Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cầu Xin Cưới Làm Thiếp

Phiên bản Dịch · 895 chữ

Dù sao xoắn đứt khung thêu chính là người trong phòng này.

Tứ muội muội, Ngũ muội muội, Lục muội muội của nàng, còn có hai vị biểu tiểu thư.

Các tiểu thư chờ nhìn nàng thương tâm, khổ sở, giỏi nhất là làm nàng khóc, nhưng chờ nửa ngày, lại chỉ thấy nàng ngồi với vẻ mặt không hề có cảm xúc, trong lòng bắt đầu thấy buồn bực.

Ngũ tiểu thư Tô Tương Vân dùng cùi chỏ đẩy Tô Tương Lăng một cái, nháy mắt ra hiệu.

Tô Tương Lăng cười cợt, cầm lấy khung thêu của mình đi tới.

“Tam tỷ tỷ, là khung thêu bị hỏng rồi sao?” Tô Tương Lăng vẻ mặt kinh ngạc, lập tức đưa lên cái của nàng ta, cười đến chân thành, “Không sao, dùng cái của muội trước đi.”

Tô Nghênh Xuân run lên, ngẩng đầu trong con ngươi tựa hồ có chút nước mắt, nàng nhanh chóng đem đồ vật đều thu thập bỏ vào bên trong hộp nhỏ, bỏ lại một câu “Không cần”, rồi ôm lấy hộp nhỏ lảo đảo chạy ra ngoài.

Dáng vẻ chật vật này thu được một trận tiếng cười to đắc ý của các tiểu thư trong phòng.

“Tam tỷ tỷ_____” Tô Tương Lăng đuổi tới cạnh cửa, cổ họng hô lên.

“Được rồi, Tương Lăng, ngươi vẫn còn cùng với nàng ta giả bộ cái gì tỷ muội tình thâm, thú vị sao?” Biểu tiểu thư Mạnh Ngữ Cầm năm nay 16 tuổi, có chút mạnh mẽ, nàng ta cũng không thích Tô Nghênh Xuân nhu nhược, nhưng có chút xem thường với Tô Tương Lăng làm bộ làm tịch.

“Mạnh tỷ tỷ, tỷ cũng không hiểu, đây mới gọi là có ý tứ chứ.” Tô Tương Lăng che môi, cười đến ác ý.

Công khai đùa cợt từ đầu đến thích thú, cho một cái tát thưởng một quả táo ngọt, lần tới đâm một đao bảo đảm cũng sẽ không cảm thấy đau nhỉ.

Tô Nghênh Xuân ôm hộp nhỏ đi chầm chậm hướng về sân nhỏ của mình, đối với việc giải quyết như thế nào nàng đã có biện pháp.

Lúc đi xuyên qua hành lang hoa, nàng nhìn thấy phía trước vài tên thanh niên tụm năm tụm ba đi tới, một người trong đó là đại ca của nàng Tô Diệc Quân.

Tô Diệc Quân không phải do Tô phu nhân đẻ ra, mẹ đẻ của hắn là phu nhân trước của Tô thượng thư, bởi vì bệnh tật dai dẳng nên mất sớm, khi đó Tô Thế Cảnh chỉ là Thứ sử liền cưới nữ nhi của lão sư, một đường dựa vào thế lực của Nhạc gia một bước lên mây đến vị trí bây giờ.

Tuy rằng đồng dạng từ nhỏ mất đi mẫu thân, nhưng với tư cách là trưởng tử, Tô Thế Cảnh đối xử với Tô Diệc Quân vẫn tính là quan tâm, bây giờ Tô Diệc Quân lại là cử nhân cao trung, sang năm dự định tiến vào hàng Sĩ làm quan, vì thế nhắc tới đứa con lớn nhất này, Tô Thế Cảnh khá là tự hào.

“Đại ca.” Nếu đã chính diện đối mặt, nàng cũng không có ý định tránh né, liền cúi đầu thi lễ.

“Tam muội muội.” Tô Diệc Quân cũng nhẹ gật đầu, xem như chào hỏi.

Đối với người muội muội này, hắn không có tình cảm gì, cũng không thể nói là chán ghét không cách nào thân cận, hơn nữa hắn ở bên ngoài đi học quanh năm, cho dù có nghe thấy nàng gặp chuyện bất công, cũng hữu tâm vô lực.

Ngay lúc nàng chuẩn bị rời đi, một tên thanh niên đi tới.

“Tô cô nương.”

Nàng ngẩn đầu nhìn người trước mắt, một thân bạch y, dịu dàng như ngọc, khuôn mặt tuấn tú, nhớ lại là bạn tốt của Tô Diệc Quân.

Đời trước, lúc nàng chưa xuất giá, cũng đã gặp mấy lần, nhưng mỗi lần đều bởi vì nàng quá thẹn thùng, nói không tới hai câu liền chạy đi, do đó cũng không có quen thân, sau đó nghe nói hắn cưới Ngũ muội Tô Tương Vân.

Lần này thấy nàng không có giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi thường đào tẩu, thanh niên cao hứng nói: “Tại hạ Giản Ngọc Diễn, không biết Tô cô nương có còn nhớ hay không?”

“Giản đại ca.” Nàng kêu một tiếng trôi chảy.

Bản thân của kiếp trước quá nhát gan, nếu dự định rời đi Tô phủ tự lực cánh sinh, nàng cần phải quen biết nhiều người.

Giản Ngọc Diễn nhìn mỹ nhân trước mặt, cảm xúc dâng trào, hắn đối với Tô Nghênh Xuân nhất kiến chung tình, thế nhưng gia phụ lại làm sao nghiêm khắc nói rõ “trước hết cưới chính thê mới có thể cưới vợ bé”, hắn lúc đó cũng chậm chạp chưa từng làm rõ.

Tuy rằng kỳ thực hắn rất muốn cưới Tô Nghênh Xuân làm chính thê, nhưng cũng biết là không thể nào, bất quá hắn có lòng tin, chờ đem người nạp qua, nhất định có thể hộ đến chu toàn, để nàng ở Giản phủ trải qua cơm áo không lo, thiếp và thê bất quá chỉ là một cái danh thôi.

Bạn đang đọc Hoàng Thượng Trọng Sinh, Nàng Được Nghỉ Hưu! của Vân Hạ Tưởng Thường

Truyện Hoàng Thượng Trọng Sinh, Nàng Được Nghỉ Hưu! tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi moka1205
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.