Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cốt trảo lực lượng

Phiên bản Dịch · 1867 chữ

Ngoài thành, trong một nhà xưởng bỏ hoang.

Mấy tên tráng hán đang vây quanh đống lửa cùng trò chuyện phiếm, Lâm Hiểu Tuệ thì bị trói đến hấp hối trên một giá sắt ở phía sau. Y phục trên người nàng hằn đầy những lằn roi cùng vết máu, hiển nhiên, nàng đã chịu qua không ít đánh đập, hành hạ.

"Ài, đại ca, nữ nhân này chúng ta đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, tiếp theo phải làm sao bây giờ."

"Đại ca, nữ nhân này mẹ nó chẳng phải là thứ tốt lành gì, chạy như chuột, khắp nơi tránh chúng ta, để huynh đệ chúng ta khổ cực đi tìm, còn liên lụy đại ca ngươi bị lão đại mắng, hôm nay nhất định phải hảo hảo dạy dỗ nàng.''

''Đúng nha, đúng nha, ta xem nữ nhân này còn có vài phần xinh đẹp, chỉ vừa hơn ba mươi tuổi, cũng không tính là già, nếu không. . . Hắc Hắc.''

"Đúng rồi đại ca, nữ nhân này ngày mai sẽ phải bán rồi, bây giờ không dùng thì đợi đến lúc nào a, dù sao tương lai, chuyện này chính là công việc hằng ngày của nàng đó nha.''

Một đám côn đồ vây quanh đống lửa, ngươi một lời ta một lời, trong miệng đều phun ra những từ ngữ dơ bẩn.

"Đủ rồi!" Tên mặt sẹo uống mạnh một ngụm rượu, ném bình rượu xuống đất, đung đưa người hướng Lâm Tiểu Huệ đi tới.

"Không, không được!" Lâm Hiểu Tuệ trên mặt tràn ngập hoảng sợ, nhìn tên mặt sẹo đang đi tới gần mình.

Sau lưng các tiểu đệ đều phát sinh tiếng cười đầy ẩn ý, có ồn ào lên, có tiếng huýt sáo. Toàn bộ nhà xưởng nổi lên bầu không khí hừng hực dị thường.

Loảng xoảng ~

Đúng lúc này, một tiếng vang thật lớn truyền đến, cửa lớn nhà xưởng bị đẩy toang ra..

Ban đêm, gió mát trong nháy mắt liền lùa vào, thổi tan cảm giác hừng hực, cũng thổi tên mặt sẹo tỉnh rượu vài phần.

"Mẹ nó, ngươi là ai vậy, tới nơi này làm cái gì?" Tên mặt sẹo nhìn tên thiếu niên trước cửa quát to.

Nơi cửa, một thiếu niên toàn thân xám lạnh, mang khẩu trang màu đen, che khuất toàn bộ khuôn mặt của mình, chỉ để lại một đôi mắt trong suốt.

"Nha, ai đây a, sẽ không phải là anh hùng tới cứu mỹ nhân a?"

"Ha ha ha, không thể nào, xem cái trang phục này, ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ, chắc không phải là một tên Mao Đầu Tiểu Hỏa tử đi. Ha ha ha!"

Mấy tên tráng hán ồn ào, nhìn Trần Trọng đầy nhạo báng.

Trần Trọng nhìn một chút những người ở đây, cũng nhân tiện liếc mắt quan sát Lâm Hiểu Tuệ. Chỉ thấy Lâm Hiểu Tuệ toàn thân đều là vết máu, bị trói trên giá sắt, tình huống mười phần không ổn.

Xem ra cần phải tốc chiến tốc thắng, Trần Trọng sờ sờ cốt trảo to bằng nắm tay trong túi áo mình, nhấc từng bước đi vào trong nhà xưởng.

"Ha ha, hắn thế mà cũng dám đi vào, hôm nay không cho hắn chịu khổ một chút thì chúng ta còn trên thế đạo này lăn lộn thế nào."

Một tên tráng hán nhặt cây gậy sắt dưới đất lên, cười lạnh nhìn Trần Trọng.

Rít Rít. . .

Hắn kéo lê gậy sắt trên mặt đất, phát ra âm thanh khiến người khác cảm giác khó chịu.

Vài tên còn lại thì vòng tay đứng bên cạnh chuẩn bị chế giễu Trần Trọng, dưới cái nhìn của bọn hắn, để đối phó với một thiếu niên như Trần Trọng, một người là đủ.

Tráng hán kia hô to một tiếng xông lên, vung gậy nhắm chuẩn đầu Trần Trọng mà đập xuống, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay vừa lúc chuẩn bị đập vào đầu mình, Trần Trọng nghiêng người, nắm lấy cây gậy, thuận tay đẩy ngược trở lại đầu tên tráng hán kia.

Chỉ một giây đồng hồ, tên tráng hán liền té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

Mấy tên còn lại chuẩn bị xem náo nhiệt đều kinh ngạc, '' Mẹ kiếp, đánh huynh đệ của chúng ta, mọi người, cùng nhau xông lên.''

Tất cả đồng loạt cầm lấy mấy cây gậy sắt bên cạnh, vọt tới Trần Trọng, mỗi người như đều muốn đánh một gậy, đem Trần Trọng đánh loạn thành thịt vụn

Trần Trọng ánh mắt có chút ngưng trọng, chuẩn xác vung hai tay ra tiếp lấy mấy cây gậy.

Giằng co một hồi bọn côn đồ mới cảm thấy hoảng sợ, khí lực của Trần Trọng lớn đến đáng sợ, bọn hắn dùng hết sức cũng không động đậy được cây gậy trong tay, cứ như vậy thì không ổn.

Phanh ~

Đột nhiên tên mặt sẹo chẳng biết từ lúc nào xuất hiện bên người Trần Trọng, vung bình rượu trực tiếp nện vào đầu Trần Trọng.

"Ah. . . . Thiếu niên, không được quá kiêu ngạo! Gừng càng già càng cay." Tên mặt sẹo đắc ý nói.

Máu tươi từ trên trán chảy xuống, ánh mắt Trần Trọng sâu hơn vài phần.

Hắn lập tức ném mấy cây gậy sắt trong tay, lùi về sau thật nhanh, sau đó lấy cốt trảo trong túi ra, nhìn cánh tay mình một chút rồi bỗng nhiên hung hăng cắm vào.

Động tác mạnh mẽ dứt khoát như nước chảy mây trôi, sạch sẽ gọn gàng!

Tê. . . Cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền đến từng bộ phận trên cơ thể Trần Trọng.

Hắc khí bên trong cốt trảo dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, rất nhanh dũng mãnh tiến vào bên trong thân thể Trần Trọng.

Trong nháy mắt, Trần Trọng liền bị hắc khí bao phủ, con mắt cũng biến thành hồng sắc, cả người lộ ra vẻ u mịch đầy quỷ dị!

Lúc này Trần Trọng nhìn giống như một con quỷ!

"A. . . . Quái vật! Quái vật a!"

"Đây là thứ quái vật gì, đừng tới đây, đừng tới đây!"

Mấy tên côn đồ nhìn thấy tràng cảnh như vậy, sợ đến run người, gậy sắc trong tay đều cầm không vững.

Răng rắc, Trần Trọng bẻ bẻ cổ, bỗng nhiên xông về phía trước, trong nháy mắt liền giải quyết mấy người!

Cuối cùng, chỉ còn tên mặt sẹo vẻ mặt đầy hoảng sợ.

Trần Trọng từng bước từng bước như ma quỷ đi tới tên mặt sẹo, tên mặt sẹo khẩn trương, lòng đầy sợ hãi, hắn nuốt ực một ngụm nước bọt, hoảng loạn lùi về phía sau.

"Tiểu. . Tiểu huynh đệ, chúng ta có gì từ từ nói chuyện, ngươi tới cứu nữ nhân này à? Dễ thương lượng, dễ thương lượng, ngươi cứ việc mang đi là được.''

Trần Trọng không nói gì, tiếp tục đi phía trước, từng bước một tới gần tên mặt sẹo.

"Tiểu huynh đệ, không, đại nhân ngài rộng lượng, đừng chấp nhặt với ta, ta chính là tên khốn kiếp, ta ngu xuẩn, ta xin lỗi, ta xin lỗi!"

Tên mặt sẹo ý thức được Trần Trọng đáng sợ, lập tức quỳ xuống xin khoan dung. Nhưng lúc này Trần Trọng căn bản không nghe được hắn nói cái gì, chỉ biết là trong lòng trỗi dậy một cơn tức giận cuồn cuộn, thì thầm bên tai: giết hắn, giết hắn.

Trần Trọng cầm lấy một cây gậy, vung tay về phía tên mặt sẹo đang cầu xin tha thứ liên tục đập mạnh.

Khí lực hắn lớn đến đáng sợ, tên mặt sẹo căn bản không có cách nào phản kháng, đập thêm mấy cái, tên mặt sẹo đã bị đập thành bùn nhão, chết ngay tại chỗ.

Lâm Hiểu Tuệ lúc này đang bị trói trên giá sắt đã nhìn thấy tất cả. Nàng vẫn còn mơ hồ không hiểu, tên thanh niên vừa đi vào lúc nãy, người để cho nàng cảm thấy lo lắng, không ngờ lại hung tàn đến như vậy.

" Người này. . . . Thật là tới cứu mình sao? "

Đập xong một lần cuối cùng, Trần Trọng cả người tựa như mất hết sức lực, ngã uỵch xuống đất.

Hắn nhìn lên Lâm Hiểu Tuệ "Sợ ?"

Lâm Hiểu Tuệ lắc đầu, "Bọn họ đều là người xấu. . . ."

Cho dù Lâm Hiểu Tuệ nói như thế, Trần Trọng vẫn ngay lập tức phát hiện trong ánh mặt nàng lóe lên một tia sợ hãi.

"Không có gì, sợ là bình thường, chính bản thân ta. . . Cũng sợ mà!" Trần Trọng không có gấp cởi trói cho nàng, mà dựa vào cột đá hít mạnh từng ngụm không khí.

Trần Trọng vừa mới mượn lực lượng cốt trảo giải quyết những tên côn đồ này, thế nhưng lực lượng cốt trảo lại mạnh mẽ quá mức, thân thể hắn căn bản không thể thừa nhận, nên mỗi lần sử dụng đều để lại di chứng tương đối lớn.

Lúc này càng không thể cởi trói cho loại nhân tố không ổn định như Lâm Hiểu Tuệ. Mọi việc, chờ đến khi hắn khôi phục chút rồi lại tính toán.

Lâm Hiểu Tuệ cũng rất thức thời không có tranh cãi ầm ĩ. Ước chừng hơn mười phút về sau, hồng sắc trong mắt Trần Trọng mới chậm rãi thối lui, trong đầu cũng khôi phục một tia thanh minh.

Trần Trọng dựa vào một tia khí lực còn lại đứng lên, cởi trói cho Lâm Hiểu Tuệ, "Con gái ngươi để cho ta tới."

"Thiên Thiên?" Lâm Hiểu Tuệ thét lên kinh hãi, "Nàng. . . Làm sao có thể nhận thức ngài?"

"Giao dịch!" Trần Trọng ngắn gọn trả lời nói, "Ngươi trở về đi, nàng ở nhà chờ ngươi."

"Vậy trong này. . . ."

"Không cần để ý, ta sẽ xử lý. Sự tình hôm nay, coi như chưa từng phát sinh qua. Không được cùng người khác nhắc tới."

"Được được được, ta minh bạch. Ta đi ngay, tuyệt đối không quấy rầy ngài." Lâm Hiểu Tuệ nói xong rồi rời đi, nàng cũng rất gấp muốn biết, con gái của mình đến cùng dùng cái gì để cùng vị "Ác ma" này giao dịch.

Lâm Hiểu Tuệ đi quá vội, cho nên hoàn toàn không có chú ý tới, vừa lúc nàng rời đi, trên mặt đất ngổn ngang mấy cổ thi thể chợt bắt đầu chậm rãi chìm xuống. Phảng phất cả bọn tựa như đang nằm trên một bãi đầm lầy vậy.

Không đến một phút đồng hồ, mấy cổ thi thể liền hoàn toàn biến mất tại chỗ, toàn bộ nhà xưởng cũng khôi phục lại khung cảnh tiêu điều trước đó, giống như chưa từng có người nào tới trước đây.

Keng ~ nhiệm vụ hoàn thành! Tăng thọ mệnh một năm!

Trần Trọng nhìn điện thoại di động trong tay, đây là trang web phát ra khen thưởng, hắn cười nhạt một tiếng,

"Ah. . . . Chỉ có một năm sao?"

Bạn đang đọc Hoan Nghênh Đi Vào Trang Web Quỷ Dị Của Ta ( Dịch ) của Bạch Nhật U
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhbahoanthanta
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 576

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.