Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liễu Lạc

Tiểu thuyết gốc · 2023 chữ

Linh giới.

Giới chiến nổ ra, không biết đây là lần giới chiến thứ bao nhiêu, nhưng mức độ khủng khiếp của lần giới chiến này có thể xếp vào hàng đệ nhất.

Hạo kiếp thương sinh, trời biển nhuốm máu, đại hoạ kiếp giáng xuống mọi sinh linh.

Chư tộc tranh đấu, chém giết lẫn nhau, người chết không kể xiết.

Bát đại yêu tộc: Long tộc, Phượng tộc, Viên tộc, Hồ tộc, Xà tộc, Thú tộc, Côn Bằng tộc, Địa Sát tộc.

Tinh Linh tộc.

Mộc tộc.

Huyết tộc.

Tát Nhạc tộc.

Bát Đa tộc.

Thác Xi tộc.

...

Các chủng tộc tham gia giới chiến không thể kể hết.

Nhân tộc ở trong linh giới, tuy không phải là nhỏ, nhưng nếu so với những chủng tộc đỉnh cấp kia thì chỉ là một chủng tộc cấp bậc trung đẳng.

Thế lực mạnh nhất, dẫn đầu nhân tộc trong tràng hạo kiếp này là Quảng Hàn Tiên Cung.

Sở Mịch, còn được giới tu sĩ gọi là Mịch Linh tiên tử, là nữ nhi duy nhất của phu phụ Sở Cổ Minh, Bạch Tiên tiên tử. Dung mạo kiều diễm, thiên tư ngút trời, là thần nữ trong lòng vô số nam tu si tình.

Lúc này nàng đang thở dốc, y phục nhuốm đầy máu tươi, thân hình lảo đảo, khí tức hỗn loạn, chống trường kiếm xuống đất làm trụ để không ngã gục xuống. Nhìn chằm chằm một nam tử có một chiếc sừng mọc ra giữa trán, xung quanh chiếc sừng đầy những tia huyết khí vờn quanh, tản ra khí tức kinh người.

Kẻ này thuộc Thác Xi tộc, là một trong những tộc có thù oán sâu nặng đối với nhân tộc. Nàng bị mắc bẫy, bị đối phương dẫn dụ tới đây. Cuối cùng xảy ra một trận đại chiến.

Mặc dù đối phương chỉ có một người, nàng là nữ nhi độc nhất của cặp tu sĩ mạnh nhất nhân tộc, tất nhiên tu vi phải vô cùng cao. Đối phương tu vi cũng không yếu. Nếu đặt vào trường hợp bình thường, nàng giết đối phương thì khó, nhưng đánh bại thì rất dễ dàng.

Nhưng hôm nay nàng bị đối phương thiết lập cạm bẫy, tất nhiên là đã tính toán kỹ lưỡng, lại bị tập kích bất ngờ, kết cục là nàng bị đánh bại, thực lực mười phần còn một, bảo vật trong người cũng đã dùng hết. Mà đối phương vẫn còn dư lực.

Sở Mịch quắc mắt nhìn kẻ thù trước mắt:

"Nếu ta đoán không nhầm, ngươi chính là đương kim thái tử của hoàng thất Thác Xi tộc đi, tốt tốt, không ngờ các ngươi lại có bản lĩnh lấy được đến tay trận pháp Đoạn Giới Hành của Tinh Linh tộc. Lại còn là đẳng cấp cao nhất. Họ Sở ta hôm nay thua cũng không oan uổng."

Trận pháp Đoạn Giới Hành này của Tinh Linh tộc danh tiếng lẫy lừng toàn bộ Linh giới này, ngăn cách một vùng với ngoại giới bên ngoài, sức một người căn bản không thể phá vỡ, chính vì nó mà mọi thủ đoạn đào thoát bảo mệnh của nàng đều vô tác dụng.

Giản Bạt Du thấy Sở Mịch nói ra thân phận của mình, trong đáy mắt loé lên một tia kinh ngạc. Khuôn mặt hắn vặn vẹo, biến thành một bộ dáng xấu xí khác, nói:

"Quả không hổ là Mịch Linh tiên tử, liếc mắt liền có thể nhận ra thân phận của ta. Nếu hôm nay ngươi chịu đi theo làm thái tử phi của ta, bổn thái tử có thể sẽ tha cho ngươi một mạng sống."

Giản Bản Du không chút kiêng kỵ, ánh mắt quét qua mọi phương bộ vị lồi lõm của Sở Mịch, mặt lộ một tia dâm đãng.

Sở Mịch lau vết máu bên khoé môi, mỉm cười hỏi lại:

"Ngươi tự tin có thể đạt được thân thể của ta sao?"

"Tất nhiên, với thực lực của ngươi hiện tại, ta chỉ cần..."

Giản Bạt Du tự tin nói, nhưng hắn bỗng nhận ra có điều gì đó không đúng. Dường như Sở Mịch không sợ hãi chút nào, thậm chí trên dung mạo kinh diễm kia, còn có một tia châm chọc.

"Không ổn!"

Nội tâm Giản Bạt Du hô lên, nhưng đã quá muộn, phía sau lưng hắn, hư không đang yên tĩnh đột nhiên xảy ra dị biến, một luồng khí tức kinh người đột nhiên bùng lên, tiếp theo đó một mũi kiếm chứa đầy khí tức hủy diệt nhanh như thiểm điện đâm xuyên tim hắn, hủy diệt thần hồn, đồng thời một bàn tay đâm xuyên vào bụng, tóm lấy đan điền và bóp nát.

"Kẻ này rất mạnh..."

Đây là ý nghĩ cuối cùng của Giản Bạt Du trước khi chết.

Liễu Lạc thu lại đoản kiếm, pháp lực quét qua bàn tay, rửa trôi máu thịt trên đó. Hắn nhìn lại bóng hình mềm mại cách đấy không xa mỉm cười.

"Liễu ca!"

Sở Mịch vui mừng đi tới vùi vào lòng Liễu Lạc trên mặt hiện ra thần sắc hạnh phúc.

Thời gian vừa rồi, mặc dù bề ngoài nàng giả bộ lạnh lùng tự tin, nhưng trong lòng tràn ngập sợ hãi. Vào một khắc cuối cùng, thời điểm nàng nghĩ bản thân sẽ bị thái tử Thác Xi tộc kia ô nhục, luồng khí tức quen thuộc kia chợt hiện ra trong thần thức nàng.

Không gian xung quanh thuộc địa điểm rất vắng vẻ, còn bị tên thái tử Thác Xi tộc kia bố trí tầng tầng lớp lớp trận pháp, ngăn cách với ngoại giới, không biết làm sao Liễu Lạc phát hiện ra được.

Nhưng Sở Mịch không quan tâm, giờ phút này nàng như một tiểu miêu nhỏ rúc trong lòng Liễu Lạc, hưởng thụ tư vị tình yêu.

Liễu Lạc là một cường giả của nhân tộc, tuy không mạnh mẽ bằng phu phụ Quảng Hàn Tiên Cung, nhưng cũng thuộc hàng cường giả hạng đầu trong nhân tộc, tu vi còn mạnh hơn Sở Mịch một chút.

Hắn xuất thân từ một môn phái vô danh, một đường trắc trở đi đến ngày nay. Trong một lần khám phá một bí cảnh, vô tình gặp được Sở Mịch, từ đó hai người quen biết. Lâu ngày sinh tình, trở thành tình nhân của nhau.

Sở Mịch ngước mặt lên, hai mắt long lanh nhìn nam tử ngọc thụ phong lâm trước mắt:

"Liễu Lạc, không ngờ tu vi của ngươi tăng nhanh như vậy. Thật không ngờ a!"

Cách đây không lâu, tu vi Liễu Lạc còn thấp hơn nàng một bậc, mà Sở Mịch còn được phụ mẫu bồi bổ vô số thiên tài địa bảo, tốc độ tăng trưởng tu vi so với người bình thường đã rất kinh người, vậy mà tốc độ tu luyện của Liễu Lạc còn nhanh hơn nàng, chuyện này làm Liễu Lạc bất ngờ không thôi.

Liễu Lạc mỉm cười, đối với tiểu tình nhân của mình hắn không dấu diếm chút nào, trên tay hiện ra một gốc rễ nhỏ bé, mọc ra một chồi non xanh, lục mang vờn quanh.

"Đây là: ..."

Cảm nhận được sinh mệnh lực khủng khiếp từ khúc rễ toả ra, Sở Mịch khiếp sợ không thôi. Trong đầu mờ mờ hiện ra hình ảnh thứ gì đó rất khủng bố nàng đã từng được nghe qua.

Liễu Lạc giải thích:

"Đây là một đoạn rễ của Mộc Tiên Thụ, còn sống!"

Sở Mịch nghe vậy kinh hô, môi đỏ há tròn:

"Mộc Tiên Thụ, chí bảo của Mộc tộc? Nghe nói dường như Mộc Tiên Thụ đã chết cách đây hàng vạn năm a, dù vậy tàn mộc được Mộc tộc canh giữ rất kỹ, vậy mà ngươi lại lấy được một đoạn rễ của nó, không những thế xem bộ dáng nó còn sống!"

Nhìn món chí bảo trước mắt, trái tim trong lồng ngực Sở Mịch đập thình thịch như hươu con nhảy loạn.

Thứ chí bảo này, nếu để rơi ra ngoài linh giới, sẽ tạo nên một tràng tranh đoạt gió tanh mưa máu.

Nếu để cho nàng dùng tu luyện, tu vi chắc chắn sẽ đề thăng ít nhất một đại cấp bậc, tăng lên hai ba cấp bậc cũng có thể có khả năng, trong điều kiện phối hợp cùng nhiều món bảo vật khác.

Hơn hết, tư chất của nàng là Thiên Linh Căn hệ mộc, nếu đoạn rễ Mộc Tiên Thụ này để cho nàng hưởng dụng, thì phải nói là vô cùng thích hợp, làm chơi ăn thật.

Nhưng Sở Mịch cũng biết nàng không thể đòi hỏi quá đáng, dẫu sao linh căn của Liễu Lạc mặc dù thuộc loại linh căn phẩm chất trung đẳng Tam Linh Căn, nhưng cũng có mộc thuộc tính, đoạn rễ này đối với hắn cũng rất quan trong.

Nhìn thấy bộ dáng không nỡ rời mắt của Sở Mịch, Liễu Lạc liền hiểu tâm ý của cô nương này, thầm khẽ cười.

Sở Mịch hỏi:

"Liễu ca, ngươi có thể cho ta xem một chút hay không?"

Liễu Lạc liền không do dự đưa cho nàng, sâu trong linh hồn Sở Mịch khẽ rung động, tựa như linh căn nàng gặp được thứ tương thích liền hô ứng vậy.

Sở Mịch cầm đoạn rễ chơi đùa vô cùng vui vẻ. Hai người cùng phi hành trở về nhân tộc, bóng hình dần biến mất cuối chân trời.

...

"Liễu Lạc, cung chủ mời ngươi diện kiến."

Ba ngày sau, Liễu Lạc đang ở trong động phủ tu luyện, chợt một đạo phù truyền âm bay vào.

Hắn trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó rời khỏi động phủ, hướng đại điện Quảng Hàn Cung bay đến.

Do bây giờ là thời điểm giới chiến, nhân tộc tụ tập cùng một chỗ với nhau chiến đấu, nên khoảng cách động phủ của Liễu Lạc cách Quảng Hàn Cung không quá xa.

Không bao lâu sau, Liễu Lạc đã đứng trước mặt ba người. Một nam nhân trung nhiên, vẻ mặt hạo nhiên chính khí, khí tức trầm ổn, chính là Sở Cổ Minh. Bên cạnh hắn là một mỹ phụ nhan sắc rực rỡ, Bạch Tiên tiên tử. Thân hình lồi lồi lõm lõm, tràn đầy khí tức thành thục.

Người còn lại rụt rè đứng một bên là Sở Mịch, vì một phương là phụ mẫu, một phương là nhân tình, nên nàng có chút xấu hổ, nét mặt đỏ bừng, thi thoảng liếc người này, nhìn người kia.

Cung nữ, người hầu xung quanh đã bị Sở Cổ Minh đuổi đi hết.

Sau khi hàn huyên chuyện chính sự giới chiến, thương thảo một chút về vận mệnh nhân tộc sắp tới. Trong lúc lơ đang, vẻ mặt Sở Cổ Minh ôn hoà, mỉm cười hỏi:

"Liễu đạo hữu, nghe tiểu nữ nói trong tay ngươi có một đoạn rễ của Mộc Tiên Thụ, chuyện này là sự thực?"

Mặc dù tu vi Sở Cổ Minh lớn hơn Liễu Lạc một đại cảnh giới, nhưng hắn vẫn lịch sự, gọi một tiếng đạo hữu.

Liễu Lạc biết không thể giấu được, lấy ra rễ Mộc Tiên Thụ cho phu phụ Sở Cổ Minh xem.

Nhìn thấy khúc rễ tràn đầy khí tức sinh cơ, trong mắt Sở Cổ Minh và Bạch Tiên tiên tử hiện lên một tia nóng bỏng. Dù loé qua rất nhanh, nhưng Liễu Lạc đã kịp thời nhìn thấy.

Sở Cổ Minh không hỏi nguồn gốc của đoạn rễ này ở đâu ra, hắn biết, có một số thứ không cần nhiều lời.

Khi nghe nữ nhi nói trong tay Liễu Lạc có bảo vật này, hắn không quá tin tưởng, nên gọi Liễu Lạc đến lấy ra rễ Mộc Tiên Thụ để hắn kiểm chứng một chút.

Không ngờ, chính là hàng thật.

Trong nháy mắt, chí bảo hiện thế, bầu không khí trở nên hơi dị dạng.

Bạn đang đọc Hồi Tiên Ký sáng tác bởi LacTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LacTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.