Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày 178

Phiên bản Dịch · 2086 chữ

Ngày 178

Team Just T

Kể từ sáng nay, đã có rất nhiều đứa trẻ bị bỏ đói đang gặp rắc rối trong việc tìm kiếm thức ăn hàng ngày ở những góc phố hoặc ở thế giới ngầm của Thủ Đô Hoàng Gia. Điều này khiến cho những đứa trẻ bị bỏ rơi này thích hợp để bị bắt cóc, bất kể giới tính hay tình trạng sức khỏe của chúng.

Như là quy tắc ở nhiều quốc gia và vùng lãnh thổ trong cuộc sống trước đây của tôi, những đứa trẻ bị bỏ rơi hoặc là bị mất cha mẹ trong chiến tranh, hoặc là bị bỏ rơi bởi cha mẹ của chúng do sự đói nghèo, hoặc bị vứt bỏ vì chúng bị dị tật bẩm sinh. Có rất nhiều lý do khác nhau để trả lời cho câu hỏi tại sao có vô số những đứa trẻ không có người giám hộ.

Tại thời điểm này, [Hiền Nhân Đến Từ Thế Giới Khác] của Vương Quốc đã tạo ra nhiều trại trẻ mồ côi với số tiền của ông ấy như một cách giúp đỡ bọn chúng. Tuy nhiên, do lợi ích cạnh tranh của các nhà Quý Tộc và những vấn đề về chi phí, chỉ có rất ít trại trẻ mồ côi được hình thành. Mặc dù số lượng những đứa trẻ bị bỏ rơi sống ở đây mới là quan trọng, đã có rất nhiều đứa kết thúc với việc trốn khỏi đó.

Tuy nhiên, thực tế là kết quả cần phải vượt mức cần thiết để họ nâng lên một tiêu chuẩn nhất định. Ngay cả những kiến thức ông ấy mang về từ thế giới khác và thứ sức mạnh ma thuật dồi dào mà ông ấy sở hữu, [Hiền Nhân Đến Từ Thế Giới Khác] vẫn có giới hạn cá nhân.

Mặc dù nhiều đứa trẻ bị bỏ rơi bị bỏ lại cho đến chết vì đói, vì rét và nhiều thứ khác, nhiều đứa trong số đó đã cố gắng bám lấy sự sống của chúng.

Những đứa trẻ bị bỏ rơi ấy thường sẽ tập trung thành những nhóm để tồn tại, và không phải bất thường đối với chúng trong nỗ lực để ăn cắp mọi thứ để ăn.

Đó thật sự là một điều rất bình thường. Sau khi sinh sống trong khu phố được một hai tháng, tôi đã thấy vài trường hợp của những vụ ăn cắp.

Khi những đứa trẻ bị bỏ rơi bị bắt bởi người lớn trong khi đang ăn cắp, chúng sẽ thường bị đánh đập và bị đá và sau đó rơi vào tình trạng nguy hiểm ở nơi nào đó trong những con hẻm tối. Nếu chúng không may mắn thì chúng sẽ chết.

Ở mức độ nào đó, vì có những đứa trẻ bị bỏ rơi kiếm tiền được bằng cách làm hướng dẫn viên du lịch, đánh giày và nhiều hoạt động khác tương tự, và những đứa phạm tội như là tên trộm thì sẽ bị ruồng bỏ bởi mọi người.

Vì cuộc sống của cư dân bị ảnh hưởng bởi chúng, nên thật khó để nói rằng những cư dân đó xấu tính.

Vì những lý do đó, nếu như những đứa trẻ bị bỏ rơi biến mất thì cư dân cũng sẽ chẳng hề quan tâm đến.

Họ có thể sẽ nghĩ rằng, "Có phải những đứa chuyên gây rối đó chết rồi không, hoặc là đã bị bắt cóc bởi ai đó? Dù cách nào đi chăng nữa thì chúng cũng đã biến mất."

Vì thế tôi chỉ đang lựa chọn những mục tiêu đúng đắn.

Lần này, như là 1 trong những phần thưởng của cuộc chiến, Nhà Vua ban tặng cho tôi đặc quyền được phép làm việc này thông qua Công Chúa Tinh Nghịch, nên tôi thu thập những đứa trẻ bị bỏ rơi về biệt thự của tôi mà không cần phải nói nhiều.

Cứ như thế, vào buổi trưa, 50 đứa trẻ đã bị bắt cóc và chúng đang xếp hàng trước mặt tôi.

Hầu hết những đứa trẻ bị bỏ rơi này đều ốm yếu và thấp bé hơn so với những đứa trẻ trung bình ở cùng độ tuổi với chúng, và một số đứa còn bị suy yếu vì bệnh tật. Tất cả chúng trông rất là dơ bẩn và bốc lên mùi rất khó để miêu tả được. Tuy nhiên, đôi mắt của chúng bày tỏ mạnh mẽ ý chí mong muốn được sống.

Khi tôi đứa trước chúng, hầu hết những đứa trẻ bị bỏ rơi tự nhiên bắt đầu nhìn xuống mặt đất, mặc dù vẫn có 1 đứa đủ can đảm để nhìn thẳng vào tôi.

Vì nó là đứa lớn nhất trong tất cả những đứa ở đây, tôi cho rằng hiện tại nó đang là thủ lĩnh của nhóm này.

Thủ lĩnh của chúng, người đang cố gắng bảo vệ cho những đứa nhỏ hơn, đang dội bom tôi với nhiều câu hỏi khác nhau. Tuy nhiên, tôi bắt đầu xử lý tất cả mọi thứ bằng cách cho chúng thức ăn.

Trong số những vật phẩm ma thuật mà tôi nhận được ở trong Thành Phố Mê Cung, có một vài cái chảo lớn có thể tự động tạo ra món ăn khi tôi đặt nguyên liệu vào trong đó.

Vì như vậy là cần thiết để chuẩn bị cho một số lượng người nhiều như thế này vào lúc này, sử dụng rất là hiệu quả và tôi có thể nấu chung 1 món cho 50 đứa.

Tôi đặt thịt Thỏ 1 Sừng và Quy Xà vào cái chảo lớn, thêm nhiều rau mà tôi mua từ khu chợ ở trong Thủ Đô Hoàng Gia, thêm một ít sữa và phô mai, và khi hoàn thành món này tương tự như một món hầm với kem.

Mùi vị phong phú và kích thích sự thèm ăn. Khi tôi ném thử, tôi ngạc nhiên rằng làm sao mà món ăn này lại ngon đến thế, vì tôi đã chuẩn bị món ăn này trong một cách thứ hoàn toàn mới lạ.

Khi món hầm với kem đã sẵn sàng, tôi đổ món ăn ra một cái đĩa lớn. Mặc dù tôi đã cho mỗi đứa một cái muỗng, nhưng chúng còn không thèm dùng tới, thay vào đó là chọn việc ăn một cách tham lam và ngấu nghiến bằng cách sử dụng đôi bàn tay của chúng để lấy thức ăn rồi cho vào miệng. Khi chúng nuốt sạch đến giọt cuối cùng, ánh mắt của chúng trở nên đỏ ngầu với cái nhìn đáng sợ vào cái đĩa trống không.

Trông như thể là chúng đói dữ dội hơn là những gì tôi nghĩ.

Vì tôi sẽ làm một món nữa, nên cũng chẳng có vấn đề gì cả, mặc dù những đứa trẻ bị bỏ rơi nhìn tôi một cách tò mò sau khi chúng đã ăn xong.

Chúng nghiêng đầu qua một bên như thể chúng muốn nói rằng, "Tại sao ngài lại cho chúng con đồ ăn ngon như vậy?"

Mặc dù tôi không trả lời câu hỏi đó, và tiến hành đưa tất cả đi tắm.

Như những gì mong đợi về căn biệt thự được xây dựng bởi một người giàu có trong số những nhà Quý Tộc, phòng tắm khá là rộng lớn đủ để cho hàng chục người tắm cùng một lúc.

Mặc dù là số lượng những người giúp việc vẫn ngày càng giảm đi, tôi hướng dẫn cho họ cách tắm rửa những đứa trẻ bị bỏ rơi này.

Vì chúng sử dụng xà phòng được tạo ra từ nguyên liệu thô thu thập được trong Khu Rừng Vĩ Đại Kuuderun, bụi bẩn bám trên người những đứa trẻ này bắt đầu chảy ra khắp phòng tắm.

Mặc dù phòng tắm thì trở nên dơ bẩn nhưng tôi cho rằng có thể chấp nhận được vì những đứa trẻ bây giờ đã sạch sẽ và có mùi bình thường trở lại.

Chỉ có một điều là phòng tắm cần phải làm sạch lại một lần nữa.

Sau khi hoàn thành việc đó, tôi chữa trị cho những đứa trẻ đang phải chịu bệnh tật.

Ngay cả với những vết thương đã mưng mủ, hay là đang trên bờ vực của việc có thể bị uốn ván, hoặc có giun sán kí sinh, hoặc 1 tay hoặc 1 chân của chúng khó di chuyển vì chúng bị bỏng nặng, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng nếu tôi kết hợp các kỹ năng hồi phục với [Máu Tiên Thần Dược].

Mặc dù vẫn chưa thể nào hoàn toàn chữa trị được cho những đứa trẻ bị mất nhãn cầu hoặc ngón tay, tôi có thể ít nhất là giảm cơn đau mà chúng phải chịu đựng.

Sau bữa ăn, tắm rửa, và việc chữa trị đã hoàn thành, tôi xếp những đứa trẻ thành 1 hàng đứng phía trước tôi một lần nữa và chúng dường như đã thay đổi trạng thái tâm lý của chúng.

Sự cảnh giác của chúng đã phai nhạt đi đáng kể và chúng nhìn tôi với cái nhìn thân thiện.

Mặc dù sự thận trọng của những cậu trai và bé gái sống trong thế giới khốc liệt này được một khoảng thời gian thì vẫn không suy giảm, chúng vẫn đang thắc mắc cho câu hỏi tại sao tôi lại chăm sóc chúng tốt đến vậy mà không hề trả lời câu hỏi của chúng.

Như vậy là tất cả các sự chuẩn bị đã hoàn thành, tôi nói với những đứa trẻ bị bỏ rơi này lý do tại sao tôi lại mang chúng về đây.

Chắc chắn là không có việc tôi cho những đứa trẻ này ăn, tắm cho chúng rồi chữa bệnh cho chúng chỉ vì nguyên nhân từ thiện.

Tôi nói với chúng mục tiêu cho kế hoạch của tôi đơn giản là: Tôi muốn nuôi chúng như những tiềm năng chiến tranh cho tương lai.

Vâng, bao gồm cả những Goblin có khả năng sinh sản cao, cũng còn có rất nhiều loài mà có thể trở thành tiềm năng chiến tranh phụ thuộc vào cách họ xoay sở. Khi nói về những loài không phải con người mạnh hơn rất nhiều so với con người chỉ có [Nghề], là quá nhiều để có thể đếm hết được.

Tuy nhiên, vì con người cũng có tiềm năng riêng mà quái vật không có, con người có thể đạt được sự phát triển ấn tượng.

Họ là tuyệt phẩm về sự đa dạng.

Sau khi xem xét những điều này, thật cần thiết đối với tôi khi có một nhóm thành viên con người được tôi huấn luyện từ lúc còn nhỏ tuổi. Tuy nhiên, những con người bình thường sẽ phát triển rất chậm chạp. Nếu bạn muốn nuôi chúng từ lúc chúng còn là em bé thì sẽ mất nhiều năm đấy.

Mặc dù con người cũng được sinh ra trong số những thành viên của nhóm chúng tôi, nhưng quá lâu.

Vì lý do đó, tôi kết luận rằng cách nhanh hơn là làm như thế này là bắt những đứa trẻ đã đạt đến một độ tuổi nhất định.

Đây không phải là điều gì đó xấu xa tệ hại cho cả hai phía.

Tôi nhặt những đứa trẻ bị bỏ rơi sẽ không gây ra bất cứ vấn đề gì nếu chúng có đột ngột biến mất, vì tôi có thể huấn luyện chúng nên chúng có thể ít nhất là sẽ hữu dụng hơn, trong khi cho chúng một lượng thức ăn tối thiểu để chúng không chết.

Vâng bạn có thể nói rằng lý do mà tôi nhặt 50 đứa trẻ bị bỏ rơi này là để chúng không chết trong một tương lai gần và để cho chúng trở thành thành viên mới trong nhóm của chúng tôi vào ngày hôm nay.

Sau đó thì tôi sẽ giữ vai trò lãnh đạo nhóm ở vị trí cao nhất vào lúc này, và quyết định đối xử với chúng như một đơn vị quân đội thật sự để thử nghiệm những phương pháp đào tạo mới và xử lý những vũ khí mới.

Cùng với việc đó, Quân Đoàn Trẻ Tuổi (phiên bản thử nghiệm) ≪Solitude≫ được thành lập.

---

Team dịch: Just T

Bạn đang đọc Hồi Sinh Thành Quái Vật - Re:Monster của Kanekiru Kogitsune
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TeamJustT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 198

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.