Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C16: Thuyết Khách

Tiểu thuyết gốc · 2354 chữ

Mễ Hương trấn.

Một đoàn nhân mã từ bên ngoài ùn ùn tiến vào trấn nhỏ, ai nấy đều đăm đăm sát khí. Bọn chúng hung hăng cưỡi ngựa trên phố, làm bị thương không ít người dân, có người vì tức giận mà lên tiếng, ngay lập tức bị sự hung hãn của chúng làm cho im lặng.

Đoàn nhân mã tiến thẳng đến bến thuyền, khí thế mười phần, người dẫn đầu là một nam nhân trung niên, tuổi ngoài bốn mươi, ăn mặc rất sang trọng. Lý Cửu Cửu nhận ra người này, ông chính là lão bản của Hương Hồng Trai, một cửa tiệm tương đối nổi tiếng bên trong thành Định Biên. Hơn phân nửa người dân trong trấn, hàng tháng đều mang vỏ ốc Mễ Hương bán tại cửa tiệm của này.

Bên cạnh ông còn có hai nam nhân, một người mang theo đại kiếm trên lưng, bộ dáng rất đổi bình thường, chỉ có đại kiếm là đặc biệt lớn.

Người còn lại mặc trang phục màu đen, trên mặt còn có một vết sẹo thật dài, trông hắn ta không khác nào là một cường đạo.

Nam nhân mặt sẹo bước xuống ngựa, hắn nhìn địa điểm thu mua của Trần Gia Thương Hội. Ánh mắt loé lên một tia hung ác, giơ cao trường đao trong tay quát lớn.

_ Lật tung chỗ này lên cho ta.

Thuộc hạ phía sau lập tức lao lên, tất cả đều hung hăng không khác nào bọn cường đạo. Người dân đang làm việc tại đây, ai nấy đều hoảng sợ chạy tán loạn. Có người vì thế mà té ngã bị thương, trong đó đa phần đều là hài tử và nữ nhân.

Đinh Tuyết Long kéo lấy Lý Cửu Cửu ẩn nấp phía sau tảng đá, hắn hoảng hốt kêu lên.

_ Đánh nhau to rồi.

Lý Cửu Cửu nhìn về đám đông, chỉ thấy nơi đó thật là hỗn loạn.

_ Chắc hẳn là tranh chấp trong việc kinh thương.

Đinh Tuyết Long tò mò nhìn hắn, biểu cảm chính là "ngươi mau nói ta nghe". Lý Cửu Cửu bĩu môi một cái, thật chậm giải thích.

_ Hàng tháng Hương Hồng Trai đều nhập vào hơn phân nửa số ốc Mễ Hương của chúng ta, lần này Trần Gia Thương Hội xuất hiện, ra giá cao để thu mua lại tất cả. Các tiểu thương trong thành Định Biên, trong đó có Hương Hồng Trai, sẽ mất đi nguồn hàng. Ngươi nghĩ bọn họ sẽ đến đây làm gì?

Đinh Tuyết Long gật gù như đã hiểu ra.

_ Bọn họ đến là để mua lại số lượng lớn vỏ ốc?

Lý Cửu Cửu nhìn Đinh Tuyết Long bằng nửa con mắt.

_ Ngươi nhìn bọn chúng có giống đến để bàn chuyện làm ăn không?

Đinh Tuyết Long "a" một tiếng.

_ Vậy là đến để cướp hàng.

Lý Cửu Cửu không còn gì để nói, hắn chỉ cảm thấy hoàn toàn bất lực với tên này.

_ Ngươi nghĩ Trần Gia Thương Hội là ai, bọn họ đã dám từ Việt quốc xa xôi đến đây làm ăn, sẽ không có hậu thuẫn hay sao. Phía sau chắc chắn là có móc nối với quan phủ, ngươi có phải là cường đạo đâu mà ra tay cướp đoạt.

Lý Cửu Cửu nhìn nam nhân trung niên trên ngựa, chậm rãi nói tiếp.

_ Lão bản của Hương Hồng Trai nổi tiếng hung hãn, nghe nói ông ta còn có liên hệ với những thành phần xấu trong thành Định Biên. Những kẻ chuyên làm những việc trong bóng tối, đối thủ của ông ta, cũng không ít lần bị ông sử dụng những thủ đoạn đen tối, cướp đi các mối làm ăn.

Sau khi nghe Lý Cửu Cửu nói một tràng, Đinh Tuyết Long có chút hiểu ra.

_ Lần này ông ta đến đây là để ra oai phủ đầu Trần Gia Thương Hội, ngươi nói xem có đúng không?

Lý Cửu Cửu làm ra dáng vẻ trưởng bối.

_ Xem như không phí sự dạy dỗ của ta.

Đinh Tuyết Long nổi giận, định ta tay đánh người.

_ Ngươi đây là ý gì.

Lý Cửu Cửu cười ha hả.

_ Ta sai, ta sai được chưa?

Lúc này Đinh Tuyết Long mới không thèm chấp nhất.

_ Mà sao ngươi lại biết nhiều về tên đó thế?

Lý Cửu Cửu thản nhiên đáp.

_ Ốc Mễ Hương của ta là bán cho Hương Hồng Trai.

Phía bên kia đám cường đạo bắt đầu đập phá, hễ có thứ gì trước mặt là đều lật tung lên.

Người của thương đội nhanh chóng tập hợp lại, thường ngày Trần hội trưởng đối xử rất tốt với các thuyền phu này. Bọn họ không thể đứng nhìn thương đội của ông bị ức hiếp.

Hai nhóm người bắt đầu lao vào xô xát, nhóm cường đạo đều là hảo thủ, nhân số lại đông hơn. Chỉ trong chốc lát, các thuyền phu đã rơi vào thế hạ phong.

Lúc này Trần hội trưởng cũng đã xuất hiện, bên cạnh ông là A Cẩu và tiểu Nạm.

Trần hội trưởng quát lớn.

_ Dừng tay.

Lão bản Hương Hồng Trai cũng ra hiệu cho người của mình dừng lại. Hắn ngồi trên lưng ngựa, tư thái ngạo nghễ nhìn về hướng Trần hội trưởng.

_ Ngươi là chủ nhân nơi này?

Trần hội trưởng nhã nhặn làm một lễ gặp mặt, giọng nói không chút nào giận dữ. Cứ như việc vừa xảy ra, không liên quan chút gì đến ông.

_ Chính là ta, không biết bằng hữu là người nào, Trần gia chúng ta đã làm gì mạo phạm.

Lão bản được đà lấn tới, giọng nói cao hơn ba phần.

_ Ta chính là lão bản Hương Hồng Trai, tên gọi Nhược Lai. Hơn phân nửa số ốc Mễ Hương tại trấn này, vốn dĩ là của Hương Hồng Trai chúng ta. Các ngươi đoạt mất nguồn hàng của chúng ta, như vậy là có ý gì? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ta tuy rằng rất tốt tính, nhưng các huynh đệ của ta không phải là người hay nói đạo lý đâu.

Đây chính xác là một lời hâm doạ, Trần hội trưởng nhìn sang những thủ hạ đối phương mang đến. Ai nấy đều chẳng khác nào cường đạo, đối phương hôm nay đến đây, e rằng sẽ không chịu nói lý lẽ.

Trần hội trưởng thái độ vẫn hoà nhã, dùng ngôn từ vô cùng nhã nhặn.

_ Ốc Mễ Hương nằm ở đáy sông Diêu Giang, vốn dĩ không thuộc về bất cứ ai. Ta không cướp đoạt, cũng không bắt ép ai, đây là chính họ muốn bán lại cho thương đội, bằng hữu cớ gì lại nói ta đoạt mất của ngươi. Lại nói, chúng ta đều là người làm ăn, đạo lý cạnh tranh ngươi nên phải hiểu.

Từng lời của Trần hội trưởng đều hợp tình hợp lý, làm cho Nhược Lại lão bản không cách nào phản bác.

_ Ta cũng không phải người không nói lý lẽ, số ốc Mễ Hương của ngươi ta sẽ mua lại hết. Giá thành sẽ cao hơn một thành so với lúc trước, ngươi nên suy nghĩ cẩn thận. Hương Hồng Trai chúng ta đã lăn lộn nhiều năm ở đây, không phải là thứ mà ngươi có thể trêu vào.

Nhược Lại khẽ nhếch môi, đừng tưởng rằng hắn bỏ ra giá cao hơn một thành, là đang nhún nhường. Phải biết Trần Gia Thương Hội, đã phải bỏ ra giá cao hơn hai thành để thu mua. Còn nửa, hàng tháng hắn chỉ thu mua được gần phân nửa số lượng hàng, vì còn phải cạnh tranh cùng các cửa tiệm khác. Bây giờ nơi này chính là toàn bộ số hàng, số lượng có đến gấp đôi, tính toán thế nào hắn vẫn là người có lời.

Trần hội trưởng đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, có hạng người nào mà hắn chưa thấy. Đối phương chính là loại người chịu cứng chứ không chịu mềm.

_ Bằng hữu quả thật làm khó lão phu, hôm nay một cân ta cũng sẽ không bán. Giữa nơi đông người như thế này, ta không tin ngươi dám làm gì.

Nam nhân mặt sẹo nãy giờ luôn im lặng, hắn cảm thấy thương lượng với đối phương thật là phiền phức. Chi bằng một hồi cướp sạch nơi này là được.

_ Lão già, đứng có rượu mời không…

"Bốp"

Một âm thanh giòn tan vang lên, nam nhân mặt sẹo lảo đảo lùi về sau. Một bên mặt hắn sưng tấy lên nhanh chóng, hắn phun ra một ngụm máu tươi, xen lẫn một vài cái răng.

Hắn phẫn nộ quát lớn.

_ Là ai?

Phía sau Trần hội trưởng, tiểu Nạm đã biến mất không thấy đâu. Nàng đứng ngay ngắn trước mặt nam nhân mặt sẹo, thân ảnh thẳng tấp như một cây thương. Không ai nhìn thấy nàng di chuyển như thế nào, chỉ nghe thấy một âm thanh giòn tan, sau đó là tiếng thét của nam nhân mặt sẹo.

Nhược Lai con ngươi co rút lại, hắn luôn đặc biệt quan sát nàng ta, trong đám người chỉ có nàng là thần bí nhất. Nhưng vẫn không thể nhìn rõ động tác của nàng.

Nam nhân đeo đại kiếm khẽ nhíu mài, hắn tự thầm đánh giá đối phương, nữ nhân này thật không đơn giản.

Tiểu Nạm chẳng thèm quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nàng chỉ cảm thấy nam nhân mặt sẹo này thật đáng ghét. Đã biết cắn người lại còn biết sủa, nàng đã sống chung với mọi người trên đại thuyền một quãng thời gian, nói không sinh tình cảm là không thể. Nhìn các ngư phu bị thương phía sau nàng, chỉ muốn tát cho hắn ta thêm vài cái.

_ Nếu ngươi còn mở miệng mắng người, ta không ngại đánh ngươi thêm vài cái.

Nam nhân mặt sẹo máu nóng dâng lên đâu, hắn cho rằng nữ nhân này chỉ là ra tay đánh lén. Tay phải giơ cao trường đao, hắn mặc kệ, hôm nay phải chém chết nàng ta.

_ Tiện nhân, xem ta xử lý ngươi thế nào.

Nói xong trường đao trong tay liền chém tới, hắn tuy không phải là luyện khí sỹ, nhưng đã lăn lộn trong giới cường đạo nhiều năm, một chút thực lực là vẫn có.

"Cong"

Trường đao gãy làm đôi, một nửa lưỡi đao lẵng lặng nằm trong tay tiểu Nạm. Mũi đao chỉ thẳng vào yết hầu nam nhân, khoảng cách chỉ là một sợi tóc. Nam nhân có thể cảm nhận được độ lạnh của kim loại, đang án ngự tại yết hầu, đến thở hắn đều không dám. Sợ rằng chỉ một động tác nhỏ, sẽ làm mũi đao lệch đi một chút, mạng nhỏ của hắn cũng không còn.

Không ai thấy nàng đã ra tay như thế nào, tốc độ quá nhanh, đám cường đạo đều sợ đến run rẫy, có tên còn vô thức làm rơi mất vũ khí trong tay.

Tiểu Nạm đôi mắt lạnh lẽo nhìn nam nhân, đem đến cho hắn cảm giác lạnh đến thấu xương. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi đến như vậy, nữ nhân xinh đẹp trước mắt này, không khác nào ác quỷ đến từ địa ngục âm u.

Nàng buông tay, mũi đao rơi trên mặt đất, ngay ngắn đâm vào bàn chân nam nhân. Sau đó lại một tiếng "bốp" vang lên, lần này âm thanh lớn hơn rất nhiều, nam nhân ngã lăn ra đất, ôm lấy chân kêu la thảm thiết. Miệng hắn giờ đây toàn là máu tươi, trên mặt đất cũng có thêm vài chiếc răng.

Nàng lạnh lùng nói.

_ Muốn đi qua nơi này, phải hỏi qua kiếm trong tay ta.

Người mà Nhược Lai mang đến, ai nấy đều sợ hãi nữ nhân trước mặt. Lão đại của bọn họ, chỉ cần hai cái bạt tay đã không còn cái răng nào, bọn họ lấy gì mà đối kháng.

Nhược Lai như không tin vào mắt mình, lần này hắn đã dày công chuẩn bị để đến đây, không thể cứ như thế mà trở về. Hắn nhìn sang nam nhân mang đại kiếm, giọng nói có phần cung kính.

_ Diệp huynh, ngươi xem…nữ nhân này thật là khó giải quyết. Phiền huynh phải ra mặt rồi.

Nam nhân đeo đại kiếm nhẹ nhàng thúc ngựa, hắc mã chậm rãi đi về hướng tiểu Nạm. Mọi người đều vô thức tránh sang một bên, nhường ra cho hắn một con đường. Khi khoảng cách giữa hai người còn hơn trăm thước, nam nhân kéo nhẹ dây cương, hắc mã kêu lên một tiếng sau đó dừng lại.

_ Tại hạ tên gọi Diệp Tông, ta trước giờ không giết người vô danh.

Tiểu Nạm không bị khí thế của nam nhân doạ sợ, gương mặt băng lãnh như mọi khi.

_ Lý Thanh Ngư…

Nàng dừng lại một chút, sau đó nói tiếp.

_ Gia Lăng, Việt quốc.

Nam nhân làm một lễ.

_ Thì ra là bằng hữu Việt quốc, chuyện hôm nay e rằng không thể giải quyết bằng lời nói. Vậy thì…xin đắc tội.

Ở luyện khí giới có một dạng người, bọn họ không muốn làm việc cho triều đình, cũng không thuộc một thế lực nào, hoặc là đã từng. Họ thường nương nhờ vào một nơi nào đó giống như Trần Gia Thương Hội, Hương Hồng Trai,...có thể cung cấp cho bọn họ tài nguyên tu luyện.

Ngược lại họ phải đảm bảo an toàn, hoặc là làm ra một số việc có giá trị, tương tự như việc nam nhân đeo đại kiếm đang làm. Bọn họ thường được gọi là những thuyết khách.

Bạn đang đọc Hoa Lương Nhân sáng tác bởi conheomauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi conheomauxanh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.