Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngàn Năm Hồi Mộng

Phiên bản Dịch · 2409 chữ

“Muội tỉnh rồi? Sao muội lại nằm ở đây?” Anh ta đi tới ngồi chồm hỗm xuống bên cạnh tôi, cẩn thận nâng chân tôi lên: “Lăn xuống sao?” Anh ta thân thiết hỏi.

Tôi một câu cũng không nói được, yên lặng nhìn anh ta, nghĩ thầm người này có phải bị bệnh không?

“Sao rồi?” Anh ta giơ tay sờ trán tôi, “Không thoải mái sao?” Ánh lửa trong mắt anh ta lấp loé, khiến cho ánh mắt anh ta sáng như sao, đường viền mặt rõ ràng nhưng có chút tái nhợt, nếu như là bình thường, tôi nhất định sẽ cảm thấy người này lớn lên vô cùng đẹp trai, nhưng hiện tại tôi không có tâm tình thưởng thức. Tôi đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, trên người anh ta mặc áo khoác dài, tóc dài buộc lên một nửa, trang phục vô cùng quái dị.

Nhân lúc tôi chưa kịp định thần, anh ta đột nhiên cúi người nhẹ nhàng ôm tôi như xách con gà con, đặt lên trên đài cao kia.

“Này này này, anh làm gì vậy?” Tôi la lên, vừa lên tiếng liền giật cả mình, âm thanh của tôi sao lại… yếu ớt như thế? Âm thanh hệt như trẻ con, tôi xin thề, tôi tuyệt đối không hề ra vẻ non tơ bán moe. Tôi cố gắng để thông cổ họng, đến nửa ngày vẫn chả thấy có gì khác.

“Lẽ nào do hít phải khí Heli?” Tôi nói thầm. Tôi biết nếu như hít khí Heli vào, âm thanh sẽ bị biến đổi, tựa như của trẻ con, nhưng chỗ này cũng sẽ có loại khí hi hữu kia sao? Nếu như có, cậu trai trước mắt tôi tại sao không bị ảnh hưởng?

“Rốt cuộc muội làm sao vậy? Đói bụng?” Anh ta giơ tay sửa lại tóc rối trên trán tôi, trong mắt tràn ngập sủng ái.

Tôi nghiêng đầu tránh khỏi tay anh ta, tức giận hỏi: “Anh trai cho hỏi cậu là ai vậy?”

Anh ta ngẩn người: “Muội nói cái gì?”

“Tôi hỏi anh là ai?” Tôi dùng giọng nói kì cục khác xa của mình: “Thêm nữa nơi này là nơi nào?”

“Nơi này là nhà muội.” Trên mặt anh ta hơi lộ vẻ kinh dị, “Ca là Kiều ca ca của muội.”

Tôi tức đến nỗi xạm mặt, “Anh trai à đầu óc anh không được bình thường đúng không? Hôm nay bệnh viện tâm thần được nghỉ à?”

“Muội đang nói cái gì vậy, cái gì mà đầu óc rồi bệnh viện tâm thần?” Anh ta lộ ra chút lo lắng, “Muội không phải là trúng tà chứ?”

Cửa truyền đến tiếng động, anh ta quay đầu đi, nói với người bên ngoài, “Đi gọi phu nhân, nói tiểu thư tỉnh rồi.” Vừa dứt lời, người bên ngoài “Vâng” một tiếng, tiếp theo truyền đến tiếng bước chân đi ra ngoài.

Phu nhân? Tiểu thư? Chờ một chút chờ một chút, sự tình có vẻ không đúng lắm, tôi có chút choáng váng: “Anh rốt cuộc là ai?” Không chờ anh ta trả lời, tôi tiếp tục truy hỏi, “Năm nay là năm nào?”

“Chương Vũ năm đầu, vừa qua năm mới, muội bị làm sao vậy?” Anh ta nâng mặt tôi lên, tỉ mỉ xem xét, “Có phải bị kinh sợ không?”

Tôi chỉ cảm thấy cả người từ lòng bàn chân đến cột sống đều lạnh run, âm thanh trong đầu nổ ngày càng vang, liên tục nhiều lần rêu rao vài chữ kia: Chương Vũ năm đầu! Chương Vũ năm đầu! Hay là nói, hiện tại là năm sau Công nguyên 221 năm!

Làm sao có khả năng, làm sao có khả năng, lẽ nào, lẽ nào tình tiết xuyên qua trong phim truyền hình là có thật? Không thể, không thể nào, tôi nhất định là đang nằm mơ.

“Hey nha, nhẹ chút!” Tôi tức giận gào lên với anh ta, “Anh ra tay cũng quá ác rồi!”

Anh ta ngừng động tác “trị liệu” mắt cá chân của tôi, thả chân tôi xuống: “Được được được, là ca không tốt, được chứ?”

Trong đầu tôi vẫn chưa xoay chuyển kịp, chỉ có “Chương vũ năm đầu” cùng “nếu đau thì không phải là mơ” hai câu đảo qua lại, ngơ ngác nhìn người trẻ tuổi chưa tới hai mươi trước mắt, muốn giải thích nhưng cái gì cũng nói không ra được.

“Sai lại nhìn ca như thế?” Anh ta yêu thương sờ sờ đầu tôi, ôn hoà mỉm cười.

Tôi có chút dở khóc dở cười, anh ta thật sự là ca ca của thể xác này sao? Ông trời ơi, anh ta so với tôi nhỏ tuổi hơn rất nhiều, tôi làm sao giải thích cho anh ta, tôi đây là mượn xác hoàn hồn đây? Ở thời đại này, liệu tôi nói như vậy có thể bị thiêu chết hay không?

Một loạt tiếng bước chân truyền đến từ phía cửa, cậu “Kiều” này đột nhiên khom lưng cung kính nói: “Mẫu thân.”

Một vị nữ tử mặc trang phục thanh nhã đi vào, cô ấy không được tính là mỹ nữ chân chính, người không cao lắm, màu da hơi đen, tóc màu nâu vô cùng thời thượng – ý của tôi là, thời thượng theo đúng nghĩa của 1700 năm sau.

Tuy không được tính là đẹp đẽ, nhưng cô ấy có một loại khí chất rất đặc biệt, vừa có phong độ nhu nhược của người trí thức, bên trong lại có loại không giận tự uy, cô ấy bước vào phòng, nói với anh ta: “Kiều nhi, đều là người một nhà, không cần xa lạ như thế.” Cậu Kiều chắp tay: “Vâng, thưa mẫu thân.”

Trong mắt cô ấy xẹt qua chút tình cảm, nhưng không nhiều lời, cô ấy đi tới trước mặt tôi hỏi: “Hề, con cảm thấy thế nào?”

Tôi nhìn thật kỹ cô gái trước mắt, thầm nghĩ, cô gái này là ai? Mẹ tôi hay là chị tôi? Hẳn phải là chị tôi chứ? Nàng nhiều nhất cũng chỉ lớn hơn tôi có mười tuổi mà thôi.

“Đỡ tiểu thư về phòng.” Thấy tôi không lên tiếng, nàng giơ ống tay áo, bên cạnh lập tức có nha đầu bước lại muốn dìu tôi xuống đài cao. Cậu Kiều kia lập tức nói: “Muội muội chân ngắn, để con ôm nàng trở về.”

Nàng gật gù, Kiều cẩn thận đem tôi ôm lấy, nở nụ cười với tôi: “Thấy mẫu thân đến sao lại không nói tiếng nào?”

Tôi vừa định mắng “Tên tiểu tử thối nhà ngươi, xem cô nãi nãi ta đây trừng trị ngươi như thế nào.” Nhưng tình huống bây giờ không rõ, không thích hợp miệng lưỡi lanh chanh, tôi liền nhịn xuống, mặc anh ta ôm đi ra, băng qua một cái vườn hoa nhỏ, đi qua một cái hành lang uốn khúc, cuối cùng đi tới một gian phòng lớn khác ở gian nhà ngoài, đặt tôi xuống giường.

“Kiều nhi, thời gian không còn sớm, con đi về nghỉ ngơi trước đi.” Cô gái kia nói.

Anh trai Kiều nhìn tôi một chút, chắp tay thi lễ, “Vâng” một tiếng rồi lùi ra.

Sau khi anh ta đi, cô gái kia cho hạ nhân lùi ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn hai người chúng tôi. Nàng nhìn tôi, khoé miệng mỉm cười, cầm một cái lược gỗ qua, bắt đầu nhẹ nhàng chải đầu cho tôi: “Làm sao vậy? Sao lại không nói chuyện?”

“Ừm… Cô… Thì…” Tôi không biết nên nói cái gì, đến hiện tại tôi vẫn không rõ ràng có phải mình đang nằm mơ hay không, nếu như nằm mơ, giấc mơ này cũng chân thật quá đi.

Nàng thân thiết nhìn tôi, tôi quyết tâm liều mạng: “Cô… là ai?”

Một tia kinh ngạc xuất hiện trên mặt nàng ấy, nàng bèn thả lược xuống, nhìn tôi một lúc, hỏi: “Lẽ nào cả mẹ con cũng không nhận ra?”

Tôi lắc đầu một cái: “Cái gì tôi cũng không nhớ rõ.” Tôi sốt sắng nhìn vẻ mặt nàng, sợ nàng sẽ gọi người ngay lập tức đến đem tôi ra ngoài hoả thiêu.

Nàng thoạt đầu rất kinh ngạc, sau đó tựa hồ đã phục hồi tinh thần, mang theo một ít bất đắc dĩ và thương cảm, giơ tay sờ mặt của tôi: “Hề nhất định là bị bệnh quá lâu, thần trí mơ hồ.” Âm thanh nàng ngày càng nhẹ, viền mắt tựa hồ có chút ướt át, “Tất cả đều do ta, không chăm sóc tốt cho con. Không nhớ rõ cũng không sao, từ từ con sẽ nhớ.”

Tôi bị cảm xúc thương cảm của nàng lây, mũi cũng trở nên cay cay, cô gái này nếu biết thân thể con gái mình đang bị người khác chiếm cứ, chắc sẽ khổ sở vô cùng. Nhưng tình huống hiện tại chỉ càng nói càng sai, tôi liền câm miệng không hé một tiếng nào.

Tôi vốn nghĩ mình sẽ không ngủ được, nhưng thể chất của cơ thể này quá kém, tôi bị “mẫu thân” đỡ lên giường không lâu liền bắt đầu mơ hồ, chỉ một lát sau đã ngủ.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, tôi ngờ ngợ nghe có người nói chuyện, một người trong đó là mẫu thân của tôi, một người khác là giọng đàn ông, đè thấp hỏi: “Hề thế nào rồi?”

“Không biết tại sao, không nhớ nổi chuyện lúc trước.” Ngữ khí của nàng vẫn thương cảm như cũ.

Sau đó tôi nghe không rõ nữa, chỉ biết là một lát sau, có người nhẹ nhàng kéo lấy tay tôi, ba ngón tay đặt trên mạch môn của tôi, đầu ngón tay man mát, tôi không còn hơi sức nữa, sau đó bọn họ nói gì tôi đều không nghe thấy.

Ngày thứ hai tỉnh lại, trong phòng không có ai, tôi quấn chăn ngồi xếp bằng trên giường, suy nghĩ bây giờ mình nên làm gì. Tôi vốn cho rằng sáng nay mở mắt sẽ thấy mình đang ở khách sạn, hoặc là bệnh viện cũng tốt, kết quả nhìn thấy màn che bằng vải bố xanh, cửa sổ gỗ ngăn bằng giấy, ngay lúc đó tôi cảm thấy mình bị nội thương nghiêm trọng. Như vầy cũng quá máu chó rồi, không phải ông trời muốn chơi tôi thật chứ.

Tôi thừa nhận, tôi rất muốn phản lão hoàn đồng[1] thanh xuân mãi mãi, cũng xác thực cảm thấy người trưởng thành sống quá cực khổ nên muốn quay về làm trẻ con, nhưng tôi tuyệt đối không muốn như thế này!

[1] phản lão hoàn đồng: người già trở thành trẻ lại

Tôi khóc ở trong chăn, nghĩ hay là mình tự tử? Trong phim truyền hình và tiểu thuyết không phải sau khi chết sẽ quay trở lại thời đại của mình sao? Nhưng ngẫm lại vẫn không dám, một mặt là vì quá trình chết đi quá thống khổ, một mặt tôi lại nhớ đến những phim Hollywood, The Matrix rồi cả Inception, đều là người ở trong mơ, nhưng người trong mơ đó sau khi chết không phải đều trực tiếp đi Diêm La báo danh hay sao?

Tôi thở dài một tiếng, hiện tại tôi còn làm gì khác được nữa? Chỉ có thể tới đâu hay tới đó, coi như là trải nghiệm nhân sinh, may mà mình “đầu thai” tới gia đình cũng xem như khá giả, không phải gia đình nông dân tóc húi cua. Tôi không khỏi cười khổ, nhớ đến trước đây khi làm kiểm tra tâm lý ở đại học, nó nói tôi là người theo chủ nghĩa lạc quan thích lừa mình dối người, xem ra quả thật không sai.

Quyết định xong, tôi tương đối tỉnh táo lại, cho người vào hầu tôi rửa mặt mặc quần áo – không phải tôi yếu ớt, kỳ thật tôi không biết những việc đó ở niên đại này nên làm như thế nào.

Đương nhiên, tôi cũng không thể nhàn rỗi, lợi dụng lúc hai tiểu nha đầu mười lăm, mười sáu tuổi đang bận bịu giúp tôi mặc quần áo để hỏi chuyện.

Đối với phóng viên mà nói, hỏi mấy chuyện này là việc nhỏ như con thỏ, huống hồ đối tượng lại là tiểu nha đầu không rành sự đời, chỉ chốc lát sau, tôi đã biết hết từ ngày sinh của mình, sở thích, đến thể chất nhiều bệnh từ nhỏ, vốn còn muốn hỏi về vị mẫu thân cùng “Kiều ca ca” kia, nhưng thấy các cô ấy có chút khó nói, cũng biết các nàng không muốn lắm miệng sau lưng chủ nhân, chỉ có thể dừng tại đây.

Thời điểm ăn điểm tâm gặp lại mẫu thân, nàng để hạ nhân bưng một nồi cháo nhỏ đến, một nha đầu bên người tôi liền nói: “Tiểu thư, đây là phu nhân tự mình xuống bếp làm cho người, tiêu tốn không ít tâm tư.”

Tôi thầm nghĩ, thật không ngờ tới vị mẫu thân này tự tay nấu ăn cho tôi, vừa mới nghĩ xong, cả người liền bị mùi gạo thơm thu hút. Nhìn gạo ngũ sắc được nấu thành cháo, mùi thơm bức người, trong lòng tôi bắt đầu kêu gào, đây chính là hoa màu hữu cơ! Ở thời đại của mình dù tôi có bỏ ra nhiều tiền đến thế nào cũng khó tìm được gạo tốt như thế này!

Trong khoảnh khắc, bản tính tham ăn của tôi bại lộ đầy đủ, một phần vì đói bụng, không để ý hình tượng húp xì xà xì xụp. Mẫu thân thấy tôi ăn như vậy trái lại rất vui vẻ, nha đầu ở bên cạnh cũng thêm mắm thêm muối: “Tiểu thư nhiều năm như vậy chưa từng có khẩu vị tốt như hôm nay.”

Đang ăn, đột nhiên thấy mọi người đều đứng thẳng dậy, không khí nghiêm túc, tôi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi đứng không xa trước mặt, đứng thẳng người, tay chắp sau lưng nhìn tôi cười, sau đó tôi nghe mẫu thân mình lên tiếng: “Nhị ca, sao huynh lại đến đây?”

Bạn đang đọc Hồi Mộng Tây Thục của Linh Hề
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rangsunco
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.