, nhỏ giọng hỏi. Jerry không trả lời. Hắn cảm thấy câu hỏi này thật sự ngu xuẩn. Không phải bạn thì chính là kẻ thù.

Nhìn dáng vẻ cao lớn thô kệch, vẻ mặt hung hãn của bọn hắn, chẳng lẽ là đối tượng có thể yêu thương sao? Lộc Tam đứng trước đội ngũ giống như thợ săn nhìn con mồi trong lồng sắt của mình, cười hì hì nói: - Quan Tâm, Quan đại thiếu gia, cậu thật sự rất khó tìm đấy. Để tìm ra cậu, các anh em của tôi đều đã đào ba thước trong thành phố Minh Châu rồi. Thế nào? Không ẩn nấp à? Nấp không được sao? Sắc mặt Quan Tâm trắng bệch, không để ý tới lời châm chọc khiêu khích của Lộc Tam mà đưa mắt về phía Jerry. - Người của ông đâu? Anh em của ông đâu? Đội của ông đâu? Tinh anh chức nghiệp nhân tài chuyên nghiệp của ông đâu rồi? Bọn họ đều đi đâu hết rồi? Vì sao những người này lại đến đây được? Nếu không phải có việc cần, hắn đã la to với hắn ta rồi. Nói cái gì mà quá trình thật rườm rà nhưng kết thúc rất tốt đẹp.

Bọn họ ở trong phòng bị người khác làm sủi cảo, đây là tương lai tốt đẹp mà ông hứa cho tôi sao? Ông đúng là đàn ông nói lời không giữ lời, về sau ai sẽ gả cho ông chứ? Cũng không thể trách Quan Tâm không khống chế được cảm xúc. Hắn thật sự đã bị Đường Trọng dọa cho sợ hãi rồi. Lần lượt tập kích, minh ám, cho dù bọn họ mời nhân vật gì, sử dụng thủ đoạn gì, kết quả không có ngoại lệ đều là bên Đường Trọng thắng lợi. Quan Ý đã chết, chú ba đã chết, giờ đến phiên hắn sao? Jerry liếc nhìn Quan Tâm. Trong lòng hắn cũng vô cùng phẫn hận Quan Tâm. Không phải cậu nói cho tôi biết nơi này là nơi an toàn nhất Minh Châu sao? Không phải cậu nói không có bất cứ kẻ nào có thể biết các cậu ở đâu sao? Không phải cậu nói cho dù bọn họ lợi hại cỡ nào thì cũng không có cách tìm ra chúng ta sao? Giờ đứng trước mặt là đám người đen sì? Vì sao mà bọn chúng có thể dễ dàng đứng trước mặt bọn họ như vậy? Quan Tâm và Jerry đều thầm oán hận nhau, không có ý nói chuyện. Vì thế Lộc Tam cho dù ở trước mặt Đường Trọng hay còn là lão già trợ thủ Long Bộ trước mặt Lâm Vi Tiếu đột nhiên tìm được cảm giác làm nhân vật chính. Hắn cảm thấy bản thân bị mọi người nhìn chăm chú vào. Hắn chính là trung tâm của đám người. - Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt. Nhân vật chính sẽ có giác ngộ của nhân vật chính. Lộc Tam cảm thấy hắn không thể nói trắng ra, trong lời nói phải thể hiện văn hóa và tu dưỡng của bản thân. Nhưng vì sao lại là lưới pháp luật? Lưới pháp luật liên quan gì đến chuyện của bọn họ? Hắn cảm thấy hình như bản thân đã phạm sai lầm. - Làm chuyện xấu vô số, ông trời đều không chịu được. Nếu không thì vì sao mà bọn tao có thể bắt mày được? Bọn mày thấy nói đúng không? Hắn khinh miệt nhìn lướt qua đám người Jerry, châm chọc hỏi: - Tìm vài tên quỷ dương giả đã cảm thấy bản thân rất giỏi sao? Còn muốn hại Đường thiếu gia của bọn tao? Sao mày không lấy nước tiểu rửa mặt đi.

- Sao bọn mày tìm được tao? Quan Tâm rốt cục mở miệng nói chuyện. Hắn lo lắng bản thân bị người khác bán đứng.

- Tìm được mày như thế nào à? Không phải tao đã nói rồi sao? Một là dựa vào ông trời, ông trời đã giúp bọn tao. Ngoài ra còn dựa vào người, anh em của bọn tao rất nhiều. Nếu đã đứng ở đây, tao cũng không sợ mà nói thẳng cho mày biết, thật ra hai ngày trước bọn tao đã biết bọn mày ở đây. Vẻ mặt Quan Tâm hoảng sợ. Hai ngày trước bọn chúng đã biết nơi hắn trốn, vì sao cho tới bây giờ mới tìm đến cửa? Trong hai ngày này bọn chúng còn làm cái gì? - Sở dĩ bọn tao không lật tẩy bọn mày là vì Đường thiếu gia muốn phóng dây câu dài câu con cá lớn. Hiểu được ý của tao chưa? Tối hôm nay là Đường thiếu gia cố ý đi ra ngoài tản bộ, cũng là cố ý dụ người của bọn mày mắc câu.

Lộc Tam giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói:

- Nhìn thời gian hiện tại, bên kia hẳn đã xong rồi. Bọn lính tôm tướng cua bọn mày còn muốn đối phó với Đường thiếu gia của bọn tao sao? Đường thiếu gia của bọn tao đã sớm sắp xếp người nhằm thẳng vào bọn chúng. Hiện giờ chắc hẳn tuồng đã diễn xong rồi, người chắc cũng chết sạch. Quan Tâm nhìn thoáng qua Jerry, Jerry hiểu được ý của hắn. Parker nhận được mệnh lệnh, dao găm trong tay đã chuẩn bị tốt. Hắn chuẩn bị bắt giặc trước bắt vua, trước hết đâm chết lão già vô nghĩa trước mặt. - Không được ra tay. Giọng nói thanh thúy của phụ nữ hét to lên. Quan Tâm xoay người, sau đó liền thấy cảnh tượng mà hắn khó có thể tin. Trong tay Lí Gia cầm một con dao, lưỡi dao đặt trên cổ Jerry. Bởi vì cô dùng sức quá mức, cổ Jerry đã bị cứa thành một vết máu nhỏ. - Không được ra tay. Ai động đến tôi, tôi sẽ giết hắn.

Lí Gia lại hô. Lúc này cô dùng tiếng Anh, cố ý nhằm vào Parker và kỹ sư công trình đang đứng ở góc chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

- Lí Gia, cô đang làm cái gì vậy? Quan Tâm quát lớn. Hắn muốn đi lên tát mạnh Lí Gia vài cái. Nhưng hắn vừa mới tiến được một bước, con dao nhỏ trong tay Lí Gia đã ấn sâu thêm một phần. Hắn nhanh chóng dừng bước, vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm người phụ nữ đã dám can đảm phản bội hắn. - Vì mạng sống. Lí Gia nói.

- Mày con kỹ nữ, tiện nhân này! Uổng công tao tin tưởng mày như vậy, tốt với mày như vậy, mày lại dám bán đứng tao Tao muốn giết mày! Quan Tâm hổn hển mắng. Lí Gia cười lạnh. - Quan đại thiếu gia, anh đã tin tưởng tôi lúc nào? Anh giữ tôi lại là vì tôi có thể giúp anh quản lý mạng lưới tình báo. Ngoài ra biểu hiện trên giường của tôi khiến anh vừa lòng phải không? Ở bên trên người phụ nữ của em trai mình có phải đặc biệt cảm thấy thành tựu không? - Nguyên bản chúng ta chính là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Giờ anh không nên đẩy nó lên thành tín nhiệm. Chuyện này không phải là rất không công bình với tôi sao? Anh coi tôi là người khi nào? Tôi chỉ là một thanh công cụ cho anh mà thôi. Nếu bán tôi có thể giữ mạng, anh sẽ nương tay sao? - Cô

- Lựa chọn của tôi cũng giống anh thôi. Lí Gia nói:

- Tôi đã sớm liên lạc với Đường Trọng. Địa chỉ này cũng là tôi nói cho bọn hắn. Đường Trọng đã đồng ý với tôi, anh ta sẽ giữ lại cho tôi một mạng Tôi không muốn chết, tôi muốn sống -

Mặt Lộc Tam hơi phát sốt. Vừa rồi hắn mới thổi phồng nói có thể tìm được bọn người Quan Tâm một là dựa vào trời, hai là dựa vào người. Thì ra người kia không phải anh em mà hắn nói, là một người phụ nữ. - Lí Gia, em sẽ không chết. Sau khi Quan Tâm nổi giận cũng bình tĩnh lại. Hắn biết chuyện đã phát triển đến bước này. Nếu thật sự để Lí Gia giết chết Jerry, hắn sẽ không còn gì ngăn cản đám cẩu nô tài của Đường Trọng công kích. Jerry không chết, hơn nữa có thể tính toán sổ sách, Parker và kỹ sư công trình kia hẳn có thể dẫn bọn họ thoát khỏi khốn cảnh? - Không phải chúng ta đã nói xong rồi sao? Sau khi chuyện này kết thúc thì sẽ đi Mĩ mà. Jerry tiên sinh đã đồng ý với chúng ta, không phải em cũng đã nghe thấy sao? Lí Gia, Đường Trọng là loại người gì em phải vô cùng biết rõ chứ. Giờ em hãy bỏ dao xuống, bỏ qua cho Jerry tiên sinh đi. Đợi chuyện hôm nay kết thúc, chúng ta lập tức đi Mĩ. Em sẽ không chết, e sẽ sống cuộc sống rất tốt ở Mĩ - Đại thiếu gia, tôi và anh không giống nhau.

Lí Gia cũng không phải đứa gái nhỏ mới lên ba, sao có thể bị Quan Tâm nói hai ba câu lừa gạt liền thay đổi lập trường.

- Cha mẹ tôi ở Trung Hoa, người nhà ở Trung Hoa. Nếu tôi đi Mĩ rồi, cho dù sống hay chết thì chắc chắn cũng không còn cơ hội gặp mặt bọn họ Ánh mắt cô mãnh liệt nhìn Quan Tâm, nói: - Đại thiếu gia, để gia đình tôi đoàn tụ mời anh đi tìm chết đi.

- Lí Gia Quan Tâm đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, có cảm giác thất bại mãnh liệt, cuộc sống không còn hi vọng gì.

Bạn đang đọc Hỏa Bạo Thiên Vương (Dịch) của Liễu Hạ Huy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongNgạoThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.