Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhập Gia Tùy Tục

Phiên bản Dịch · 2526 chữ

“Cô là ai?” Thấy tôi không trả lời ngay, anh ta hỏi lại.

“Tôi? Tôi là Gia Cát Linh Hề.” Đầu óc của tôi chuyển động không kịp, tại sao lại cảm thấy quen thuộc, tôi không thể từng gặp anh ta được, tôi tự giễu một tiếng, thời đại này làm gì có người nào mà tôi từng gặp qua được chứ? Nhiều nhất cũng chỉ là nghe qua mà thôi, “Đúng rồi, anh tên gì?” Tôi chỉ biết Triệu Vân, hai người con trai của ông đều không nổi danh, nên thời điểm xem tư liệu tôi không chú ý đến.

Anh ta dường như hơi kinh ngạc vì biểu hiện của tôi, khả năng là thời đại này nữ tử đều cần phải xấu hổ ngượng ngùng, nhìn thấy nam giới liền đỏ mặt né tránh, chắc đây là lần đầu tiên gặp nữ hán tử giống như tôi.

“Tôi tên Triệu Thống, tự Hữu Thành.” Anh ta vẫn mang dáng vẻ không nóng không lạnh như trước, “Gia Cát Linh Hề? Cô là thiên kim của thừa tướng? Hân hạnh hân hạnh.” Lúc nói những lời này, trên mặt anh ta xẹt qua một tia nghi vấn, nhưng vẻ mặt đó chỉ thoáng qua trong chớp mắt, tôi nghĩ hẳn là mình nhìn lầm rồi.

“Anh là Triệu… trưởng tử của tướng quân?” Tôi suýt chút nữa gọi ra tên của Triệu Vân. Phải biết, thời đại này, chỉ có thể tự gọi tên mình, khi xưng hô với người khác đều dùng chữ, gọi thẳng tên huý là điều vô cùng không lễ phép.

Anh ta gật đầu, “Gia phụ là Triệu Tử Long.”

“Vừa nãy anh không phải đang ở thính đường cùng cha sao, sao đột nhiên lại đi ra đây?” Tôi hỏi.

Anh ta cúi đầu cười, “Tôi muốn xem thử một chút, ai to gan như vậy, dám đứng ngoài nghị sự đường phủ thừa tướng nghe trộm, hơn nữa Bá Tùng huynh nhìn thấy cũng lộ ra vẻ mặt không thể làm gì. Tôi viện cớ đi ra ngoài, không ngờ tới là Gia Cát tiểu thư.”

“Bá Tùng huynh?”

“Sao, Gia Cát tiểu thư ngay cả huynh trưởng của mình cũng không biết?” Ngữ khí của anh ta mang chút cười nhạo.

“Há,” lúc này tôi mới phản ứng lại người mà anh ta nói đến là Gia Cát Kiều, “Bình thường tôi chỉ xưng anh ta là ‘Kiều huynh’, nên trong nhất thời không nhớ được.”

Anh ta cảm thấy lời giải thích của tôi rất buồn cười, vừa mới mở miệng định nói, đột nhiên có người gọi một tiếng: “Huynh trưởng!” Tiếp theo người đó chạy tới, hoá ra là đệ đệ của anh ta.

“Huynh trưởng, phải về phủ, phụ thân bảo đệ tới tìm huynh.” Đệ đệ của anh ta nhìn tôi, tựa hồ có chút ngượng ngùng, “Vị này chính là…”

“Là Gia Cát tiểu thư.” Anh ta lại chuyển hướng sang tôi, “Xá đệ Triệu Quảng.”

Triệu Quảng lập tức hướng tôi chắp tay, cung cung kính kính: “Gia Cát tiểu thư.”

Tôi không biết đáp lễ cậu ta như thế nào, vẻ mặt lúng túng gật gật đầu, vừa định nói “Chào cậu”, may là còn ý thức được không nên chào hỏi như thế, lời ra khỏi miệng liền biến thành “Hữu lễ”.

“Vậy ngày khác chúng ta trở lại phủ lĩnh giáo.” Triệu Thống vẫn thoải mái như trước, “Gia Cát tiểu thư, sau này còn gặp lại.”

“Gặp lại sau.” Tôi vừa định phất tay, nhớ ra hình như phải chắp tay vái chào, bèn rụt lại hành lễ một cách kỳ quái.

Hai anh em anh ta vừa đi, tôi liền bắt đầu hất tay quăng chân hoạt động gân cốt, ôi, thời đại này lễ nghi thật nhiều, mệt chết tôi rồi. Đáng thương hơn nữa là tôi còn phải học lại từ đầu, có thể khiến cha tôi mất mặt lắm a.

Nhưng rất nhanh tôi phát hiện, bản thân mình có rất nhiều thời gian học lễ nghi, hơn nữa coi như tôi không học cũng không ai nói gì, hầu hết đều là mẹ tôi ôn nhu chỉ dạy, tôi nhớ kỹ là được.

Điều khiến tôi buồn bực chính là, tôi cực kỳ hiếm thấy người gọi là cha. Ông ấy thật sự quá bận, việc gì cũng phải tự mình làm, thường thường sáng sớm tôi rời giường ông đã ở tại phòng nghị sự hoặc trong thư phòng làm công việc, buổi tối tôi đi ngủ ông còn chưa trở lại.

Kỳ thực trước đây tôi từng nghĩ qua, nếu tôi là nữ nhi của ông, việc tôi mềm mại ngồi trong lòng, ngồi trên đùi ông kéo kéo râu mép không có vấn đề gì rồi. Tôi còn vì chính ý nghĩ kia của mình mà hưng phấn hồi lâu. Nhưng sau đó phát hiện, tôi ngay cả thấy mặt ông cũng khó khăn, tối đa chỉ có thể lén chạy đến thư phòng hoặc nghị sự đường thăm dò.

Trong lịch sử ca tụng Gia Cát Lượng, ông xác thực vừa là thừa tướng tốt vừa là lãnh đạo tài, nhưng ông tuyệt đối không phải một người cha tốt hoặc một người chồng mẫu mực.

Ngày xuất chinh tới gần, ông càng bận bịu, từ vẻ lo âu của mẫu thân tôi có thể nhìn ra. Tuy rằng ông không đặc biệt chỉ huy trận nào, nhưng ông vẫn như trước cực lực làm tốt quân vụ, sắp xếp lương thảo vũ khí ngay ngắn rõ ràng, mặt khác, kinh tế dân sinh trong nước cũng không chút nào lơ là, đại chiến sắp tới nhưng dân không oán sắc, tôi không biết sao ông có thể làm được.

Tôi tự nhiên cũng không muốn thêm phiền phức cho cha mình, trong thời gian một tháng, tôi phát huy đầy đủ ưu thế nghề phóng viên, không chỉ xem xét rõ ràng địa hình phủ thừa tướng, ngay cả hạ nhân tài năng ở đâu, tôi đều điều tra rõ rõ ràng ràng, tôi liền hỏi mẹ để Tiểu Lan làm thị nữ của mình, nàng vốn là một nha đầu ở nhà bếp, tôi nhìn trúng nàng không phải vì nàng thân thủ mạnh mẽ hệt như Ran Mori có thể bảo vệ tôi, mà bởi vì nàng tuy không nhiều lời nhưng đầu óc linh hoạt làm việc đáng tin, tôi vô cùng cần có người như vậy bên người.

Quả nhiên, ngày thứ hai sau khi điều nàng đến, nàng liền theo dặn dò làm cho tôi một bộ trang phục bó sát, tôi đứng trong phòng thay đồ xong, quay trước gương vài vòng đắc ý nghĩ, lần này thời điểm Lưu Bị xuất chinh có thể đi ra ngoài quan sát rồi.

Nhưng còn một vấn đề, tôi không quen đường ở Thành Đô, đành phải tìm một người dẫn tôi đi.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có tìm đến “Kiều ca ca” kia của tôi.

Gia Cát Kiều kỳ thực cũng có chút bận bịu, nhưng vì tránh hiềm nghi, anh ta không tham dự thảo luận xuất chinh. Tôi vô cùng đồng tình với anh ta, từ nhỏ sinh trưởng tại Đông Ngô, lúc đó cha tôi đã ngoài tứ tuần, bởi vì vẫn không con nối dõi nên nhận anh ta làm con nuôi đem về đây, kết quả anh ta vừa đến không lâu liền phát sinh việc Quan Vũ đi Mạch Thành, Thục Ngô từ đây kết mối thù. Tuy rằng có cha tôi bảo vệ, tại Thục Trung cũng không có ai dám bắt nạt anh ta, nhưng hiện tại trơ mắt nhìn đại quân đi phạt Ngô, tôi rất khó tưởng tượng ra nổi tâm tình khổ sở của anh ta.

Thời điểm tôi đến thư phòng tìm anh ta, anh ta đang xem sách, trên mặt có chút uể oải, ngẩng đầu nhìn thấy tôi, lập tức ý cười lan đến đuôi lông mày. Anh ta đi tới ôm tôi lên, cười nói: “Hề gần đây thân thể tốt lắm rồi, khoẻ mạnh lên không ít.”

Tôi nhất thời đầu đầy hắc tuyến, thầm nghĩ, lão huynh, anh đang ám chỉ tôi mập sao, không biết con gái kiêng kỵ nhất điều này hả. Dù sao tôi cũng không định tính toán gì với anh ta, lúc trước quả thực Gia Cát Hề quá gầy quá yếu, gió vừa thổi là muốn ngã, tôi rất hài lòng với trạng thái hiện tại của chính mình.

“Ca ca, đáp ứng Hề một chuyện được không?” Hiện tại tôi đã biết rõ ở cái tuổi này nên nói năng như thế nào, tuy rằng tình cờ sẽ lộ ra ngữ khí không phù hợp lứa tuổi, nhưng cũng không quá mức khiến người khác nghi ngờ.

Gia Cát Kiều ngẩn ra, sau đó cười nhéo mũi của tôi: “Muội nha đầu này, trước đây sao không phát hiện ra muội dẻo miệng như vậy, muốn cầu cạnh ta liền ngọt ngào gọi “ca ca”, bình thường khô khan chỉ toàn “Kiều huynh” dài “Kiều huynh” ngắn”.

“Muội không phải cảm thấy chơi vui sao, còn tưởng rằng huynh không ngại.” Tôi cãi, “Rốt cuộc huynh có chịu đáp ứng muội một chuyện hay không?”

“Nói đi, chuyện gì?” Anh ta hỏi.

“Chuyện kia… Chuyện kia…” Tôi nói quanh co, “Bệ hạ bảy ngày sau phải xuất chinh, đến lúc đó huynh có thể mang muội đến cửa thành xem đại quân khởi hành được không?”

“Chuyện này…” Gia Cát Kiều lộ vẻ mặt khó xử, “Ta còn tưởng muội muốn ăn hay chơi cái gì, hoá ra lại muốn ta đưa muội ra ngoài phủ? Mẫu thân bên kia…”

“Chúng ta không nên để cho nương biết!” Tôi lập tức xen mồm, trong lòng rõ ràng, nếu để mẹ tôi biết, việc này chắc chắn sẽ hỏng. Nàng tuy ôn nhu, nhưng tính nguyên tắc đặc biệt mạnh, việc nào trái với nguyên tắc, nàng lúc nào cũng nhu tình mà chân thành từ chối khiến người ta khó có thể làm trái, thật không hổ là phu nhân của Gia Cát Lượng.

Tôi thấy vẻ mặt Gia Cát Kiều vẫn khó khăn như trước, khẽ run chân năn nỉ: “Ca ca, ca ca tốt, đáp ứng muội đi mà.”

Gia Cát Kiều vẫn một mực mang dáng vẻ khổ sở, xem ra mềm dẻo không được, chỉ có thể đổi phương pháp khác, tôi bĩu môi: “Huynh nếu không đáp ứng muội, muội liền tự mình leo tường đi ra ngoài, đến lúc đó muội không nhớ được đường về huynh cũng đừng hòng đi kiếm muội, ý định đi của muội đã xác định rồi!”

Gia Cát Kiều có lẽ xưa nay chưa thấy nữ hài nào “dũng mãnh” như vậy, vẻ kinh ngạc lập tức hiện ra, thấy tôi tức giận nhìn anh ta không lùi một phân, một lát sau rốt cuộc chịu thua, “Được rồi được rồi, sợ muội rồi, dẫn muội đi là được, nhưng đến lúc đó muội nhất định phải đi sát ta, đừng để lạc.”

“Nhất định nhất định, Kiều ca ca tốt nhất!” Tôi cao hứng suýt chút nữa nhảy lên, chỉ thiếu nước giơ ngón tay hô “Yeah” mà thôi.

Tôi nhảy nhót đi ra khỏi thư phòng, đang đắc ý với hành động thông minh của mình. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi đột nhiên phát hiện có chút không đúng, tôi dừng bước cẩn thận nhớ lại chuyện vừa rồi, một cảnh lại một cảnh in lại trong lòng. Không đúng, vừa nãy tôi căn bản không có cảm giác diễn kịch, từ đầu tới đuôi, mỗi một câu nói mỗi một động tác, tựa như thuận lý thành chương[1], không hề có cảm giác giả.

[1] thuận lý thành chương: suôn sẻ, lời nói gần như là đương nhiên

Dần dần, một cảm giác sợ hãi âm thầm dâng lên trong lòng. Bắt đầu từ khi nào, tôi đã không phải là đóng vai Gia Cát Linh Hề nữa, mà dĩ nhiên đã biến thành cô gái này, đối nhân xử thế, ngôn từ ngữ khí, còn có phương thức sống ngày thường, mỗi cái đều một trời một vực so với sinh hoạt trước kia của tôi, nhưng mà những cái này tập mãi thành quen.

Thời điểm tôi vừa tới đây, từng sai người hầu đến phòng bếp tìm một chút than củi, dùng vải buộc lại làm “bút chì”, còn gọi người tìm vài con ngỗng thân to mình dài đến, lấy lông thô ở đuôi của chúng, gọt đi làm bút lông chim. Ngay cả nương nhìn thấy “phát minh” của tôi cũng phải khen tôi “Rất trí tuệ”.

Nhưng đồng thời, tôi bắt đầu luyện thư pháp, bắt đầu xem hiểu chữ phồn thể không có dấu chấm câu, thậm chí cả tứ thư ngũ kinh bằng chữ cổ thể, bắt đầu để mẹ dạy tôi cổ cầm, bắt đầu… cố gắng trở thành Gia Cát Linh Hề.

Từng nghe người nói, một người đóng vai người khác lâu, sẽ thật sự trở thành người đó. Lúc nghe được câu này, chẳng qua cảm thấy đó là miêu tả xã hội hiện đại, rất nhiều người đều cần mang mặt nạ giả trước mặt người ngoài, đại biểu chính là mấy người bất đắc dĩ.

Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến, hôm nay lúc này, tôi đang thực hành theo từng chữ từng chữ của câu nói này.

Tôi một đêm ngủ không được ngon giấc, tôi biết tiếp tục như vậy, tôi sẽ càng ngày càng gần Gia Cát Linh Hề, mà càng ngày càng xa cách Cát Dị Mẫn, tôi không biết nên cố gắng bảo vệ chính mình, hay thuận thế trở thành cô ấy.

Kỳ thực tôi cũng không có lựa chọn, không phải sao.

Cuối cùng, tôi rốt cuộc đã thông suốt, chỉ cần không chọn cái chết, tôi không có lựa chọn khác, đây là niên đại Gia Cát Linh Hề sống, mà Cát Dị Mẫn, chỉ thuộc về hơn 1700 năm sau.

Nhưng tính quật cường từ trong xương không cho tôi hoàn toàn vứt bỏ mọi thứ, sau khi trằn trọc trở mình mấy lần, tôi vươn mình rời giường, lấy bút lông chim và gấm trắng ra, bắt đầu viết tiếng Anh.

Tiếng Anh của tôi cũng không tốt lắm, nhưng ở đây không có ai sửa sai lầm ngữ pháp cho tôi, chỉ cần chính tôi nhìn hiểu là được. Sở dĩ không dùng chữ giản thể, bởi vì nó cũng có rất nhiều chữ tương đồng như chữ phồn thể, nếu có ai nhìn thấy sẽ có thể đoán ra đại khái, tôi không thể mạo hiểm như vậy. Dùng tiếng Anh để viết, là phương pháp duy nhất có thể bảo tồn một chút thuộc về Cát Dị Mẫn.

Dường như là kỉ niệm, dường như được trở về nhà.

Bạn đang đọc Hồi Mộng Tây Thục của Linh Hề
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rangsunco
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.