Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sòng Bạc Trốn Hậu Cung

Tiểu thuyết gốc · 1613 chữ

Nay là mười lăm, chính là ngày mà người trong lãnh cung được ra ngoài mua các vật dụng bằng số tiền ít ỏi mà họ được tru cấp. Phúc Tử bị những tiếng động xột xoạt bên bên ngoài sân cung làm cho tỉnh giấc, hắn ngáp dài dụi dụi mắt mà bước ra khỏi phòng của mình. Phòng của hắn thì nằm cạnh cạnh nhà bếp, vuông góc với chính cung nơi ở của Triệu Lan.

Hắn bước ra ngoài mới biết tiếng động kia là của Triệu chiêu nghi đang quét lá rụng trên sân. Đây là một sự việc vô cùng kì lại đối với Phúc Tử, hắn không khỏi tiến lại mà thắc mắc:

- Này, nương nương, không phải là trời đất hôm nay có điều gì dị tượng đó chứ? Tự dưng sao người lại đi quét lá vậy ?

Công này hằng ngày đều là do Phúc Tử mỗi lần thực dậy làm, hắn coi đây như là một cách để tỉnh táo. Nào ngờ nay vừa mới dậy, đã thấy nha đầu họ Triệu tranh việc rồi, hắn cũng kì lạ, Triệu Lan thường là ngủ dậy sau hắn một canh giờ, mà sao hôm nay lại dậy sớm thế.

Triệu Lan dừng động tác lại, quay người về phía hắn, lúc này mới thấy được hai mắt của nàng có chút sưng lên, giống như là trải qua một chuyện gì đó đau khổ mà khóc rất nhiều vậy.

- Ế......Nương nương, sao mắt người lại sưng lên thế này, chẹp chẹp có phải là nhìn thứ gì bậy bạ rồi không ?

Thiếu phụ cau cặp mày liễu khi thấy hắn hỏi như vậy, cặp mắt sưng húp kia lườm hắn mà nói:

- Còn không phải là câu chuyện có cái kết đẹp mà ngươi kể tốt qua sao ?

" Chà chà, thì ra là nha đầu này vẫn là nghĩ đến câu chuyện tối qua, hà hà, mấy truyện ngược như vậy làm sao không lấy đi nước mắt của nữ tử cho được "

Phúc Tử suy nghĩ, sau đó hơi cười cười mà đáp:

- Hề Hề, trong truyện ngôn tình các thứ phải có yếu tố bi thương vừa có yếu tố hạnh phúc thì mới tạo nên cái hay của truyện.

Chẳng thèm nghe lời giải thích của hắn, nàng tiếp tục quét lá mà nói:

- Cũng may là truyện đó do ngươi bịa ra, không phải là sự thật.

- Đúng vậy đúng đúng vậy, không phải là sự thật đâu.

Phúc Tử tỏ vẻ thành thật mà đáp lại. Triệu Lan thở dài một cái, đây là cách quen thuộc nàng hay dùng để kiếm chế cảm xúc, đoạn lại nói sang chuyện khác:

- Hôm nay là mười lăm rồi, ngươi mau đi đến chỗ thành tây, đợi xe trở hàng từ ngoài từ ngoài cung vào thì mua lấy những đồ mà ta có ghi trong này.

Lấy từ trong tay áo ra mấy nén bạc vào một tờ giấy, Triệu Lan liền đưa cho Phúc Tử. Hắn hiện tại nghe xong câu kia của nàng thì đang là ngây ra, chỉ vô thức mà nhận nén bạc cùng tờ giấy kia. Hắn đang nghĩ tới cái mốc thời gian mà nàng vừa nói.

" Mười lăm, bây giờ đã là mười lăm rồi sao ? Ta cũng là đến đây được gần một tháng rồi, nhanh thật ? Ơ nhưng mà khoan đã đi mua đồ tây thành, chỗ đó là chỗ nào đi như nào ? "

Phúc Tử nhận ra thì đã quá muộn, định quay lại hỏi vị nương nương vẫn còn đang tâm trạng vì câu chuyện có kết SE thì đã thấy nàng cầm theo cây chổi đi ra sau cung từ khi nào.

--------------------

Hoàng cung Hoàng quốc vô cùng rộng lớn, Phúc Tử không biết là mình đã đi đúng hướng chưa nữa, trong một tháng này hắn còn chưa rời thâm cung quá một trăm bước. Đoạn đường hắn đi từ thâm cung ra khá vắng vẻ, không có bóng của một thái giám hay cung nữ nào để hỏi đường. Phúc Tử cũng chỉ biết đi theo nhưng đoạn đường dẫn sang phía tây mà thôi.

Đi được một lúc, chân đã có chút mệt, hắn dựa vào tường của một cung điện nào đó mà nghỉ ngơi.

" Mẹ kiếp nha đầu này cũng là đối xử tàn độc với hạ nhân như ta quá đi. Hỏi đường thôi mà cũng không thèm trả lời "

Triệu chiêu nghi lúc trước vốn là một quý phi được hoàng thượng vô cùng sủng ái. Với thân phận quý phi của nàng thì tất nhiên biểu hiện ra ngoài với hạ nhân cũng sẽ rất là chuẩn mực, đều toát ra phong thái của bề trên. Nhưng từ khi tên Phúc Tử giả mạo xuyên không đến thế giới này, những việc làm của hắn đã khiến thiếu phụ chuẩn mực đoan trang kia đôi lúc cũng không thể kiềm chế được cảm xúc, nàng chỉ còn cách rời đi mà không đáp truyện hắn sau mỗi lần hắn khiến nàng tức giận. Nàng cảm thấy hành động này vừa thể hiện được thân phận bề trên của mình, cũng là phần đáp trả cho Phúc Tử một sự khinh bỉ nho nhỏ. Nàng không thể cứ tức giận mà hùng hổ chửi Phúc tử được, đối với nàng việc như thế sẽ làm mất đi sự đoan trang của mình.

Phúc Tử đang nghỉ mệt thì đột nhiên nghe được vài âm thanh ở sau bức tường.

- Ta đặt tài

- Ta xỉu

- Nào nào cứ là bình tĩnh, cứ là bình tĩnh ta bắt đầu lắc đây.

Nghe được những âm thanh này, lại lấy trong ngực mình ra mấy thỏi bạc vụt, miệng hắn không khỏi nhếch lên một nụ cười.

" Thời của lão tử tới rồi "

Đợi cho ván cực tiếp theo sắp kết thúc, Phúc Tử dùng tài leo tường của mình mà leo qua bức tường thấp kia. Bên trong là một cung điện cũ nát, có vẻ đã bỏ hoang từ rất lâu, cỏ trước sân mọc lên um tùm, Phúc tử nhảy xuống, phủi sạch áo mà tiến lại. Trong sân là có hơn hai mươi tên thái giám đủ mọi loại độ tuổi cùng nhau hướng mắt về một chỗ, đó là một thái giám độ tuổi tam tuần đang ngồi bệt xuống đất, gã đang cầm bát đĩa lớn mà lắc lắc mấy viên xúc xắc bên trong.

Đám người không để ý đến sự có mặt của Phúc Tử, hắn dễ dàng mà chen vào đám người rồi tham gia cuộc chơi kia. Ván tiếp theo bắt đầu, tên thái giám tam tuần đã bắt đầu mà lắc xúc xắc đợt tiếp theo, ba viên xúc xắc trong bát theo lực lắc của tên giám nọ không ngừng va chạm kêu thành những tiếng lạch cạnh, Tiểu Phúc Tử lúc này đang chăm chú lắng nghe từng tiếng động của chúng trong cái bán lớn đó.

" Bộp "

Tên thái giám tuổi tam tuần cầm đôi bát đĩa úp đến bộp xuống đất, đôi bát đĩa này quả là đồ cao cấp, qua mấy lần va chạm mạnh như vẫn không có hề hấn gì.

- Mau, mọi người mau đặt !

- Ta đặt tài

- Xỉu

- Lần này chắc chắn là tài, vì mấy lần tài rồi đó.

Đám thái giám xung quanh thi nhau bỏ ngân lượng mà đặt vào phía mình muốn chọn, đợi cho đám này đặt xong Tiểu Phúc Tử mới nở một nụ cười nham hiểm, sau đó khẽ ho nhẹ một cái cũng bắt đầu rút tiền.

Chiều đến, kết quả như thế nào thì chắc đều có thể đoán được, với vẻ mặt tự tin của Phúc Tử thì chắc chắn việc hắn biến hơn hai lượng bạc Triệu Lan đưa thành mười lượng, hai mươi lượng, hay thậm chí là một trăm lượng đều là chuyện không thể tránh khỏi. Phúc tử bước ra khỏi chỗ ồn ào kia với khuôn mặt hết sức vui vẻ, một góc áo của hắn đã bị xé rách. Đó là do số tiền hiện tại của hắn quá là nhiều, hắn không thể để hết ở trong túi nhỏ mà phải xé một góc áo mà quấn lấy thành một túi khá nặng, tính sơ sơ cũng phải mấy trăm lượng. Đương nhiên mấy trăm lượng này không phải chỉ là bạc, nó còn có cả ngân phiếu kèm theo, nếu chỉ toàn là bạc trắng thì đến lúc về chắc Phúc Tử sẽ được Triệu chiêu nghi dùng số tiền này mà an táng.

Đám đông kia vẫn là đang tiếp tục chơi, đám đó phần là gỡ lại vốn cho mình, phần là thấy vận may mình lên cao mà tiếp tục kiếm thêm. Phúc Tử hiện tại tuy rất cần tiền, nhưng hắn cũng biết đến đâu là điểm dừng, đâu là điểm cực hạn. Sau khi có kha khá người phát hiện ra cái tỉ lệ thắng có vẻ như hack của Phúc Tử cũng đã bắt đầu đặt theo hắn, hắn đành phải cố ý thua mấy ván cuối rồi tìm cách mà chuồn lẹ tránh rắc rối.

" Coi như là lão tử cố tình thua vài ván, lần sau nếu muốn moi tiền của các ngươi thì cũng còn có cơ hội, bây giờ bộ lộ tài năng lần sau lũ các ngươi thấy lão tử ta chắc là sẽ chạy mất dép haha "

Bạn đang đọc Hoàng Triều Thiên Mệnh sáng tác bởi hoangdang151
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdang151
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.