Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vu Tuệ đáng thương

Tiểu thuyết gốc · 1121 chữ

Giang Vĩ Kỳ lên phòng lấy chiếc áo khoác đồng phục của Vu Tuệ ra gấp lại ngay ngắn rồi cho vào túi cẩn thận đặt vào cặp. Sau đó chuẩn bị soạn sách vở cho ngày mai đến trường và chuẩn bị quần áo để sẵn.

Bộ đồng phục của học viện Venus thật sự rất đơn giản thanh lịch lại đẹp đẽ, cậu nhịn không được thử mặc vào người, những đường chỉ ngay ngắn trên dáng người thon dài của cậu, màu xanh đen khiến làn da của cậu trở nên sáng hơn.

Vĩ Kỳ không ngừng nhìn mình trong gương, bỗng chốc cậu rơi lệ đầy mặt. Trường công lập cậu chỉ mặc những bộ đồ tầm thường, vì Lâm Dương sẽ tự ti khi thấy cậu ăn mặc quá hào nhoáng. Đã bao lâu rồi cậu mới được làm điều mình thích đây.

Cậu sợ nước mắt làm ướt bộ quần áo nên vội vàng lau đi nhưng càng lau càng chảy, cuối cùng cậu khóc nức nở. Thôi kệ vậy cậu vẫn còn hai bộ như thế.

Đang khóc thì mắt cậu nhìn về phía di động, vì sợ Lâm Dương gọi cậu đã tắt nguồn rồi cất trên bàn học. Lúc này cậu nhìn chằm chằm nó, chần chừ một hồi cậu cũng cầm điện thoại lên.

Sau một hồi âm thanh mở nguồn thì hình nền hai bàn tay đan vào nhau hiện lên.

Đó là hình chụp mà Vĩ Kỳ phải năn nỉ mãi Lâm Dương mới chịu, và cũng là tấm hình chụp chung duy nhất của hai người.

Trên màn hình bắt đầu hiện lên 52 cuộc gọi nhỡ và hàng trăm tin nhắn của Lâm Dương nhưng chỉ vào sáng nay thôi tin nhắn đã dừng lại.

Nội dung phía trên là cầu xin và giải thích chuyện Lâm Dương ngoại tình chỉ là hiểu lầm, rồi đến đổ tội cho Vĩ Kỳ. Vì Vĩ Kỳ là người theo chủ nghĩa không vượt rào trước khi cưới nên mới khiến Lâm Dương như thế.

Sau đó là những tin nhắn mắng chửi, cuối cùng là tin nhắn đắc ý khoe rằng anh ta đã được nhận học bổng sang nơi khác học, cũng được tài trợ một số tiền. Không cần phải giả vờ ở cạnh tên gay như cậu.

Lúc này Vĩ Kỳ đã không nhịn được nữa rồi, tim cậu đau như muốn nứt ra. Dù đã biết từ lâu nhưng đến khi đọc được sự thật từ chính miệng anh ta nói, trái tim cậu vẫn chảy máu đầm đìa. Phổi cậu như khô nóng lên, cậu không thở nổi nữa.

Nước mắt giàn giụa, cậu lao ra ban công. Gió lạnh thổi vào mặt giúp cậu bình tĩnh hơn, bỗng một chiếc siêu xe màu cam chạy ngang qua, giữa bóng đêm u tối nó như ánh mặt trời duy nhất hiện lên. Khiến cậu ngây ngẩn nhìn, tay lại vô thức chạm vào túi. Nơi ấy còn ba viên kẹo dẻo Vu Tuệ đưa, cậu cho tất cả vào miệng. Là vị cam và chanh, vừa ngọt vừa chua.

Vĩ Kỳ bình tĩnh lại rồi bước vào phòng, tâm trí cậu vẫn rất rối loạn, mắt cậu nhìn về phía cặp của mình. Nhớ tới chuyện của Vu Tuệ, cô ấy cũng như mình cũng bị người ta phản bội. Nhưng cô ấy đã vượt qua, mình cũng phải vượt qua.

Dù nói là thế nhưng đêm đó cậu vẫn mơ thấy ác mộng, mơ thấy Lâm Dương mắng nhiếc và ghê tởm mình. Đêm đó gần như cậu không ngủ. Khóc ướt cả gối nằm.

Sáng hôm sau thức dậy, gương mặt Vĩ Kỳ tái nhợt. Hôm nay cậu phải đến trường mới, nên cậu không muốn nghỉ học. Vĩ Kỳ mệt mỏi nhìn mình trong gương, cậu có thể đau lòng, có thể buông bỏ tất cả nhưng không thể chịu đựng bản thân nhếch nhác.

Vậy là sau bốn mươi lăm phút làm cách bước chăm sóc da và đánh một lớp nền mỏng che đi sự mệt mỏi trên gương mặt, thì Vĩ Kỳ lại tươi tắn xuống nhà.

Bà cậu cứ hỏi mãi về tập sách rồi dặn cậu nhớ ăn trưa đầy đủ. Vĩ Kỳ không thấy phiền chút nào mà rất hưởng thụ, liên tục trả lời bà.

Cuối cùng, cậu cũng lên xe đến trường.

Học viện Venus được xây dựng riêng trên một ngọn núi, ngọn núi này cũng thuộc sở hữu của học viện. Những học sinh ở đây, đều là con cái nhà giàu hoặc gia đình quyền quý. Sở dĩ nếu không gặp Lâm Dương thì đây sẽ con đường mà Giang Vĩ Kỳ bước vào, nhưng không sao bây giờ cậu đã có thể vào đây học.

Sau khi vào phòng hiệu trưởng hoàn thành những thủ tục cuối cùng, thì cô giáo chủ nhiệm niềm nở dẫn đường cho cậu đến lớp học. Giang Vĩ Kỳ được vào lớp 12A, thứ tự sắp xếp lớp học không phải theo độ học giỏi của học sinh, mà theo độ giàu có và quyền quý.

Nhà họ Giang có thể nói là đứng đầu Nam Hạ và đứng thứ năm trên cả nước Thiên Việt. Cho nên việc cậu được vào học lớp này cũng thật bình thường.

Vừa bước vào lớp cậu đã chú ý đến Vu Tuệ ngồi dãy cuối trong lớp không ai ngồi cạnh cô ấy cả, cô ấy còn đang gục mặt xuống bàn giáo viên vào lớp cũng chẳng hay.

Giang Vĩ Kỳ thầm nghĩ chẳng lẽ Vu Tuệ bị bắt nạt và cô lập trong lớp sao? Cậu phải giúp cô gái đáng thương đó mới được.

Cho nên ngay khi cô giáo định sắp chỗ ngồi cho cậu, Vĩ Kỳ đã nhanh chóng giơ tay chọn ngồi cạnh Vu Tuệ.

Cả cô giáo lẫn các bạn học sinh đều kinh ngạc nhìn Vĩ Kỳ đang bước đến ngồi cạnh Vu Tuệ. Họ thầm nghĩ, bạn học mới thì ra là một vị dũng sĩ không sợ chết mới dám ngồi cạnh chị Vu.

Vu Tuệ trong lớp vừa là học thần vừa là học sinh cá biệt, không phải không ai ngồi cạnh cô mà là cô không cho phép. Vu Tuệ không muốn ai làm phiền việc học của mình, và cô tuân theo quy tắc thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, yêu đương cùng lớp chia tay sẽ rất phiền.

Cô gục mặt xuống bàn vì, cả đêm qua bố mẹ cô cứ cãi nhau không cho ai ngủ, và đêm qua cô cũng gặp ác mộng mơ thấy Lý Na.

Bạn đang đọc Kẹo Ngọt Trị Thương sáng tác bởi Haclongduhi

Truyện Kẹo Ngọt Trị Thương tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclongduhi
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.