Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm tới cửa

Phiên bản Dịch · 1614 chữ

Tống Khang gắt gao bắt lấy cánh tay Trần Trọng, biểu cảm trên mặt trở nên vô cùng dữ tợn.

Con quỷ mặt người kia cứ như vậy mà không ngừng di chuyển, cuối cùng thuận cánh tay đi xuống, ý đồ trực tiếp tiến nhập vào thân thể Trần Trọng.

Trần Trọng có thể nhìn thấy, con quỷ này, càng đến gần thân thể của mình, biểu cảm trên mặt càng trở nên hưng phấn.

Giống như là hổ đói vồ mồi.

A, thì ra là muốn bộ vỏ bọc này của ta sao?

Quả nhiên, đám quỷ dị các ngươi đều thèm thân thể của ta cả.

Trần Trọng cười lạnh, tại thời điểm mặt người quỷ dị sắp tiến vào thân thể của mình, hắn cầm lấy cốt trảo nhắm ngay vị trí kia mà cắm xuống.

A! !

Nương theo một tiếng thét thê lương vang lên, con quỷ nháy mắt lui về bên trong thân thể Tống Khang.

"Ha ha, cũng không hỏi thăm một chút ta là ai? Liền dám cướp thân thể của ta?" Trần Trọng sờ sờ cốt trảo, vô tình cười nhạo nói.

Con quỷ kia liền trở lại trên trán Tống Khang, diện mục dữ tợn nhìn Trần Trọng, mặt mũi đều tràn ngập không cam tâm.

"Không phục?." Trần Trọng vuốt nhẹ cốt trảo trên tay, nói với mặt quỷ,

"Không biết ngươi là làm sao bám vào thân thể Tống Khang, nhưng tốt nhất là ngươi nên thức thời một chút. Đừng làm ra chuyện thương thiên hại lý gì. Tốt nhất, từ chỗ nào đến liền trở về chỗ cũ đi. "

"Lần sau, lại để cho ta gặp được, ngươi liền chết chắc."Mặt quỷ vốn là còn chút không cam tâm, nhưng nhìn thấy cốt trảo trong tay Trần Trọng, vừa sợ hãi vừa lui về sau lưng Tống Khang, nhắm mắt ngủ say.

"A, quỷ nhát gan." Trần Trọng xoa xoa cốt trảo, thả nó vào trong túi của mình.

"Trần Trọng? Ngươi sao lại ở đây?" Bên tai đột nhiên vang lên tiếng kinh hô của Tống Khang.

Hắn mờ mịt, hết nhìn Trần Trọng, lại nhìn hoàn cảnh chung quanh, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Hả? Con quỷ này nghe lời như thế sao?

Nhìn Tống Khang vừa hoàn hồn lại, Trần Trọng nhíu nhíu mày, "Ây. . . . . Ngươi mời chúng ta đi uống nước trái cây, đúng rồi, tiền còn chưa có trả, ngươi bao một lần a, ta đây có chút việc nên đi trước."

Nói xong Trần Trọng liền đi, trước khi đi vẫn không quên mang theo ly nước dưa hấu trên bàn.

Dù sao, đồ vật mình không trả tiền, thật sự rất ngon.

Chỉ để lại Tống Khang đứng nguyên tại chỗ một mặt mộng bức, ". . . Ta lúc nào quan hệ cùng bọn hắn tốt như vậy? "

. . .

Từ trong cửa hàng đồ uống ra ngoài, Trần Trọng mang Điền Dã hướng phía ngoài trường đi đến.

Trên đường đi, Điền Dã liên tục lầm bầm lầu bầu, biểu thị sự bất mãn với sự tình của Trần Trọng cùng Tống Khang lúc nãy.

Đi thẳng đến phòng trọ của Trần Trọng, Điền Dã vẫn còn phiền muộn.

Dựa vào cái gì a? Tống Khang cùng Trần Trọng dựa vào cái gì mà ngay trước mắt mình hành xử như thế a?

Cái này, xem ra, quan hệ của bọn hắn còn thân mật hơn so với mình sao?

Phi, Điền Dã nháy mắt ở trong lòng cho mình một cái bạt tai.

Nghĩ gì thế, mình và lão Trần đây chính là tình cảm cách mạng hữu nghị thuần khiết a.

"Nghĩ gì thế?" Trần Trọng vỗ vai Điền Dã đang sững sờ, "Không phải ngươi muốn tới nhà ta chơi game sao? Làm sao lại ngẩn người như vậy? "

"Ây. . . . . Ha ha." Điền Dã lúng túng gãi gãi đầu, trong lòng nhả rãnh những ý nghĩ vừa rồi của bản thân. "Ta đây chỉ là thật tò mò à."

"Tò mò cái gì?"

"Hiếu kì. . . . Sau khi ta đi, Tống Khang không có đối với ngươi làm chuyện gì a? Tên kia, giống như không quá bình thường a!" Điền Dã thử thăm dò, đưa ra nghi hoặc của mình.

"Ân" Trần Trọng nhẹ gật đầu, tên Tống Khang kia đâu chỉ không bình thường a, hắn đơn thuần chính là muốn mạng của ta.

Bất quá những chuyện này, Trần Trọng cũng không tính nói cho Điền Dã.

Đã không nhìn thấy được, vậy thì không nên để hắn liên luỵ vào.

Ngẫm kỹ lại, kỳ thật không nhìn thấy những đồ vật này, thật là tốt.

"Tới đi tới đi, đem trân tàng của ngươi lấy ra, chúng ta cùng nhau chơi." Trần Trọng đưa tay với lấy túi của Điền Dã, bên trong chứa trò chơi cầm tay thật vất vả mới có thể từ phòng 404 mang ra.

Nối liền máy tính, hai người vui vẻ chơi đùa cả một buổi chiều.

Mặc dù Trần Trọng khi còn bé không có chơi qua thứ này, nhưng dù sao cũng nam nhân mà, có một số việc phảng phất giống như trời sinh liền biết vậy.

Âm thanh trò chơi lần lượt vang lên, hai người chơi đến quên cả trời đất. Trong nháy mắt trời đã tối.

Mặt trời chậm rãi hạ xuống, đến cuối cùng chỉ còn lại một mảnh chiều tà. Đêm tối xuyên thấu qua cửa sổ, cả phòng đều âm trầm hơn một ít.

Thẳng đến lúc bụng phát ra âm thanh ùng ục, hai người lúc này mới ý thức được bản thân còn chưa có ăn cơm chiều.

Vuốt vuốt bụng, Điền Dã hô, "Lão Trần, trong nhà có cái gì ăn không? "

"Ăn? Chính ngươi nhìn xem, cái phòng của ta nhỏ như vậy, ngươi ngồi đây liếc mắt một cái cũng có thể bao cả phòng, ngươi tìm một chút, nơi nào có đồ ăn, tìm ra được thì ta ngươi cùng ăn."

Điền Dã liếc mắt qua, cả gian phòng chỉ có một cái giường, một cái cái bàn, một phòng vệ sinh thêm một cái máy tính, thật sự là giản dị vô cùng a.

". . . . Kia chúng ta ra ngoài ăn, ca mời ngươi ăn một bữa thịnh soạn."

"Ây. . . . Bữa ăn thịnh soạn thì không cần, trong chợ đêm dưới lầu có rất nhiều quà vặt, chúng ta tùy tiện đi ăn một chút?"

"Được, đi thôi!"

Hai người nói đi là đi, cầm lên áo khoác, đóng cửa lại, liền xuất phát.

Chợ đêm cách phòng trọ của Trần Trọng cũng không xa, chỉ cần xuyên qua một cái hẻm nhỏ là có thể đến.

Đây cũng là một nguyên nhân Trần Trọng thuê trọ nơi này, bởi vì cách chợ đêm quá gần, hoàn cảnh chung quanh đặc biệt dơ dáy bẩn thỉu, ban đêm cũng cực kì ầm ĩ. Do vậy giá cho thuê nơi này so với những địa phương khác còn thấp hơn rất nhiều.

Trần Trọng vốn là kinh tế eo hẹp, liền vui sướng lựa chọn nơi này

Trong chợ đêm rực rỡ muôn màu, cơm chiên, xiên chiên, mì lạnh, . . . cái gì cần có đều có.

Hai người đi tới chợ đêm, hảo hảo ăn một bữa, ăn món Trần Trọng thích nhất là xiên chiên.

"Hô, thoải mái."

Trên đường về nhà, Điền Dã duỗi thẳng lưng, nói "Lão Trần, không nghĩ tới ngươi thế mà ăn cay như vậy."

"ừ, từ nhỏ đã thích."

"Ta nói, ngươi có phải hay không là người đến từ thành phố S a? Nghe nói người ở đó đặc biệt thích ăn cay."

"Ha ha, không biết được, không biết được, ngươi cũng biết mà, ta từ nhỏ đã là một cô nhi."

"Đúng vậy, bất quá điều này cũng không nói chính xác ngươi sinh ra ở đâu nha, ha ha, hết thảy đều có thể đều có thể."

Nhìn Trần Trọng ngữ khí bình thản, Điền Dã không muốn nhắc đến đề tài này nữa. Dù sao thì mặc kệ Trần Trọng có thân thế thế nào, cũng không thay đổi được sự thật rằng hắn cùng minh là hảo huynh đệ.

Thế là Điền Dã lại lần nữa tìm đề tài, hai người vừa trò chuyện vừa đi trở về, tối nay hắn muốn cùng Trần Trọng chiến game thâu đêm.

. . .

Tí tách, tí tách, tí tách

Hành lang đen nhánh không ngừng vang lên tiếng nhỏ giọt. Trần Trọng cùng Điền Dã hai người tiến vào hành lang, phát hiện cả chặng đường đều chất đầy nước đọng.

"Ngọa tào, ống nước nhà ai hỏng à?" Điền Dã vội vàng nhảy lên, sợ làm bẩn đôi giày hắn mới mua.

"Số lượng nước này cũng nhiều quá đi, là từ nhà ai chảy ra?"

"Không biết!" Nhìn qua hành lang tối như mực, trong lòng Trần Trọng nổi lên một cỗ cảm giác bất an.

Tòa nhà này tổng cộng có mấy hộ người hắn đều biết rõ, bởi vì hoàn cảnh kém, cơ hồ đều không có người nào ở nơi này.

Càng đừng nói riêng tầng hắn ở. Tầng này, trừ mình ra, chắc chắn không còn người nào khác.

Vì vậy, số nước này rốt cuộc là từ đâu tới?

Còn tốt là chỉ có một ít nước, hai người trực tiếp giẫm lên nước trở về phòng.

Đẩy cửa ra, Điền Dã giật nảy mình!

Chỉ thấy một muội tử mặc đồng phục đang ngồi ở trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm bọn họ.

Bạn đang đọc Hoan Nghênh Đi Vào Trang Web Quỷ Dị Của Ta ( Dịch ) của Bạch Nhật U
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhbahoanthanta
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 560

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.