Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Xuyên qua

Tiểu thuyết gốc · 1557 chữ

Đại Việt Quốc, Cảnh Tân năm thứ ba.

Trần Gia thôn, huyện Thường Lăng, quận Nam Xa, thành Trường Nhật.

Tại một căn nhà lá đơn sơ, một chiếc giường cũng không có. Khung cửa sổ được mấy tấm gỗ che lại chắn gió chắn mưa.

Lúc này một thiếu niên 14 tuổi, với dung mạo bình thường. Vóc người gầy yếu đang ho sặc sụa. Hắn dùng một bộ mặt ngơ ngác nhìn khung cảnh xung quanh, sau đó đưa tay sờ lên mặt mình.

Qua một lúc, hắn cố gắng lê thân hình mỏi mệt từng bước đứng dậy. Đi ra khỏi căn nhà lá nhìn về phía khung cảnh xa lạ mà cũ kỹ đổ nát này. Nhìn ngó một lúc, hắn thấy một chùm nước. Sau đó đi đến quan sát kỹ bộ mặt của mình lúc này.

Nhìn về gương mặt thiếu niên, gầy gò xanh xao trong chùm nước. Lại nhìn về phía điệu bộ quần áo tả tơi cũ kỹ, đầy mùi hôi hám. Hắn lúc này thở dài nói rằng:

- Ta vậy mà lại xuyên qua. Nơi này là nơi quái quỷ nào đây.

Hắn vừa nói xong lúc này một loạt ký ức tràn vào trong não hắn. Hắn lập tức ngồi xổm, gương mặt trở nên vặn vẹo, hai tay ôm đầu không ngừng gào thét trong đau đớn.

Không biết qua bao lâu, hắn lúc này bình tĩnh mở mắt. Dùng một bộ mặt thất thần lưng tựa vào chùm nước ngồi đó.

Qua ký ức hắn biết rằng thân thể này cùng tên với hắn là Trần Văn Cảnh. Nhưng hắn không còn ở trái đất nữa.

Nơi này là dị giới, tên của nó là gì hắn không biết. Diện tích của nó khổng lồ như thế nào hắn cũng không hề hay biết. Hắn chỉ biết duy nhất nơi hắn đang ở là Đại Việt Quốc. Một tiểu quốc tại phía nam.

Càng quan trọng hơn trong ký ức của hắn thì một số thông tin khiến hắn lúc này cảm thấy sợ hãi. Đó chính là năm nay Đại Việt Quốc bị mất mùa. Trăm dặm xung quanh đây hoa màu đã bị Châu Chấu ăn hết.

Đã vậy năm nay Đại Việt Quốc còn có chiến tranh với Hạ Quốc tại phía bắc. Việc này khiến cho triều đình bỏ mặc dân chúng lầm than cơ cực, bị thiên tai ảnh hưởng. Nhưng cũng không đủ tiềm lực để phát gạo cứu đói.

Chính vì vậy thời gian qua, vô số dân chúng của Đại Việt Quốc chết đói đầy đường. Trong vụ đói này, người nhà của hắn cũng đều đã chết hết.

Còn hắn tại sao lại còn sống thì một ký ức ghê tởm, tràn vào đầu hắn lúc này. Nói cho hắn biết hắn chính là súc sinh.

Để chống lại cơn đói dày vò, hắn thay vì chôn cất cha mẹ đã mất của mình thì mang họ đi nấu. Để sống sót hắn cắn từng miếng thịt của người đã sinh ra mình.

Nghĩ đến những cảnh tượng ghê tởm mà thân thể này đã làm. Khiến cho một thanh niên sống tại một nơi văn minh như hắn, chỉ muốn nôn hết những thứ trong bụng mình ra.

Có điều hắn làm không nổi, sức lực của hắn đã kiệt quệ. Hắn ngước đầu lên nhìn lên bầu trời, trong lòng thầm oán trách ông trời tại sao lại mang hắn đến đây.

Đúng lúc hắn nghĩ rằng bản thân mình sẽ chết đói tại đây. Lúc này từ ngoài cửa một người đàn ông trung niên với bộ dạng hốt hoảng. Cầm theo một cái túi chạy vào nơi này.

Người đàn ông này nhìn thấy hắn thì lập tức thở ra một hơi, sau đó đi đến nói rằng:

- Cảnh ngươi vẫn còn sống thật tốt quá. Ngươi nhìn xem, triều đình phát gạo rồi. Cuối cùng bọn chúng cũng phát gạo rồi.

Người đàn ông vừa nói vừa khóc như một đứa trẻ. Còn Trần Văn Cảnh lúc này thì từ trong ký ức, biết được thông tin của người đàn ông này.

Hắn ta tên Trần Văn Tuấn là người trần gia, cùng họ với hắn tại thế giới này. Tại Đại Việt Quốc mỗi một ngôi làng thường sẽ có các gia tộc lớn sinh sống tập trung với nhau tại đây.

Nơi này là Trần Gia thôn có hơn 200 nhân khẩu, tất cả đều là người Trần Gia. Nhưng qua trận đói vừa rồi. Nơi này số người sống sót không biết là bao nhiêu. Nghĩ đến những cảnh thảm khốc như vậy. Lại nhìn về phía người đàn ông đang vừa nói vừa cười, nước mắt không ngừng lăn trên mặt hắn.

Trần Văn Cảnh lúc này chỉ thở ra những hơi thở yếu ớt, sau đó bất tỉnh nhân sự.

- Cảnh ngươi làm sao vậy. Đừng có chết, thức ăn chúng ta có rồi. Ngươi phải cố gắng sống đừng như cha mẹ ngươi đi xuống suối vàng.

Ba ngày sau, Trần Văn Cảnh lúc này bị những âm thanh ồn ào làm cho giật mình tỉnh dậy. Nhìn về phía khung cảnh xung quanh, hắn lúc này khá bất ngờ. Bởi vì mình đang nằm trong một cỗ xe ngựa.

Cùng xe ngựa với hắn, còn có mấy thiếu niên tầm tuổi hắn. Thấy hắn tỉnh dậy lúc này một tên nhìn về phía hắn nói rằng:

- Cuối cùng ngươi đã tỉnh. Ta còn tưởng lại phải mang xác ngươi đi vứt cơ chứ.

Trần Văn Cảnh nghe vậy thì nhìn về phía tên thiếu niên này hắn nói rằng:

- Chúng ta đang ở đâu. Tại sao ta lại ở trên cỗ xe ngựa này.

Nghe Trần Văn Cảnh nói vậy. Lúc này tên thiếu niên kia nhìn về phía hắn nở một nụ cười giễu cợt, sau đó nói rằng:

- Ta không biết ngươi là người ở đâu. Nhưng ta biết chúng ta sắp đến là thành Thiên Long, kinh đô của Đại Việt Quốc.

- Còn tại sao ngươi ở đây, vậy thì phải hỏi người nhà ngươi rồi. Người nhà ta nhận lấy hai đấu gạo và ném ta đến đây. Còn người nhà ngươi nhận bao nhiêu đấu gạo thì trời mới biết.

Trần Văn Cảnh nghe vậy thì sững sờ, hắn lúc này một bộ mặt ngơ ngác. Nhìn về phía những thiếu niên này, sau đó đưa tay vén rèm cửa của chiếc xe ngựa ra. Hắn thấy khung cảnh bên đường vẫn như cũ. Những tuyến đường đất gồ ghề, xe ngựa vừa đi vừa xóc nảy. Khiến hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Đoàn xe ngựa này có cả chục chiếc, mỗi một chiếc có từ 4 đến 5 thiếu niên. Đi xung quanh xe ngựa còn có mấy trăm binh lính. Trong tay bọn họ vũ khí chỉnh tề, ánh mắt sắc lạnh.

Chỉ nhìn thấy những khung cảnh này thì Trần Văn Cảnh có thể đoán rằng mình đang bị áp tải đi đâu đó. Lại nghĩ đến những lời người thiếu niên kia vừa nói.

Trần Văn Cảnh lúc này có một ý nghĩ đang không ngừng gào thét trong đầu hắn. Đó chính là Trần Minh Tuấn vì lấy lương thực, đã bán hắn cho triều đình.

Nghĩ đến cảnh tồi tệ này, trong lòng Trần Văn Cảnh lập tức hoảng loạn. Bởi vì hắn biết rằng thế giới cổ đại cực kỳ tàn nhẫn. Và bọn họ có một thành phần người không ra người, quỷ không ra quỷ. Nam không ra nam, nữ không ra nữ, đó chính là hoạn quan.

Nghĩ đến khả năng tồi tệ này, hắn nhìn về phía người thiếu niên vừa lên tiếng nói chuyện với mình hỏi lại rằng:

- Ta tên Bùi Văn Cảnh ngươi tên là gì.

Bùi Văn Cảnh vừa nói vậy. Lúc này người thiếu niên nhìn về phía hắn thở dài, sau đó nói rằng:

- Ngươi gọi ta là Tiểu Khương là được rồi.

Bùi Văn Cảnh nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía kẻ này hắn nói rằng:

- Tiểu Khương ngươi có biết chúng ta bị đưa đến kinh thành làm gì hay không.

- Việc này ngươi thật sự không đoán ra sao. Ta cho dù ngu ngốc cũng biết rằng đi đến kinh thành, lại được đưa vào hoàng cung. Vậy chỉ có thể làm thái giám mà thôi. Đời này chúng ta coi như đã không còn cơ hội gì nữa rồi.

Trần Văn Cảnh nghe vậy thì sững sờ, hắn ngồi nơi đó. Lại nhìn về phía hai thiếu niên khác cùng xe với mình. Thấy bọn họ một bộ mặt ảm đạm, không lên tiếng nói gì cả. Khiến trong lòng hắn càng hoang mang hơn.

Nhìn thấy điệu bộ của hắn như vậy. Tiểu Khương lúc này lại lên tiếng nói rằng:

- Đừng nghĩ đến việc chạy trốn. Ba ngày qua có hơn 30 người bỏ chạy. Đều bị đám quân lính kia giết hết rồi.

- Vậy nên ngươi chấp nhận số phận đi. Chỉ hi vọng khi vào trong hoàng cung. Chúng ta có thể được lòng chủ nhân thăng quan tiến tước. Bằng không vậy thì sống còn khổ hơn chết.

Bạn đang đọc Hoạn Quan sáng tác bởi thanhphong1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphong1234
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.