Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồng Nhan Như Tuyết

Phiên bản Dịch · 2437 chữ

Tên họ Triệu kia lúc nhìn thấy tôi còn thật khách khí mà đứng dậy hành lễ, nhưng ấn tượng của tôi đối với hắn đã không tốt rồi.

Tôi cũng không ngờ mình sẽ sinh ra cảm giác chán ghét đối với nhi tử của Triệu Tử Long.

Nhưng công phu nội hàm của anh ta cũng đủ tốt, làm như không phát hiện vẻ mặt không hề ôn hòa tí nào của tôi. Sau khi ngồi xuống, anh ta khích lệ vài câu rằng bộ nam trang của tôi đẹp, rồi liền hỏi tôi: “Vừa rồi nghe được Gia Cát tiểu thư thấp giọng ngâm xướng làn điệu vô cùng đặc biệt, không biết ta có may mắn được nghe lại một lần nữa hay không?”

Trực giác mách bảo tôi phải từ chối, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Gia Cát Kiều kinh ngạc nói: “Hề nhi biết ca hát sao? Trước nay ta chưa từng nghe qua.”

Tôi có chút xấu hổ, cố lấp liếm: “Có lần nghe người ta xướng rất dễ nghe, muội bèn học thử, trước giờ chưa xướng cho ai nghe bao giờ.”

Gia Cát Kiều gật đầu “ồ” một tiếng, nhìn tôi đầy mong chờ. Tôi lâm vào thế bí, nếu như đây là tiệc chiêu đãi chính thức, tôi còn có thể lấy lý do “Không thể tự hạ thân phận mình để hát trước mặt mọi người” để thoái thác, nhưng bằng hữu đối rượu ca hát là chuyện rất bình thường, đặc biệt là ở niên đại này, uống rượu ca hát giữa bữa ăn là chuyện thường.

Tôi bị Gia Cát Kiều nhìn đến mức chịu không nổi, thanh thanh yết hầu, bắt đầu xướng lên:

“Có thứ tình yêu như con diều đứt dây

Kết cục bi thương như sợi dây còn lại trong tay

Có thứ hận như một vòng tròn

Oan oan tương báo không ngừng kết

……

Nửa thành cát bụi, binh tới trì hạ

Mác vàng ngựa sắt, thay ai giành thiên hạ

……

Nửa thành cát bụi, máu đổ lệ rơi

Ngựa tàn giáp rách, nhuộm hồng chân trời

Chuyển thế nguyện làm chim yến ngậm cành hoa tháng hai bên giường người.”

[*] Nguồn bản dịch: https://shjnhee.wordpress.com/2014/02/08/trans-ban-thanh-yen-sa-hua-tung/

Khúc nhạc kết thúc, cả hai người trước mặt đều trầm mặc, tôi cũng không nóng nảy, chậm rãi uống chén rượu, rượu này nồng độ cồn rất thấp, lại có hương vị của lúa mạch, không khác mấy so với bia.

“Khúc này ca từ hàm nghĩa nặng nề, có chút bi thương, Hề Nhi chưa được học nhiều mà ca được như vậy là tương đối tốt rồi.” Gia Cát Kỳ trên mặt đầy vẻ xúc động, nhưng để che giấu nên một lúc lâu sau mới nói như vậy.

Tôi có thể lý giải tâm tình của anh, nhún vai, không trả lời lại. Liếc qua Triệu Thống, sắc mặt anh ta thay đổi liên tục, giống như đang cố gắng áp chế cảm xúc, nhưng miệng lại tươi cười nói với tôi: “Không ngờ Gia Cát tiểu thư còn tinh thông âm luật, tuy rằng nghe hơi nặng nề, nhưng giai điệu khúc này lại rất đặc biệt, trước giờ chưa bao giờ nghe qua.”

Tôi vẫn cứ trưng ra khuôn mặt không cảm xúc: “Vậy anh muốn hỏi người đã dạy tôi.”

“À? Không biết người này hiện tại đang ở đâu?” Anh ta truy hỏi.

“Không rõ lắm.” Tôi khá phản cảm với việc anh ta cố dò hỏi tới cùng, đối với việc anh ta hỏi ngày càng nhiều, tôi đành phải tiếp tục, bởi tôi cũng rất sợ chính mình về sau sẽ quên mất những chuyện này. “Trước kia tôi nghe được một hạ nhân ngâm nga ca khúc này, gần đây thì không nhìn thấy hắn nữa, chắc là thành thân hoặc bị đuổi rồi.”

Trên mặt Triệu Thống thoáng qua chút mất mát, nhưng anh ta che giấu rất khá, chỉ thoáng qua đã lại tươi cười cùng ca của ta nâng cốc.

Lần đầu tiên tôi phát hiện, Triệu Thống người này tâm tư thâm trầm, so với biểu hiện mà anh ta thể hiện ra bên ngoài khác biệt rất nhiều.

Bọn họ nói chuyện tôi cũng không chen vào, để lúc sau có thể rút lui dễ dàng. Thoáng một lát, tôi lấy cớ cảm thấy mệt nên trở về phòng. Gia Cát Kiều chắc nhớ đến thể chất trước kia của tôi không tốt, sợ tôi mệt thật nên không hề có ý kiến gì.

Tôi cảm thấy nương tôi biết việc ngày đó tôi cùng ca ca lén trốn ra ngoài. Nhưng bà không xử phạt tôi, chỉ là lời nói của bà đều có ý ảm chỉ, nói bóng gió cho tôi, nếu lần sau còn tái phạm tuyệt đối không buông tha.

Quả nhiên là một nữ tử lợi hại.

Sau khi đại quân của Lưu Bị xuất chinh, cha tôi trở nên nhàn rỗi hẳn, tôi cũng hoàn thành được sứ mệnh vĩ đại lịch sử đó là ngồi trên đùi ông kéo chòm râu. Ông quả là một người tốt tính, bị tôi kéo đau không buồn bực, còn ha hả mà cười, khóe mắt lại in thêm nếp nhăn mờ nhạt, tôi không hề cảm thấy ông già chút nào, chỉ cảm thấy đau lòng, ông thật sự quá vất vả, hẳn là rất ít có cơ hội ở cùng với người nhà như thế này.

Quả nhiên, qua một lát, ông có chút cảm khái nói: “Chỉ chớp mắt Hề Nhi đã lớn như vậy.” Tôi thấy trong mắt ông lộ ra yêu thương, trong lòng lại cảm thấy hụt hẫng

Đảo mắt mùa xuân đã tới, trong hoa viên hoa nở rộ từng đợt, từng cây giống như tuyết trắng giâm cành, Sầm Tham đã từng đem tuyết trắng so với hoa lê “Chợt như một đêm gió xuân tới, ngàn vạn cây lê nở đầy hoa”, hiện giờ ở thành đô này tuyết đổ rất ít, tôi thật may mắn khi thấy được cây hoa lê to nơi đây nở như hoa tuyết.

Thời điểm xuân phân đến, từng cánh hoa lê phiến phiến bay xuống như lông ngỗng, thời tiết trở nên ấm dần hơn. Tôi hưng phấn chạy đến dưới tàng cây, ngửa đầu nhắm hai mắt cảm thụ cánh hoa kia nhẹ nhàng khẽ vuốt qua khuôn mặt.

Tôi đột nhiên trở nên hứng thú, muốn dưới những cánh hoa này múa một điệu.

Khi còn nhỏ tôi có học múa dân tộc, khi đó mẹ cho tôi học khiêu vũ vì mục đích rất đơn giản, giảm béo. Vì thế một lần học đến tận năm sáu năm, mãi đến khi tôi học xong lớp 4, mẹ tôi sợ khiêu vũ ảnh hưởng đến việc học tập mới cho tôi dừng lại. Nhưng điều đó cũng không hề ảnh hưởng đến mỗi năm khi trường có hoạt động, tôi lại bị chủ nhiệm lớp kéo đi “xuất ra thân thủ”, đến khi lên đại học còn tâm huyết dâng trào mà đăng ký tham gia xã đoàn múa dân tộc, cho nên nói đúng ra mãi cho đến bốn năm trước tôi mới thật sự buông bỏ vũ đạo để làm việc, cho dù là như vậy, đôi lúc cùng đồng nghiệp đi karaoke tôi cũng sẽ vặn vài cái cho hợp cảnh.

Nếu nói đến hợp cảnh, hiện tại dưới cảnh sắc này, cho dù không khiêu vũ, tôi cũng muốn dưới tàng cây chuyển vài vòng.

Tôi nhìn quanh không thấy ai, nhẹ nhàng múa một khúc khởi đầu, mở ống tay áo ra, từng bước một nhẹ nhàng mà uyển chuyển.

Hoa lê như tuyết, u hương chuyển động, nhẹ nhàng mà rơi; ngắt một đóa lan, cài lên mái tóc, chuyển động nhẹ nhàng, bên cạnh là cảnh sắc tươi đẹp…..

Thời điểm còn ở thế kỷ 21, tôi luôn một bên xem tin tức hoa anh đào nở rộ, một bên kêu la muốn đi ngắm hoa, nhưng xoay người lại chui đầu vào làm việc, bỏ qua hết năm này đến năm kia.

Sao có thể giống như bây giờ đứng giữa rừng hoa bừa bãi mà động.

Thân thể Gia Cát Linh Hề quả thực mềm dẻo, trước kia tôi không làm được động tác đá xoay ngang eo, thế nhưng bây giờ làm được một cách nhẹ nhàng.

Mũi chân điểm quét như đạp nước gợn sóng, cổ tay chuyển vòng như hoa rơi…..

Đang nhảy đến hăng say, đột nhiên không cẩn thận đạp nhầm tà váy một bước, liền mất đi cân bằng ngã xuống, tôi phản ứng rất nhanh, lập tức xoay người chuyển về hướng cây hoa lê, đụng vào thân cây.

Cánh hoa lê rào rạt rơi xuống, cảnh xuân tươi đẹp, như mộng như ảo.

Chỉ tiếc cảnh đẹp bị một tiếng cười nhạo đánh gãy.

Tôi cả kinh, cảm thấy không ổn, mặt “đùng” một phát liền đỏ, trong lòng trách cứ chính mình vừa rồi quá xúc động, có người đến cũng không chú ý, vừa rồi tư thế té ngã không hề đẹp chút nào, tuy rằng không đến mức chổng vó.

Tôi theo tiếng nhìn lại, thấy một nam hài đứng trên đường mòn của hoa viên, bộ dáng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, thân mặc áo gấm trắng, toàn bộ tóc búi trên đầu, mi thanh mục tú, da mặt trắng noãn, vẻ mặt hơi giảo hoạt, cười nhởn nhơ mà nhìn tôi.

Tôi vừa thẹn lại vừa bực, nhất thời không nhịn được, trực tiếp quát thẳng anh ta: “Cười cái gì cười, có cái gì buồn cười?”

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy phía sau anh ta truyền đến âm thanh trầm thấp: “Hề Nhi, không được vô lễ! Mau tới bái kiến Thái tử điện hạ.”

Lúc này tôi mới thấy cha tôi đứng cách đó không xa, vừa rồi do hỏa khí quá lớn nên không để ý. Giờ phút này thấy anh ta khoanh tay đứng đó, sắc mặt âm tình bất định, ánh mắt có chút phức tạp nhìn tôi.

Khí thế của tôi lập tức biến mất, không tình nguyện bước tới, hơi khuỵu đầu gối, nói có lệ: “Bái kiến Thái tử.”

Đến khi nói ra hai chữ “Thái tử”, tôi mới phản ứng kịp. Chờ, chờ một chút, Thái tử? Vậy anh ta chính là… Lưu Thiền Lưu A Đấu?

Tôi đột nhiên giương mắt, đánh giá anh ta một lượt từ đầu đến chân. Anh ta dường như cũng không để ý ánh mắt chiêm ngưỡng thú quý lạ của tôi, vẫn là bộ dáng cười gợi đòn kia. Nhưng cha tôi lại chịu không nổi, chắp tay thi lễ với Lưu Thiền, cung cung kính kính nói: “Thái tử điện hạ, xin thứ cho tiểu nữ vô lễ, là thần có lỗi đã quản giáo không nghiêm.”

Tôi nhủ thầm trong lòng, cha sao phải cất nhắc phế vật như vậy, nếu không phải vì hắn ta, cha ít nhất có thể sống lâu mười năm.

Lưu Thiền rất có khí phái phất phất tay: “Là ta chưa thông báo mà tự tiện đến, mạo phạm thiên kim thừa tướng.”

Tôi đối với kẻ bất lực nổi danh lịch sử này một chút hảo cảm đều không có, tuy rằng hắn ta không giống như truyền thuyết miêu tả là một kẻ tròn vo, nhưng hắn vẫn là một người làm người ta chán ghét. Tôi đứng bên cạnh cha, dưới góc độ ông không nhìn thấy, trợn trắng mắt với Lưu Thiền, hắn rõ ràng thấy được, vẫn cười đến xuân phong mãn diện[1] , làm tôi phải nén giận trong lòng.

[1] xuân phong mãn diện: mặt mày hớn hở

Thật vất vả mới tiễn tên A Đấu này đi được, cha tôi lại mang vẻ mặt nghiêm túc gọi tôi vào thư phòng. Tôi vẻ mặt ngượng ngùng, biết lần này khẳng định muốn giáo huấn, ông đã dạy bảo dặn dò tôi nhiều lần, nhưng dạy mãi mà vẫn không sửa được.

“Đóng cửa lại.” Cha tôi ngồi trong thư phòng phân phó tôi.

Tôi xám xịt mà đóng cửa lại, đứng yên trước mặt ông, cũng không dám nhìn lên, đành cúi đầu nhìn phiến đá chuyển xanh trên mặt đất. Ông trầm mặc, trong lúc nhất thời an tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng rót nước.

“Cha…” Cuối cùng tôi không nhịn được mở miệng trước, nhưng thanh âm kia nghe không hề có sức lực nào, không ngoa chút nào, Gia Cát Lượng quả nhiên là chỉ huy thiên quân vạn mã, chỉ cần trầm mặc không nói lời nào, khí thế cũng khiến người khác không chịu nổi. “Cha… Con thật sự không biết đó là Lưu… là Thái tử điện hạ, người không cần tức giận được không?”

Ông không trả lời, tôi trộm liếc mắt một cái, chỉ thấy trong mắt ông là gió nổi mây phun, không biết đang nghĩ cái gì.

“Như vậy là vô lễ, cho dù không phải Thái tử, cũng không được cư xử như vậy. Nhưng…” Ông dừng một chút, “Cha không muốn hỏi con cái này.”

“Vậy cha muốn hỏi con cái gì?” Tôi thoáng nhẹ nhàng thở ra.

“Ngày đó con cùng Kiều nhi nói về việc bệ hạ xuất chinh, Kiều nhi kể lại cho cha nghe.” Cha bình tĩnh nói.

Lòng tôi thầm kêu một tiếng không tốt, mắng to Gia Cát Kiều ngu ngốc này thật không nghĩa khí, vì muốn lấy lòng cha mà đem tôi bán.

Cha đoán được tôi đang nghĩ gì: “Hài tử Kiều nhi kia tâm tính đơn thuần, khó giữ được lời nói, cho dù giữ được cũng không giấu được cha.”

Lòng ta cũng nghĩ, tiểu tử Gia Cát Kiều kia có nề nếp, muốn cùng Khổng Minh đấu pháp, còn không bị ăn tươi nuốt sống.

“Vì sao con lại có suy nghĩ như vậy?” Cha hỏi.

“Chuyện đó…” Tôi chắc chắn không thể nói thật, Khổng Minh mặc dù là người dễ tiếp nhận, có thể tiếp thu học thuyết Đạo gia, cũng không chứng minh được ông có thể tiếp nhận chuyện nữ nhi của mình bị một người hơn một ngàn bảy trăm năm sau mượn xác hoàn hồn. Tôi cần phải nghĩ ra gì đó khiến ông tin tưởng, mà chuyện này không đơn giản chút nào.

Bạn đang đọc Hồi Mộng Tây Thục của Linh Hề
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rangsunco
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.