Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dù sao cạnh ngươi chỉ có thể có ta!

Phiên bản Dịch · 2411 chữ

•Chương 2

Xuân Đào gần đây có chút lo lắng.

Không phải họ lo lắng về chi phí ăn uống, mà là tiểu thư của các nàng dạo này thực dính người.

Kể từ sau khi tham gia cung yến, tiểu thư của các nàng rơi xuống nước, sau khi tỉnh lại tựa hồ đã thay đổi hoàn toàn. Tính tình biến tốt, không hề giống với lúc trước, không còn kén cá chọn canh.Nhưng tính tình này của tiểu thư thật quái đản.

Sau khi tiểu thư tỉnh dậy, cô ấy không chỉ nói những lời quái đản mà còn dở khóc dở cười: “ Nhìn thấy hạ nhân trong phủ không chỉ có gặp người, ôm chặt lấy mọi người mà còn bám chặt lấy họ .....Sự bất thường của tiểu thư khiến Xuân Đào nghĩ là do nước trong ao sen.

Mặt trời ấm áp lên cao, bầu trời trong xanh và đẹp đẽ, Xuân Đào bưng một bát thuốc vào trong phòng, chưa kịp đứng vững thì nàng đã thấy một bóng người xinh đẹp nhảy xuống, vui sướng chạy về phía nàng, bất giác kìm lại trên cánh tay nàng, Cố Nguyên nói: “Xuân Đào, cuối cùng ngươi đã trở lại!”

Tư thế đó giống như coi Xuân Đào thành một đứa bé đi lạc .

Cánh tay bị tiểu thư đè, Xuân Đào khó khăn lấy ra món cháo trung thủ ô củ, Xuân Đào thuyết phục : “ Tiểu thư hãy nhân lúc cháo còn nóng mà uống, đây là công chúa cố ý phân phó phòng bếp vì tiểu thư làm.”

Khoé mắt Cố Nguyên ẩn chứa ý cười, ngửi được một mùi hương của nhiều loại thảo mộc, khuôn mặt nhỏ không khỏi vừa nhíu, ngược lại hưng phấn hỏi: “ Mẫu thân về rồi sao”

Xuân Đào bưng bát cháo thược dược, cầm một thìa thổi tới miệng nàng, thản nhiên nói: “Thường công chúa vào cung, buổi trưa là trở về. Hiện tại đã kết thúc,hiện giờ đã đến giờ Mùi, phu nhân nhất định phải trở về.”

Nhìn thấy nhiệt độ đã ấm đủ, Xuân Đào đang định múc cho tiểu thư nhà mình mấy muỗng cháo, nào biết vừa ngẩng đầu lên lại thấy tiểu thư các nàng sớm đã không còn ở đây, ngoài cửa phòng lúc này truyền tới một thanh âm, “Ta đi nhìn mẫu thân trước!”

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Cố Nguyên đang khuất dần phía hành lang, Xuân Đào có chút lo lắng, nàng vừa nắm chặt bát cháo trong tay vừa hô to: “ Tiểu thư, người còn chưa có đi giày, vớ, chưa mặc váy áo a”

Sau khi đi qua một vài hành lang dài, liền tới phòng mẹ rồi. Cố Nguyên đứng ngoài cửa,nhìn vào bên trong cửa sổ. Nàng thấy A nương đang ngồi trên chiếc ghế dài mềm mại, cau mày và nhắm mắt, có mấy tiểu nô tỳ bên cạnh đang đấm bóp chân tay. Cố Nguyên nháy mắt thở phào, sợ một tiếng động cũng khiến A nương biến mất.

Nữ tử nằm trên nhuyễn tháp, y phục họa lệ, tư thế trang nghiêm, tuy rằng nhắm mắt lại vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ tinh xảo của nàng, thản nhiên chỉ dựa vào trên nhuyễn tháp, có khí chất cao quý khiến người ta không dám khinh thường bà – Mẫu thân nàng luôn chú ý đến việc ăn mặc, kể cả ngày thường mẫu thân ngồi ở nhà, y phujc chỉnh tề, trang điểm tinh tế thì đây mới chính là mẹ của nàng.

Mẫu thân nàng tên thật là Lưu Tụ, chình là huyết mạch duy nhất của Bình Vương, chiến công hiển hách. Không chỉ giúp đỡ hoàng đế Cao Tổ đánh hạ giang sơn, còn xả thân hộ giá,thực sự là trung thành gan dạ và chính trực. Cao Tổ hoàng đế săn sóc, liền đem nữ nhi của Bình Vương khi còn trong tã lót nhận làm nữ nhi chính mình , nhiều năm qua vẫn luôn mang theo nàng nuôi nấng, không chỉ có sắc phong địa vị công chúa, còn thưởng tước vị, phong ấp Đan Dương, địa vị tôn quý phi thường.

Đương kim bệ hạ sau khi đăng cơ ba năm. Đan Dương công chúa liền thành thân, thành thân xong, nàng sinh được bà người con là hai con trai, một con gái. Con trai lớn là Cố Huyền, năm nay mười một tuổi, nhị tử Cố Kiều, năm nay mười tuổi, ấu nữ là Cố Nguyên, hiện giờ tám tuổi.

Mà Đường Ấp Hầu Phủ phúc mỏng, quá đời vì bạo bệnh khi Cố Nguyên chưa đầy 4 tuổi. Công chúa Đan Dương đã nhiều năm không tái hôn nên hiện tại toàn bộ dinh thự của công chúa đều do một mình bà ấy lo liệu.

Đại Ngụy từ trước đến nay trọng nam khinh nữ, mà ở phủ Đan Dương công chúa thì hoàn toàn ngược lại, trong số ít những người con, Công chúa Đan Dương yêu cô con gái nhỏ Cố Nguyên của mình nhất.

Nhóm tỳ nữ vừa thấy Cố Nguyên tiến vào, còn do dự không biết có nên hành lễ , Cố Nguyên đã vẫy vẫy tay với bọn họ, ý bảo bọn họ lui ra.

Ai mà không biết trong phủ công chúa, Đan Dương công chúa đối với nữ nhi này chính là yêu thương trong lòng bàn tay cho nên Cố Nguyên mới mười tám tuổi, trong dinh thự đã có rất nhiều uy danh rồi.

Mọi người lui ra, Đan Dương công chúa thấy hồi lâu không có động tĩnh, mở mắt ra đang chuẩn bị tức giận, lại thấy nữ nhi của mình thần thái sáng láng đứng ở trước người nàng , Đan Dương công chúa trên mặt vừa lộ ra nụ cười , Cố Nguyên liền nhào tới hướng nàng .

Nàng chạy nhanh bò lên trên nhuyễn tháp, ngồi xuống trong lòng ngực mẫu thân , hai cái tay nhỏ gắt gao ôm lấy mẫu thân mình , vùi đầu ở cổ mẫu thân , ngửi hương thơm đặc trưng ở trên người mẫu thân , chỉ cảm thấy thập phần ấm áp cùng an tâm.

Nhớ lại trước đây, Mẫu thân đã làm không biết bao nhiêu việc chỉ để ta trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, khiến người nàng yêu Tống Diễn lên ngôn vua , khiến nàng mang thai người thừa kế, đối phó với tình yêu của Chung Thấm Nhi. Trên đời này , người thực sự quan tâm và yêu thương nàng nhất chính là mẫu thân, một nỗi đau buồn chợt lóe lên trong lòng Cố Nguyên.

công chúa Đan Dương tôn quý ung dung âu yếm cười đem nữ nhi ôm vào trong ngực, thấy nữ nhi chỉ ăn mặc một kiện trung y, liền giày vớ cũng chưa đi, đôi lông mày mới mở của bà không khỏi cau lại, bà không khỏi cảm thán. mang theo dấu vết của tình cảm. Đến với sự mềm mại,“Nguyên Nguyên, ra cửa tại sao không mặc xiêm y cùng giày vớ, có phải là xiêm y lại không vừa nữa ?”

Đôi mắt trong veo của Cố Nguyên nhiễm đầy ý cười, khi gặp lại mẫu thân, Cố Nguyên cảm thấy hạnh phúc vô cùng, cảm giác này khiến cô không muốn rời xa mẫu thân tronga chốc lát, khuôn mặt dịu dàng trắng nõn của cô cọ vào mặt bà, “A nương, Nguyên Nguyên nhớ người nhiều lắm.”

  

  Đan Dương công chúa hơi ngẩn ra.” Không phải vừa mới sáng nay vẫn thấy sao? “

Quý Nguyên nói nhỏ, ánh mắt rất nghiêm túc, “Có một câu nói, một ngày không thấy người, như cách tam thu, Nguyên Nguyên đối mẹ chính là loại này tình cảm.”

“Đứa nhỏ ngốc, lời này là nói cho người mình yêu nghe.” Đan Dương công chúa mang theo ý cười bên môi , đem Cố Nguyên ôm trong lòng ngực , sờ đến cánh tay mảnh khảnh Cố Nguyên, thanh âm không khỏi nghiêm túc vài phần, “Nguyên Nguyên sao lại gầy như thế này ? chốc lát nương phân phó phòng bếp bồi bổ ngươi thật tốt.”

Cố Nguyên tiếp tục nằm trong vòng tay của Công chúa Đan Dương mà không chịu đứng dậy,nũng nịu nói :” Hảo “

Công chúa Đan Dương nói: “Hiện giờ này thân thể con cũng đã tốt , ngày mai vẫn nên đến trong cung đi theo các hoàng tử cùng đi nghe thái phó học bài !”

Vốn dĩ nàng vẫn đang đắm chìm trong niềm vui được gặp lại mẫu hậu, nhưng khi nàng nghe được lời nói vào cung, Cố Nguyên không khỏi cứng người.

Nghĩ đến cảnh đọc sách cùng Tống Diễn ở Bình Liên Điện, bản năng trong lòng nàng muốn kháng cự, nàng ôm cổ Đan Dương công chúa làm nũng: “Nương ta không đi!”

Đan Dương công chúa tận tình khuyên bảo, “Bé ngoan, phu tử là phó tốt nhất thiên hạ , ngươi có thể đi theo các hoàng tử mà học, là phúc khí của ngươi, người khác cầu đều không được, ngươi tại sao lại cự tuyệt chứ!”

Cố Nguyên chu cái miệng nhỏ lên, con ngươi trong trẻo vô cùng nghiêm túc nói: “Nguyên Nguyên không đi hoàng cung, Nguyên Nguyên không cần thái phó chỉ dạy !”

Công chúa Đan Dương bất lực mà dỗ dành: “Mẫu thân có thể cho phép ngươi làm những chuyện khác, Chỉ có điều chuyện này ngươi phải nghe lời ta ! “

  

  .........

Nghe thấy mẫu thân mình nài nỉ, Quý Nguyên vốn vẫn rất cứng rắn đột nhiên có chút rung động.

Nhìn thấy mẫu thân cũng không dễ dàng, nàng thật sự không muốn để ý mẫu thân, hơn nữa mấy ngày nay nàng giả bệnh, quan hệ với vương gia thân thiết như vậy, không thể nào che giấu được. Nàng vào cung là chuyện cả đời..., sớm muộn có gì khác nhau!

Là công chúa, mẫu thân vẫn rất là sủng ái công chúa, chưa từng quan trọng nặng nhẹ bất cứ thứ gì, lúc này ôm Cố Nguyên trong chốc lát, liền cảm thấy cánh tay hai chân có chút tê mỏi, có chút oán thanh đôi tay nhưng cũng không có buông Cố Nguyên ra, chỉ nói: “Nguyên Nguyên a, ngươi gần đây có chút béo, về sau ăn ít một ít.”

Cố Nguyên: “……”

........................

Ánh trăng vào nhà và xuyên qua khung cửa sổ gỗ. Ánh sáng lấp lánh trong bóng tối, xung quanh không có âm thanh. Cố Nguyên nhìn những vì sao ngoài cửa sổ, nàng chưa ngủ một giấc ngon lành trong thời gian dài qua.

  

  Giấc mộng bây giờ thật đẹp, thật sự đã lâu rồi nàng không mơ đẹp như vậy.

Nhớ lại cuộc đời của mình, cô hứa hôn với Tống Diễn năm 8 tuổi, kết hôn với Tống Diễn năm 16 tuổi, được phong làm hoàng hậu năm 17 tuổi, và bị phế truất vào Cung Trường Hoa năm 20 tuổi và sống ẩn dật trong hai năm. Nhiều năm này, Nàng đã từng trải qua vinh hoa sủng ái cùng lạnh nhạt hèn mọn, nếu nói ghét bỏ thì làm sao có thể không có được, nhưng ở Cung Trường Hoa hai năm này, cục diện tạo thành như vậy đều là do nàng, là nàng tưởng mình thiên chân, không biết chừng mực....

Ở Lãnh cung hai năm,mọi hận ý và góc cạnh trên người nàng đều đã được mài dũa, nàng không muốn hận ai lần nữa, cũng không muốn dính dáng đến bất kỳ ai trong quá khứ.

Nam nhân trong hoàng tộc là người đa tình nhất, đa mưu túc trí, nàng không muốn tranh giành, càng không thèm báo thù.

 

Nàng chỉ muốn ở bên A nương và bảo vệ A nương. Nếu mọi thứ là sự thật, thì tất cả những gì nàng phải làm là cố gắng hết sức để ngăn chặn cuộc hôn nhân của mình với Tống Diễn.

Nàng vẫn còn nhớ đó là năm nàng tám tuổi, ở thừa hương điện, nàng còn chạy theo Tống Diễn , mẫu thân bỗng nhiên lại gần, hỏi nàng một câu, “Nguyên Nguyên, ngươi có phải thích Diễn Nhi hay không ?”

Cố Nguyên lớn như vậy còn chưa nhìn qua thiếu niên thanh tú như vậy , liền vui mừng lập tức nói : “Thích!”

Mẫu thân nàng lại hỏi: “ Nguyên Nguyên sau khi lớn lên có muốn gả cho Diễn Nhi không?”

Tiểu Cố Nguyên liền không hề nghĩ ngợi, liền buột miệng thốt ra, “Có”

Nhìn thấy nụ cười trong sáng và thuần khiết của Tiểu Cố Nguyên, công chúa Đan Dương không khỏi nhấp miệng cười, nhìn bọn họ chơi thật tốt, cũng không nói cái gì nữa liền đi xa.

Tiểu Cố Nguyên lấy lại tinh thần nhìn thấy Tống Diễn vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, không khỏi mỉm cười hỏi: “A Diễn, ngươi vì sao không cao hứng, ngươi không muốn cưới ta sao?”

Tống Diễn siết chặt tay , không nói lời nào.

  

  Tiểu Cố Nguyên nhìn hắn với thái độ như vậy nhưng cũng không để tâm chút nào, thay vào đó là cười ngọt ngào không chút sợ hãi nhìn hắn : “Không sao đâu, hiện tại muội cũng không muốn kết hôn, sau này thì hãy kết hôn”

Dù sao cạnh ngươi chỉ có thể có ta!

……

Không bao lâu sau, liền truyền đến tin tức Cố Nguyên cùng Tống Diễn đính hôn .

Sau cuộc chiến này, mẫu nàng liền cùng Phùng mỹ nhân cùng sóng vai, đem Tống Diễn đẩy lên ngôi vị hoàng đế, mà nàng cứ như vậy thành Hoàng Hậu của hắn.

Sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, Quý Nguyên mới thực sự hiểu ngay từ đầu Tống Diễn vốn chẳng có tý tình cảm gì với mình, tất cả chỉ là mơ tưởng của chính nàng, chỉ là đã quá muộn để cho nàng nhìn thấy rõ ràng, vì nàng đã được quay lại thời điểm mọi chuyện chưa bắt đầu nên không thể để nó lặp lại.

Nàng phải vào cung với thái độ như thế nào?

  

  Thật là đau đầu.

Bạn đang đọc Hoàng Hậu Hôm Nay Thoái Vị Sao? của Khinh Chi Tửu

Truyện Hoàng Hậu Hôm Nay Thoái Vị Sao? tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Julieta
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.