Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặt người quỷ dị

Phiên bản Dịch · 1755 chữ

Trần Trọng muốn hỏi một chút chuyện liên quan đến Tống Khang, dù sao Điền Dã cùng Tống Khang đều ở chung một phòng ngủ, vạn nhất thực sự có mấy thứ bẩn thỉu thì cũng ảnh hưởng không tốt đối với Điền Dã.

Mà dưới sự suy đoán tinh tế của Trần Trọng, hẳn là vật kia đã theo Tống Khang được mấy ngày rồi, mà mọi người vẫn chưa ai gặp chuyện gì to tát, nhiều lắm là sợ hãi một chút, nên hẳn là vật này cũng không phải quá lợi hại.

" Mình không phải vừa định tìm một ít cách kiếm tiền sao, hắc hắc, đây không phải là cơ hội đến à? ".

Thật sự đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, đói bụng liền có người mang bánh tới. Trần Trọng bây giờ quyết định nắm chắc việc này, thuận tiện luyện tay nghề một chút.

Trần Trọng đang chuẩn bị mở miệng tiếp tục hỏi thăm, ngay lập tức cảm giác được ánh mắt hung ác của Lý lão sư nhìn chằm chằm.

Trần Trọng sững sờ, cưỡng ép mà đem lời vừa đến khóe miệng nuốt xuống, cầm sách lên bàn, bày ra một dạng học sinh chăm học.

Ngoài cửa sổ ánh nắng dịu nhẹ, phòng học lặng ngắt như tờ, một bầu không khí học tập, Lý lão sư biểu thị rất vui mừng.

. . .

Cùng lúc đó, trong ký túc xá nam, phòng số 404, cả phòng đen như mực, bốn phía rèm cửa đã kéo lại thật chặt, cũng không có bật đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình máy tính.

Một tên nam nhân đeo kính dáng dấp nhã nhặn, đầu tóc rối bời, trong miệng thầm thì liên tục, đồng thời đập mạnh con chuột máy tính, " Gửi đi, gửi đi, gửi đi . . . "

"Làm sao gửi đi không được, vì cái gì, vì cái gì. . . Đây là vì cái gì? Vì cái gì!" Gã đeo kính điên cuồng vò đầu, không ngừng mà nhấn mạnh chuột, bấm vào nút gửi đi.

Thế nhưng vô luận thế nào, tin tức đều gửi đi không được.

Nam hài gần như sụp đổ, tức giận quăng con chuột ra, "Lừa đảo, mẹ nó đều là lừa đảo, vậy mà nói có thể thực hiện tâm nguyện. Ta nguyện ý ra đại giới, ngươi mau tới a, ngươi mau tới a. Ta trả giá nào đều có thể được."

"Ô ô ô ô ô, Tĩnh Di ta có lỗi với ngươi, ta không có cách nào giúp ngươi báo thù, ô ô ô ô." Nam hài càng nói càng thương tâm, cúi đầu khóc ồ lên.

Trong căn phòng tối đen, hòa cùng tiếng khóc rống, ngay thời điểm nam hài không chú ý đến, một cánh tay tràn ngập hắc khí quỷ dị sờ lên bàn phím.

Trên màn hình nháy mắt thoáng hiện mấy chữ đỏ như máu.

Ác ma nguyền rủa!

. . .

Đinh linh linh, đinh linh linh

Ngồi trong lớp hơn một tiếng rưỡi về sau, chuông tan học cuối cùng cũng vang lên.

Điền Dã ngay tại lúc chuông reo lên liền chớp mắt kéo Trần Trọng chạy như bay ra khỏi phòng học, chỉ để lại ma quỷ họ Lý ở trên bục giảng xạm mặt lại.

"Hô. . . . . giờ học ma quỷ Lý quá nghiêm túc, ta thế nhưng là nhịn gần chết." Điền Dã thở phào một cái, một tay vỗ vỗ Trần Trọng bả vai.

"Ai, ta thật sự là ngu ngốc a, tiết học thống khổ như vậy, lại còn hai tiết liền, thật sự là cực kỳ bi thảm a."

Xác thực, Trần Trọng cũng đồng cảm với tên này.

Bởi vì ma quỷ Lý dạy chính là "Quan hệ xã giao hai giới tính", một khóa học tự chọn.

Vào lúc bắt đầu mở lớp, cái khóa học này nhờ vào tên của mình bốc lên lửa nóng trong lòng mọi người, biết bao nhiêu người tranh đến đầu rơi máu chảy vậy mà giành không được.

Hai cái danh ngạch này của hắn và Điền Dã, vẫn là dựa vào sức mạnh tiền tài của tên Điền Dã kia mới lấy được.

Nhớ ngày đó, mấy tên đồng học vừa mới cướp được khóa học hưng phấn biết bao, trong lòng tràn đầy chờ mong. Đặc biệt là, đối với giới tính kia tràn ngập ảo tưởng . . .

Kết quả, thời điểm tuyển khóa có bao nhiêu hưng phấn, khi đi học liền có bấy nhiêu thất vọng.

Trần Trọng hiện tại cũng còn nhớ rõ, vẻ mặt tuyệt vọng của các tên đồng học khi bước vào phòng học, nhìn thấy một mặt nghiêm túc, dài đến tương tự thầy Snape trong Harry Potter của Lý lão sư. Bọn hắn đau khổ a!

Sau đó, dưới sự chỉ bảo của Lý lão sư, mọi người học nguyên một tiết kiến thức sinh vật căn bản.

Ai, Trần Trọng hiện tại nhớ tới đều cảm giác huyệt Thái Dương đập thình thịch.

Quan trọng nhất là, Lý lão sư này rất yêu điểm danh, mỗi tiết khóa đều nhất định phải điểm, sở dĩ lúc này mới có biệt danh "Ma quỷ Lý" là do vậy.

"Ài ài ài, ngươi xem." Điền Dã thúc nhẹ cánh tay vào người Trần Trọng, chỉ vào nơi xa

"Ngươi xem, đó không phải là Tống Khang sao?"

" Tống Khang? " Hướng về phương hướng Điền Dã chỉ nhìn sang, Trần Trọng nhìn thấy một tên nam hài cao độ mét tám, hai mắt xanh đen, đầu tóc rối bời, hay tay ôm sách vở có vẻ như muốn đến lớp.

Tống Khang trong ấn tượng của Trần Trọng không phải là như vậy nha, mặc dù ít thấy, nhưng hắn dù sao cũng là bạn cùng phòng của Điền Dã, bản thân Trần Trọng ngẫu nhiên đến tìm Điền Dã luôn có thể gặp được vài lần.

Trong ấn tượng của hắn, Tống Khang da dẻ trắng nõn, mang theo kính mắt, cả người toát ra khí chất nhã nhặn, thành tích ưu tú, luôn nghiêm túc lên lớp, một dáng vẻ tiêu chuẩn của học bá.

Mà lại, đáng giận hơn là, dù học bá như vậy, hắn lại còn có một cô bạn gái xinh đẹp.

Trần Trọng buồn bực, "Tống Khang làm sao biến thành như vậy, trước kia mặc dù hắn không quá hướng ngoại, nhưng cũng là một nam hài nhẹ nhàng thoải mái a."

"Thế nào, ta nói không sai chứ, hắn ở trạng thái này đã mấy ngày rồi, chúng ta mấy huynh đệ chung phòng cũng không dám tới gần hắn, hắn mấy ngày nay càng ngày càng kì lạ. Chúng ta mấy tên đều chuẩn bị ra ngoài thuê phòng ở."

"Ai , vẫn là ngươi thoải mái nhất, nói dọn ra ngoài liền dọn ra ngoài, cảm giác sống một mình, thật sự sảng khoái! Nếu không phải người nhà ta không đồng ý ta một mình ra ngoài, ta đã đi thuê phòng ở rồi. Nhìn ngươi xem, tự do a."

". . . Người nhà người hẳn là sợ ngươi tai họa con gái nhà người ta đi, cặn bã nam."

"Nói cái gì đó, cái gì gọi là tai họa, ca ca không phải cặn bã, ca ca chỉ là muốn cho các muội tử một ngôi nhà thôi."

". . . ."

Trần Trọng biểu thị không muốn nói chuyện, cũng hướng Điền Dã ném ra một cái liếc mắt khinh bỉ.

"Cắt. . . . . Ta đã nói với ngươi cái gì à, ngươi cái tên nam nhân từ khi sinh ra đến giờ, ngay cả tay muội tử đều chưa có cầm qua.

Ngươi xem một chút Tống Khang nhà người ta, mang theo kính mắt im lìm như vậy mà vẫn có thể tìm đến bạn gái xinh đẹp. Ngươi nhìn lại nhà ngươi? Thân hình to con mét tám có thừa, khuôn mặt tuấn tú, cơ bụng không có tám múi cũng có sáu múi, ngươi thế nào lại chưa có bạn gái? Phi, không có tiền đồ! Uổng cho ngươi là bạn tốt của đại gia ta, ta đều cảm thấy mất mặt. "

Trần Trọng mặt xạm lại, đây là khen hay là châm biếm hắn vậy?

"A, . . . Thật xin lỗi." Tống Khang hoang mang hoảng loạn đi đến cạnh hai người, không cẩn thận đụng phải Trần Trọng. Sách trong tay nháy mắt rơi xuống đất

"Không có việc gì." Trần Trọng nhặt sách lên, trả cho Tống Khang, đồng thời thuận tiện đánh giá một chút, chỉ thấy Tống Khang trong ánh mắt đầy tơ máu, đây là nhịn bao nhiêu đêm không ngủ ?

Mà phải nói, lúc hắn tới gần Tống Khang, xác thực cảm giác được một đoàn âm lãnh chi khí quanh quẩn ở chung quanh, nhiệt độ bên người hắn đều thấp hơn so với chung quanh đến mấy độ.

Điền Dã theo bản năng nhảy ra, sợ bị cái lãnh khí này đụng phải.

"Sách của ngươi." Trần Trọng đưa sách cho Tống Khang, không cẩn thận đụng phải tay của hắn, một cảm giác lạnh buốt từ tay truyền đến.

Một nháy mắt đó, Trần Trọng lập tức cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Đưa mắt nhìn Tống Khang quay người rời đi, Trần Trọng thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Bởi vì, trong nháy mắt Tống Khang xoay người, hắn nhìn thấy phía sau Tống Khang, nằm đè lên một gương mặt đáng sợ.

Ngũ quan người này đầy mơ hồ, không ngừng mà nhúc nhích trên lưng Tống Khang, làm ra đủ các loại biểu cảm vặn vẹo đầy chán ghét.

Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt Trần Trọng, tấm mặt người hướng Trần Trọng tà ác cười, khóe miệng trực tiếp mở dài ra đến mang tai, lộ ra đầu lưỡi đỏ thắm.

Sờ sờ cốt trảo trong túi, Trần Trọng khẩn trương nuốt nước miếng một cái.

Mặt người này rõ ràng chính là một con quỷ! Hơn nữa lại là một con quỷ có thể xuất hiện ban ngày!

Xem ra so với chính mình tưởng tượng còn lợi hại hơn rất nhiều..

Kinh khủng hơn, mặt người quỷ dị kia rõ ràng phát hiện mình rồi!

Để phòng con quỷ đột nhiên đánh tới. Trần Trọng siết chặt cốt trảo, bày ra tư thế sẵn sàng phản kích.

Bạn đang đọc Hoan Nghênh Đi Vào Trang Web Quỷ Dị Của Ta ( Dịch ) của Bạch Nhật U
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhbahoanthanta
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 618

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.