Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần Đệm

Phiên bản Dịch · 2398 chữ

Tôi nhất định phải tỉnh lại.

Bị từng giọt nước lạnh lẽo rơi xuống mặt, tôi cắn răng, chịu đựng cảm giác đau nhói kích thích đại não, ý thức đang mơ hồ mới dần tỉnh táo lại.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tôi đóng vòi nước, ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt bị nước lạnh làm đỏ bừng trong gương, muốn nhớ lại những chuyện đã xảy ra, nhưng dù tôi cố gắng thế nào, trong đầu cũng chỉ còn sót lại vài đoạn ký ức ngắn, không thể nào xâu chuỗi lại được.

Xa xa trong núi truyền đến tiếng chuông cổ, không ngờ khoảng cách như vậy vẫn có thể nghe được rõ ràng. Mười hai giờ, giao thừa đã qua, một năm mới bắt đầu rồi.

Tôi bấm số gọi về nhà, tín hiệu ở vùng núi không tốt, nhưng dù sao việc gọi điện cho bố mẹ cũng không thể vì vậy mà trì hoãn.

Tôi chúc mừng bố mẹ, cũng không biết bọn họ có nghe được hay không, đầu bên kia truyền tới tiếng pháo đứt quãng, át cả tiếng mẹ tôi: “Mẫn Mẫn à, một mình ở ngoài phải cẩn thận một chút, trong núi lạnh nhớ mặc nhiều quần áo, ở Tứ Xuyên ăn đồ cay trong quán có quen không? Không cần công tác quá cực khổ, có thể về sớm thì về sớm một chút…”

Tôi vừa nghe liền xúc động muốn khóc, cảm giác mình rất bất hiếu, kỳ thật tôi không phải vì trốn thất cô bát dì hỏi khi nào thì kết hôn, thì cũng vì vừa mới chia tay bạn trai nên việc luận gả thất bại, năm nay đã gần ba mươi còn chưa lập gia đình, không biết làm sao để ứng phó với một đống câu hỏi của họ hàng thân thích.

Vì vậy tôi liền nhận nhiệm vụ đi công tác của toà soạn trong thời điểm đón năm mới, chỉ để lại một câu “Đi công tác”, liền có thể trốn tránh mớ phiền não kia rồi, nhưng cũng vì vậy khiến cho ba mẹ tôi lo lắng, thật sự không nên, tôi thật là bất hiếu…

Sau khi cúp điện thoại tôi liền tắm qua loa, bò lên giường muốn ngủ sớm, rạng sáng ngày thứ hai còn phải bắt xe đi vào trong núi tiếp tục nhiệm vụ phỏng vấn, tôi cũng không muốn mơ mơ hồ hồ giống như hôm nay.

Nhưng lăn qua lộn lại một hồi vẫn không ngủ được. Đây không phải lần đầu tiên tôi đi công tác, những lần trước đi phỏng vấn ở công trình nắng gắt, không điều hoà còn có muỗi như máy bay oanh tạc làm bạn ở bên, tôi vẫn ngủ như thường, mà hiện tại ngủ ở khách sạn trong trấn, tuy không đến nỗi giường cao gối mềm, nhưng cũng xem như tạm thích, thế mà tôi lại lăn lộn khó ngủ, rốt cuộc hôm nay tôi bị làm sao đây.

Tôi còn có cảm giác, chuyện lần này lộ ra nhiều điểm kỳ lạ.

Tôi mở mắt nhìn chằm chằm đèn giường ban đêm, trong lòng cảm thấy buồn bực, tâm tư ngày càng hỗn loạn.

Tính cả năm tốt nghiệp rồi đi thực tập, đây là năm thứ năm tôi làm việc tại toà soạn báo, tuy rằng không bằng được bậc tiền bối, nhưng chí ít cũng có chút kinh nghiệm. Tôi vốn làm bên mảng giáo dục, bình thường đều giao thiệp với trường học và cục giáo dục, lần phỏng vấn này không đến lượt tôi tới.

Nhân vật chính của tin tức lần này là một toà đạo quán.

Vốn dĩ phát hiện ra một đạo quán bị bỏ đi đã lâu trong núi cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng vấn đề là sau đó phát hiện được đạo quán này lại có quan hệ với một nhân vật lịch sử tiếng tăm lừng lẫy, liền dấy lên một làn sóng lớn ngập trời, dẫn đến một đám phóng viên chúng tôi đến vây xem địa phương hoang vu này.

Kể ra chuyện cũng khá thần kỳ.

Ba tháng trước, có vài nghiên cứu sinh chuyên nghiên cứu đại sinh vật đến vùng bên cạnh làm khảo sát, không biết có phải làm việc quá chăm chú hay không, lại thêm người trẻ tuổi dễ hưng phấn, đến khi trời sắp tối, mấy người còn ở giữa sườn núi. Khả năng là lúc đó họ đều nóng ruột muốn xuống núi, nên đã mạo hiểm làm một chuyện mà mình không hề có kinh nghiệm: Đi đường tắt.

Vận khí bọn họ cũng không tệ, đi không bao lâu thì phát hiện trong núi có một toà đạo quán đã bỏ đi, trước cổng toàn bụi cây và cỏ dại rậm rạp chen chúc, nếu không phải lúc đó một người bọn họ đi qua gần đó va phải một cây cọc đã bám toàn cỏ xanh, bọn họ cũng không thể phát hiện nơi này.

Khi đó trời hầu như tối đen, tuy rằng bọn họ đều mang theo đèn pin, nhưng cũng không dám tiếp tục đi trong hoàn cảnh này, bèn thương lượng với nhau, cuối cùng quyết định chịu đựng một đêm ở trong đạo quán này.

Đạo quán kia nhìn lụi bại không chịu nổi, không biết là đã bị vứt bỏ từ khi nào, ngoài vách tường và trên đỉnh đều bị dây leo mọc đầy bấu víu lấy, còn bức tường như chỉ cần gió thổi qua là sẽ ngã xuống. May là bên trong đạo quán còn khá tốt, nhìn qua cũng không hề nhỏ, bọn họ bèn qua loa ngồi xuống, nhưng không dám ngủ mà chỉ tựa lưng nằm nghỉ. Mặc dù đang là mùa đông nhưng không thể không đề phòng thú hoang trong núi.

Thời điểm nửa đêm, một người đứng lên đi vệ sinh, không biết cậu ta phát sinh hứng thú gì, bèn xách đèn pin tới xem cây cột trong đạo quán, cũng không lâu lắm thì thấy cậu ta hưng phấn chạy về, nói với mọi người mình có phát hiện trọng đại, nói đến nỗi nước bọt tung toé.

Hoá ra cậu bạn đó thời niên thiếu có luyện qua thư pháp sấu kim thể do hoàng đế Tống Huy Tông sáng tạo, vừa nhìn thấy trên cây cột có khắc chữ, bèn nhìn thử một chút, kết quả phát hiện những chữ kia tuy không phải sấu kim thể, nhưng nhìn vô cùng quen mắt, ngay lập tức kiểm tra thật chăm chú. Sau đó cậu ta đột nghiên nghĩ ra, chữ kia càng xem càng giống của Gia Cát Khổng Minh.

Không sai, chính là Gia Cát Khổng Minh, danh tướng Thục Hán thời Tam quốc.

Sở dĩ bạn học đó nhìn cảm thấy quen mắt bởi vì lúc trước khi cậu ta còn luyện chữ, từng nghe người ta nói qua, Tống Huy Tông vô cùng yêu thích tác phẩm thư pháp của Gia Cát Khổng Minh, có lẽ bởi vì Gia Cát Lượng không phải nổi danh nhờ thư pháp, mà số lượng thành phẩm vô cùng ít ỏi, nên Tống Huy Tông mỗi khi có được bút tích thật của ông, lúc nào cũng cảm thấy rất tự hào. Bởi vậy cậu nam sinh này cảm thấy vô cùng tò mò, tác phẩm mà đến Tống Huy Tông cũng phải tôn sùng sẽ như thế nào.

Sau đó cậu ta từng đi tìm rất nhiều tập thư pháp của Gia Cát Lượng để xem, cũng nghiên cứu rất tinh tế, nhưng cậu ta chưa hề nghĩ tới vào lúc này sẽ phát huy tác dụng.

Ngày thứ hai bọn họ trở lại, liền thông qua trường học đem chuyện này báo cáo cho bộ ngành liên quan, ngay lập tức cấp trên phái người đi điều tra, đem mẫu về không bao lâu thì lại phái tiếp một đội đến đạo quán tiến hành khảo sát.

Hơn một tháng sau, khảo sát bước đầu được công bố. Đúng như dự đoán, bút tích trong toà đạo quán kia xác thực là của Gia Cát Khổng Minh, càng khiến người ta kinh ngạc chính là, ở gian nhà chính của đạo quán có một cái đàn tế thần, bên trong bày một trận pháp, vòng ngoài là bảy mươi ba ngọn đèn đặt trong chén tạo thành hình bát quái, bên trong dùng bảy chén đèn lớn hơn tạo thành nhóm sao Bắc Đẩu, ở giữa là ngọn đèn lớn nhất.

Bởi vì thời gian đã lâu, ngọn đèn đã khô cạn từ lâu, không biết có phải là do hết dầu tắt đèn hay không, có người nói thời điểm phát hiện thì những ngọn đèn đã nghiêng đổ hỗn loạn, sau đó nhờ dấu vết lưu lại mới xếp lại được vị trí của chúng.

Lúc thu dọn nơi này đã tiêu tốn không ít tinh lực của các học giả được điều đến điều tra, nhưng không học giả nào có thể xác định đám đèn này được dùng làm gì. Có người căn cứ vào Tam quốc diễn nghĩa nói đây có thể là trận pháp kéo dài tuổi thọ của cổ nhân, nhưng tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, rốt cuộc có phải do Gia Cát Lượng bày trận hay không, vẫn không xác định chắc chắn được.

Tuy nhiên không xác định chắc chắn thì cũng có sao, khứu giác nhạy bén của phóng viên vẫn kéo họ đến, trước đó quản lý địa phương cũng đã đưa một ít đạo hữu đến để tu hành, thật ra chính là để quản lý nơi này. Sau không biết họ nghĩ như thế nào, chọn thời điểm họp báo lúc giao thừa, đến lúc đó còn có sự xuất hiện của chuyên gia tham gia khảo sát lần này, giới thiệu một chút về phát hiện của bọn họ.

Tôi hùng hồn tiếp nhận nhiệm vụ thay cho đàn anh làm bên mảng văn hoá lịch sử, anh ta cảm ơn tôi không khác gì gà mổ thóc, khiến tôi rất có cảm giác thành tựu anh dũng hy sinh, nhưng những cảm giác này, trải qua hai tiếng di chuyển, cộng thêm tám tiếng xóc nảy trên đường núi bị làm hao mòn đến không còn lại tí gì. Đường sơn đạo kia thật sự vô cùng sơ khai, tôi xưa nay chưa từng say xe lại bị dày vò đến nỗi trong dạ dày đều điên đảo, nôn ra toàn là mật đắng.

Vừa đến nơi, không kịp nghỉ ngơi, trực tiếp đi đến địa điểm họp báo. Dù không phải vì họp báo, cũng phải vì số tiền công tác ít ỏi kia. Thời điểm tôi đến, trong đạo quán đã tụ tập không ít đồng nghiệp, quay phim phỏng vấn quán chủ đều có, tôi nhìn kĩ quán chủ kia, suýt chút thì bật cười. Không biết có phải để phối hợp với hoàn cảnh hay không, tên kia không hề mặc đạo bào, lại mặc áo choàng và đội khăn chít đầu, nếu trong tay anh ta không phải cầm phất trần mà là quạt lông, tôi xém chút nữa cho rằng hắn là một người chuyên cosplay anime đi lạc tới nơi này.

Tôi quan sát toàn bộ trong ngoài đạo quán một lần, có nhiều chỗ vì chưa khảo sát xong nên đã niêm phong lại, nhiều nhất cũng chỉ mở ra một nửa mà thôi. Sau khi chụp vài bức ảnh làm tư liệu, tôi liền đi đường vòng đến tiền đường, tìm cách bắt chuyện với quán chủ.

Mọi người đã tụ thành một vòng xung quanh anh ta, tôi đứng không xa không gần, nghe anh ta giới thiệu hờ hững mà ung dung: “Bát quái và nhóm sao Bắc Đẩu trong Đạo giáo của Trung Quốc đều có ý nghĩa rất sâu sắc. Rất nhiều trận pháp Đạo giáo cũng có liên quan với nhau… Nơi này phát hiện ra trận pháp chưa được ghi chép trong điển tịch… mà vị trí toà đạo quán này tương đối đặc thù, khả năng là dựa theo trận Bắc Đẩu thất tinh của chúng tôi…”

Giọng nói kia trầm ổn, mang theo một ít từ tính, khiến người khác cảm thấy nghe rất thoải mái, tôi yên lặng đánh giá đạo sĩ kia, phát hiện anh ta tuy rằng không tính là vô cùng đẹp trai, nhưng đường viền ngũ quan rõ ràng, lộ ra một luồng anh khí, ánh mắt bình tĩnh nhưng ẩn chứa sắc bén, hẳn là một người rất có chủ kiến.

Trong chớp mắt anh ta ngừng lại, hơi hơi quay đầu, nhìn về phía tôi, trong nháy mắt ánh mắt anh ta trở nên sắc bén vô cùng, khiến cả người tôi chấn động, anh ta hơi nhíu nhíu mày, sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn mọi người xung quanh nói: “Thật không tiện, những chuyện khác ngày mai nói tiếp, tôi còn có chút việc.”

Phóng viên đều là người tinh mắt, vừa nãy anh ta có hành động khác thường khiến tất cả mọi người đều ngẩn ra, sau đó đồng loạt nhìn về hướng của tôi. Trong lòng tôi thầm kêu không tốt, chợt nảy ra ý tưởng, lập tức quay ra sau lưng nhìn, thế nhưng sau lưng lại không có ai, đành lúng túng đón lấy ánh mắt như muốn lột trần tôi của mọi người.

Tôi vừa mới quay đầu lại, đạo sĩ kia đã đứng trước mặt tôi, giọng nói vững vàng: “Mời cô đi theo tôi.” Giọng nói của anh ta không hề có một chút cảm tình, tuy rằng không đến nỗi như mệnh lệnh, nhưng lại khiến tôi có cảm giác ngột ngạt. Do dự một chút, tôi vẫn gật đầu một cái, nghĩ thầm nơi này nhiều người như vậy, anh ta một đạo sĩ có thể làm gì tôi, ngược lại tôi còn có thể kiếm ít lợi.

Nhưng mà việc sau đó cũng không như tôi đã dự đoán từ trước.

Như đã nói, sau việc đó, trí nhớ của tôi liền trở nên mơ hồ.

Bạn đang đọc Hồi Mộng Tây Thục của Linh Hề
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rangsunco
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.