Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiếc Hộp

Tiểu thuyết gốc · 1192 chữ

Gặng hỏi mãi, thằng Nam mới trả lời tôi :

"Mấy cái chuyện đi lính không sao đâu, mày yên tâm, mấy cụ trong nhà tao giải quyết được !"

Tôi trở nên trầm tư, nó nói dễ quá, dễ như cách mẹ nó sinh ra nó vậy, cái thế đơn độc nuôi con, khó khăn đủ bề như mẹ nó thì lấy đâu ra tiền mà chạy cho nó !

"Mày yên tâm, nếu tao phải vào trong đấy tao sẽ gọi điện cho mày, mày nhớ nhà mày tao có mang sang vài cái hộp rồi nhé, tao bảo mẹ mày cất vào phòng mày ý, về mà xem !"

Thằng Nam nhắn gửi với tôi vài điều rồi nó cũng đứng dậy tất tả đi về. Khổ. Thằng này cứ hễ đi đâu là cũng phải thân tặng cho bạn bè nó cái gì đó. Rõ tội, đã nghèo mà tính tình thì xông xênh, nó hay tặng cho tôi, thằng Hưng mấy món đồ trông có vẻ rất đắt tiền, nào là một chiếc áo, một đôi giày hay vài bức tranh chân dung bọn tôi, mà chắc những thứ đó cùng toàn là nó đi mua hoặc đi thuê người làm, chứ tôi với thằng Hưng đều biết nó không có tài cán gì cả ! Nói thế thì hơi mất lòng, nhưng thực chất tôi vẫn chơi với nó rất bền chặt, thằng Hưng cũng thế, không hẳn vì nó tặng quà cho bọn tôi nhiều, mà là do nó có nhiều cái mà chúng bạn như tôi rất quý trọng....

....

Tôi gặp mẹ thằng Nam ở đầu ngõ khi mẹ nó đang nói chuyện với mẹ thằng Hưng, mẹ nó mặc một chiếc áo cánh bướm màu tím nhạt, một chiếc quần đen lộ rõ những đường may sứt chỉ, khuôn mặt mẹ thằng Nam trông có chút đượm buồn, dù sao thì bà vẫn đẹp như mọi ngày.

Cũng vì cái đẹp này, mà bà đã buộc phải sinh ra nó, khi bên cạnh bà, chẳng có ai cả ngoại trừ cụ nội thằng Nam. Mẹ nó kể cho đám chúng tôi rằng bà sinh ra nó dễ lắm, dễ đến mức mà bác sĩ hộ sinh cũng không tin đó là lần đầu bà sinh con, hẳn là như thế, nên khi nuôi nó lên người, tất cả những thứ nặng nhọc nhất đều đột ngột đổ ập lên vai bà.

Thằng Nam được 8 tuổi thì hai cụ của nó mất, chẳng có mấy tài sản để lại cho cháu, cho chắt, mẹ nó phải dắt con lên thành phố để kiếm miếng cơm manh áo, chục năm từ đó đến nay, nó sống trong khu phố của chúng tôi, trong một ngôi nhà cấp 4 tróc sơn lụp xụp ở cuối phố. Thằng Nam mong một ngày mẹ nó bớt khổ, cái quằn quại của cơn đói, cái tê tái của mùa giá Hà Nội làm nó càng quyết tâm để vực dậy khỏi những u tối bủa vây mẹ con nó. Và...nó đã trốn học để đi làm thêm, nó kiếm được đồng tiền từ mồ hôi của nó và nó đem khoe với bọn tôi, trong lúc chúng tôi vừa trở về nhà sau những ngày học căng thẳng. Tôi và thằng Hưng cũng khuyên nó đủ điều, nhưng, nó còn trẻ mà, nó không nhận thức được việc học quan trọng đến mức nào, và nó chỉ cố gắng tưởng tượng rằng những thứ mà nó kiếm được ở hiện tại sẽ có thể làm lu mờ hình ảnh mệt nhọc của mẹ nó phần nào !

Nó cứ vậy, giấu mẹ nó và nghỉ học, cứ thế, nó trượt Đại Học và phải đi nghĩa vụ, nhưng cũng chưa đến mức quá tệ vì may ra, tiền nó tích cóp được bao nhiêu, nó đều đã cất hết vào mấy chiếc hộp mà nó bảo với tôi và thằng Hưng rằng chúng chẳng khác gì chiếc hộp Pandora cả ! Lúc đó tôi hỏi nó :"Tiền mày cất vào đấy thôi chứ có gì mà Pandora, Pan đô rủng !?"

"Mày thì biết chó gì? Mày không có kiến thức, kinh nghiệm, trải nghiệm rồi ! Lúc nào mày hiểu được ý, lúc đấy tao hẵng cho mày xem !"

"Có thư tình của mày với con Trang trong đấy à?"

Tôi cười một khẩy một nhịp, nó cũng nhe răng cười rộn lên với tôi, đầu nó lắc lắc mà thở dài....

Tôi biết nó quý mấy chiếc hộp ý lắm! quý thực sự chứ không phải chỉ coi chúng như những món dụng cụ bình thường, nó là người như thế, trân quý mọi thứ có liên quan đến mình, kể cả có là đồ vô tri đi chăng nữa. Nó cũng càng quý tôi, quý thằng Hưng và quý luôn cả người con gái mà không thèm quan tâm đến nó....

Nghĩ đến câu truyện này, tôi chợt nhớ đến món quà lúc sáng thằng Nam nó bảo tặng tôi, tôi lại vội quay trở về nhà....

Trên đường tôi cứ suy nghĩ, có phải mấy chiếc hộp mà thằng Nam bảo đưa cho tôi là hộp Pandora của nó hay không ?

Tôi cứ nghi vấn như vậy mà lại thấy xung khắc, đời nào mà nó lại mang tiền của nó vất vả kiếm được để cho tôi, thế thì nó lại xông xênh quá !

Cứ như vậy mà tôi về đến cửa nhà lúc nào không hay. Chạy ù lên tầng hai. Bước vô phòng, tôi thấy lộn xộn 3 chiếc hộp gỗ vuông vắn nằm lặng lẽ trên giường ngủ của tôi. Trông chúng cứ như những viên than sắp nguôi vậy, đen bóng mà chắc hẳn, vẫn còn nguyên những hơi ấm của chủ nhân chúng, tôi cảm nhận được thứ hơi ấm ấy, nó có lẽ đã âm ỷ mãi đến khi nó được chuyển sang cho tôi.

Tôi ngắm nhìn những chiếc hộp này sơ qua một chút, quả thật là nó khá giống với chiếc hộp Pandora trong suy nghĩ của tôi, tôi bị ức chế bởi sự tò mò, một cảm xúc lạ thường về chiếc hộp đột nhiên lan tỏa trong tâm trí của tôi, thôi thúc tôi đi đến mà chạm tay vào nó. Mở một chiếc hộp, cái nhỏ nhất trong số đó, tôi chậm rãi lướt qua những gì tồn tại trong đó....Một xấp, hai xấp, ba bốn xấp tiền ! Hẳn rồi, đây là số tiền mà thằng Nam đã kiếm được ra đây !

Tôi không bất ngờ quá nhiều, đó có chăng chỉ là những điều mà tôi suy đoán từ đầu, nhưng nếu nó đã thành hiện thực, tôi biết mình cần phải tìm ra đáp án về hành động này của thằng Nam, vì thế, tôi linh cảm rằng 2 chiếc hộp còn lại, to lớn hơn sẽ chứa đựng những gì mà tôi muốn biết, những điều bí ấn chôn giấu trong lòng của nó, trong sâu thẳm chiếc hộp Pandora...

...

(Hết chương 1)

Bạn đang đọc Hơi Ấm Của Pandora sáng tác bởi DEJAVI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DEJAVI
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.