Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5: Một năm thanh nhàn

Tiểu thuyết gốc · 1608 chữ

Chương 5: Một năm thanh nhàn

Những ngày sau đó, Trần Văn Cảnh sống trong hoàng cung. Một cuộc sống vô cùng ảm đạm và nhàm chán.

Bởi vì hắn không được rời khỏi cung điện. Lại một mình chưởng quản một cung điện, khiến hắn cũng không biết ngoài hoàng cung cảnh sắc như thế nào.

Quan trọng nhất là một kẻ sống tại thế giới hiện đại. Hắn biết trong những cung điện của thời trung cổ, thường có những quy định cực kỳ hà khắc và nhiều vô số kể.

Tuy nói là Tiểu Quế Tử trước khi phân công nhiệm vụ đã giải thích qua một số quy định. Nhưng hắn cũng không giải thích toàn bộ, thậm chí thời gian mấy ngày qua. Trần Văn Cảnh cũng không nhận được bất kỳ ai đến đây hướng dẫn hắn về các luật lệ trong cung. Việc này khiến hắn vô cùng sầu lo.

Có điều rất nhanh thôi hắn lại quên đi việc này. Bởi vì ở trong lãnh cung, thật sự không có ai quan tâm đến hắn.

Thời gian cứ vậy lại qua hai tháng. Lãnh cung dưới sự chăm sóc quét dọn, những lúc hắn nhàn nhã đã biến đổi rất nhiều. Bụi bẩn đã bị hắn dọn dẹp sạch sẽ, những đồ linh tinh đều đã bị hắn mang đi đốt hết cả rồi.

Hàng ngày sáng quét dọn, chưa nấu cơm, chiều quét dọn là những công việc của hắn. Có thể nói khi đi đến thế giới này, thời gian được bao ăn bao ở trong hoàng cung là nhàn nhã nhất của hắn.

Có điều hắn không muốn cuộc sống này. Hắn muốn trả thù, hắn thù hận cả thế giới này, bởi vì đã đối xử bất công với hắn. Hắn muốn những kẻ hãm hại hắn đều phải chết.

Chính vì vậy những ngày qua, ngoài việc dọn dẹp cung điện. Hắn bắt đầu nhớ lại các tri thức của kiếp trước. Nào là cách làm muối, nào là cách làm giấy, chế tạo vũ khí, ứng xử chính trị quan trường. Hắn đều cố gắng nhớ lại bằng hết.

Sau đó hắn viết lên đất, rồi đọc trong lòng. Làm sao để hắn luôn nhớ kỹ những tri thức trong đầu của mình. Không được quên đi.

Thu qua đông tới, chả mấy chốc mà hắn đã ở trong hoàng cung được hơn 4 tháng. Nhìn về phía bầu trời tuyết phủ trắng xóa, mà hắn cảm thán không thôi.

Tại kiếp trước vùng đất của hắn sinh sống không có băng tuyết bao phủ vào lúc mùa đông. Bây giờ có tuyết bao phủ khiến hắn vui mừng. Nhưng vui mừng quá đi lại khiến hắn buồn bã. Bởi vì nơi này hắn chỉ có hai bộ quần áo, cùng một cái chăn. Có thể sống sót qua mùa đông thật sự đã là kỳ tích.

Thở ra một hơi, hắn lúc này co người trong ngôi nhà nhỏ. Dùng chăn quấn chặt lấy cơ thể thầm cầu nguyện mùa đông nhanh chóng qua đi. Nếu không hắn sẽ chết cóng mất.

Mà tại lúc này, tại ngoài cửa cung. Thái giám đưa cơm lại đến. Hắn bắt đầu hô to.

- Cảnh huynh ngươi còn sống không. Ra nhận lấy thức ăn đi.

Nghe tên này nói vậy, Trần Văn Cảnh lom khom từ trong ngôi nhà đi ra ngoài. Nhìn về phía tên kia, hắn vội vàng đi đến nhận lấy thức ăn. Sau đó nói rằng:

- Thạch huynh ngươi có mua được mấy bộ quần áo cho ta hay không.

Nghe Trần Văn Cảnh nói vậy thì tên thái giám đưa cơm tên là Thạch này mỉm cười. Sau đó móc từ trong người ra hai bộ quần áo. Rồi lên tiếng nói rằng:

- Một lượng bạc của ngươi, chỉ mua được hai bộ quần áo này thôi.

Trần Văn cảnh nghe vậy thì gật đầu. Sau đó hắn móc thêm từ trong người ra hai lượng bạc nữa. Đưa cho Thạch thái giám nói rằng:

- Thạch ca ngươi cầm lấy một lượng bạc, coi như tiền công ta trả cho ngươi. Một lượng bạc khác chính là ta muốn ngươi lần tới, mang thêm một chút thức ăn nữa cho ta. Nếu có thể kiếm cho ta một chút rượu cũng được.

Tên thái giám tên Thạch này gật đầu, sau đó rời đi. Thấy cảnh này Trần Văn Cảnh vội vàng mặc luôn hai bộ quần áo mà hắn thông qua tiền lương của mình để mua lấy.

Trong hoàng cung này, cũng không phải không được mua bán. Mà là quá trình mua bán bị kiểm duyệt rất gắt gao. Muốn tuồn hàng từ phía ngoài cung vào qua rất nhiều lớp kiểm tra.

Chính vì vậy một lượng bạc của hắn, có thể lấy được hai bộ quần áo đã rất tốt rồi. Mặc dù nếu như ở ngoài hoàng cung, một lượng bạc đủ khiến một nhà mấy miệng ăn sống qua một tháng. Nghĩ đến những điều này, hắn chỉ biết thở dài.

Trần Văn Cảnh lại chui trong phòng, không được bao lâu thì lúc này ngoài cửa cung điện lại có tiến bước chân vang lên. Qua một lúc một người thanh niên, mặc một bộ áo gấm ấm áp đi vào.

Nhìn về phía lãnh cung bị tuyết bao phủ mà người thanh niên này trầm tư. Qua một lúc hắn nhìn thấy căn nhà nhỏ của thái giám có đèn sáng. Thì hắn lúc này thở dài đi vào đó.

Vừa đẩy cửa ra, hắn nhìn thấy Trần Văn Cảnh lúc này đang ngồi đọc sách. Khiến hắn cảm thấy tò mò lên tiếng nói rằng:

- Tiểu thái giám ngươi đang làm gì.

Nghe kẻ này nói vậy, Trần Văn Cảnh lúc này ngước đầu lên nhìn về phía hắn. Từ trang phục không phải của thái giám thì Trần Văn Cảnh đoán rằng kẻ này là người của Hoàng Tộc.

Nghĩ đến đây, hắn vội vàng mừng rỡ trong lòng. Dù sao kẻ có thể đi lại ngang nhiên trong hoàng cung. Hoặc là hoàng đế, hoặc là hoàng thân quốc thích.

Nhưng nơi này là lãnh cung, mặc dù không có người ở. Cũng không phải là nơi mà các hoàng tử hay hoàng thân quốc thích có thể đi vào. Nói cách khác người thanh niên trước mặt này, tuyệt đối là hoàng đế của Đại Việt Quốc.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Trần Văn Cảnh cười tươi, sau đó lên tiếng nói rằng:

- Gặp qua bệ hạ.

Người thanh niên nghe vậy thì hứng thú nhìn về phía Trần Văn Cảnh nói rằng:

- Ngươi biết Trẫm là hoàng đế. Vậy tại sao không hành lễ, mà chỉ chào hỏi bằng miệng. Lẽ nào ngươi muốn khi quân hay sao.

Trần Văn Cảnh nghe vậy, lúc này trong lòng hắn loạn thành một bầy. Có điều vẻ mặt bên ngoài vẫn dùng một bộ mặt lãnh đạm, sau đó nói rằng:

- Bệ hạ thấy ta sợ chết hay sao.

Câu trả lời của Trần Văn Cảnh, khiến cho người thanh niên cảm thấy thú vị. Hắn ta từng bước đi đến chỗ Trần Văn Cảnh, sau đó nói rằng:

- Ngươi không sợ chết hay sao.

- Sợ. Ai chả sợ chết. Nhưng sống dày vò ở đây thì chết có khác gì nhau.

Người thanh niên nghe vậy thì gật đầu đồng ý. Nhìn về phía Trần Văn Cảnh hắn tiếp tục lên tiếng.

- Đại Việt quốc ta dựng quốc hơn 200 năm. Thịnh thế thái bình, chiến tranh mưa máu, thiên tai đói khổ đều đã xảy ra.

- Trong năm nay, chiến tranh tại phía bắc với Hạ Quốc. Phía nam thì lại bị thiên tai ảnh hưởng, dân ta lầm than cơ cực. Nhưng thân là hoàng đế ta lại không giúp được họ. Ngươi nói xem đây có phải là lỗi của ta không.

Trần Văn Cảnh nghe vậy trong lòng chỉ muốn chửi cha tên này. Vì ngươi khiến cho ta mất đi thân phận đàn ông. Cũng vì sự ngu ngốc của người, khiến cho vô số người phải chết đói. Giờ đây ngươi hỏi ta đây có phải là lỗi của ngươi hay không. Vậy ta biết trả lời thế nào.

Có điều nghĩ là như vậy, nhưng vẻ mặt của hắn lúc này vẫn giả bộ như không quan tâm. Lạnh nhạt ngồi nơi đó đọc sách, sau đó nói rằng:

- Bệ hạ nghĩ là lỗi của mình thì nó là lỗi của ngài. Mà ngài không nghĩ đó là lỗi của mình thì tất nhiên lỗi không phải của ngài.

- Tại Đại Việt Quốc ngài là lớn nhất. Ai dám đặt điều cho ngài, ai dám trị tội ngài.

Nghe Trần Văn Cảnh nói vậy, người thanh niên này mỉm cười. Nhìn về phía hắn nói rằng.

- Ngươi rất không tệ. Có điều hôm nay trẫm bận rồi. Không có thời gian cùng ngươi nói chuyện. Hôm khác ta sẽ lại đến đây thăm ngươi.

Người thanh niên này nói xong thì rời khỏi đây. Trần Văn Cảnh thấy vậy cũng không hành lễ. Hắn chỉ ngồi nơi đó, dùng một bộ mặt thản nhiên đọc mấy quyển sách.

Những quyển sách này, là hắn lấy được tại trong lãnh cung. Có lẽ các bị phi tần trước khi bị bắt đến đây đã mang vào. Tại thế giới này chữ viết vẫn giống như quê hương của hắn. Có điều loại giấy họ sử dụng lại khá thô ráp.

Bạn đang đọc Hoạn Quan sáng tác bởi thanhphong1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphong1234
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.