Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dung hợp linh hồn.

Tiểu thuyết gốc · 2041 chữ

Chương 1: Dung hợp linh hồn.

"Giơ tay chịu trói đi, U Minh!"

"Nơi này đã bị chúng ta bày ra thiên la địa võng, coi như ngươi thủ đoạn tái cao cũng vô dụng!"

"Hừ, thù mới hận cũ bây giờ tính luôn một thể!"

"Ngoan ngoãn giao ra" Vạn Hồn quyết" chúng ta sẽ cho ngươi một cái chết tử tế!"

Cạnh vực sâu, là một cái nam tiên, thân tàn ma dại. Máu chảy đầm đìa, dù rằng biết mình sắp chết nhưng mà nam tiên không có một chút gọi là sợ hãi.

Âm thanh mắng chửi, đe doạ suất vang khắp nơi, nhưng đối với U Minh bọn chúng chả là gì cả! Thân tuy chỉ có Linh Tông tu vi nhưng nhờ có Vạn Hồn quyết cùng Xuất Hồn công. Hắn không ngừng lớn mạnh lên đến mức đã khiêu chiến vượt cấp Linh Thánh.

Chỉ là sau trận chiến đấy, hắn ruốt cuộc thương nặng. Bao nhiêu thế lực nghe tin đã phái bấy nhiêu anh hùng hào kiệt đến trảm đầu hắn.

Đối với người khác nghe có vẻ "chính đạo." Nhưng đối với hắn bọn chúng cũng chỉ là mơ ước Vạn Hồn quyết cùng Xuất Hồn công của hắn. Hừ, không phải chỉ là loại bỏ đá xuống giếng thôi sao?

Hắn, U Minh từ năm 16 tuổi đã tu hành, giết người phóng hoả năm lên 20, thăng tiên khi 40, vượt cấp khiêu chiến như chuyện cơm bữa.

Còn gì phải lo sợ nữa?

Chợt U Minh xoay người một phát, quần hùng thấy vậy, âm thanh mắng chửi ngưng lại, vội nghiêm chỉnh thủ thế.

Quần hùng cũng không phải không muốn diệt trừ hắn, mà là U Minh ma uy quá mức kinh khủng, bọn họ là sợ hắn chó cùng rứt dậu, liều chết xông pha. Mà một cái ma đầu khi điên lên liều chết sức nguy hiểm liền tăng gấp bội càng đừng nói đến U Minh.

Cục diện cứ thế giằng co đến tận tối, mà bên dưới chân U Minh đã tích luỹ được một vũng máu lớn.

Đột nhiên U Minh cười to: "Khặc khặc kiệt, ha ha !"

Một cái nữ tiên trong quần hùng thấy vậy, nghiêm mặt quát:" Ma đầu ngươi cười cái gì! Không lẽ là sợ đến phát điên rồi ư?!"

U Minh tiếng cười vang vọng mãi không dứt, lời nói của nữ tiên kia tựa đàn gẩy tai trâu. Bất chợt U Minh dơ hai tay lên trời miệng hét lớn:"Đến đây!"

Mọi người nghe vậy ngẫn người ra. Trong đó Lý Thiên Bái phát hiện trước, hắn hét to cảnh báo:

"Trên trời!"

Quần hùng nghe vậy lập tức phản ứng lại, bọn họ khi nhìn lên trời, ai nấy đều khó che được sự kinh ngạc trên khuôn mặt mình.

Có người còn ngã khuỵ xuống, ôm đầu, run rẩy nói:"Hắn điên rồi sao, vậy mà lại độ kiếp! Hắn không biết ở đây có bao nhiêu người sao?"

Sấm rèn vang lên, chớp giật đùng đùng, đây không đơn giản chỉ là một lần độ kiếp bình thường.

Cần ít nhất hai điều kiện để độ kiếp, đệ nhất điều kiện là phải ở đỉnh phong của một đại cảnh giới,mà U Minh sớm đã là Linh Tông đỉnh phong.

Đệ nhị chính là nhân khí, địa khí, thiên khí. Thiên khí, địa khí, vốn là vật trong trời đất không cần sưu tầm. Nhân khí khác, nó xuất phát từ bản thân con người, độ lớn của Nhân khí sẽ quyết định độ lớn mạnh của Thiên kiếp. U Minh cũng là phải có Nhân khí mới đi được đến nước này.

Bây giờ hãy tưởng tượng, một đống người tập trung lại một chỗ làm cho Nhân khí lớn đến mức nào. Đây sớm không còn ở trong phạm vi Thiên kiếp của Linh Thánh rồi.

Mây mù càng lúc càng dầy đặc. Thời tiết chuyển xấu. Sấm chớp đổi màu liên tục, vàng, đỏ, đen, trắng.

Quần hùng sớm đã bị thanh thế của Thiên kiếp doạ chết khiếp, tất cả đều hối hận vì tham gia cái này thảo phạt U Minh. Bất quá coi như hối hận lại có ích gì trên đời lại không có bảo vật đảo ngược thời gian.

Giờ thì hay rồi, ai cũng đừng hòng trốn. Bởi một khi Thiên kiếp đã bắt đầu liền sẽ giống như tên lửa định vị, không chết không thôi.

U Minh sớm đã biết điều này. Hắn sớm đoán được rằng sẽ có hàng tá kẻ đến lấy mạng hắn. Vậy nên hắn đã chuẩn bị món quà đặc biệt này cho bọn chúng.

Mặc dù, tiếc nuối vì không đi đến được đỉnh cao nhân sinh. Nhưng hắn đã trên đường, không việc gì phải hối hận.

"Cùng lắm là chết thôi, chính đạo các ngươi cũng theo ta đi!" Đây là U Minh cuối cùng ý nghĩ. Bởi vì Thiên kiếp đã đến đem hắn giết chết rồi.

"Đùng! Đùng! Đùng!"

Còn lại tu tiên giả cũng không được yên. Từng đạo tia chớp đều truy cùng diệt tận từng người. Ai cũng không cần phải tranh, mọi người đều có phần.

Mặc dù rất nhiều người kháng cự, tuy nhiên trước mặt Thiên kiếp tất cả giống như một trò đùa vậy.

Pháp bảo, pháp khí, công pháp phòng thủ, đều mềm mại như bọt biển bị Thiên kiếp đánh tan ra.

. . . .

"Ta đang ở đâu?" U Minh tỉnh giấc, hắn đứng dậy dò xét xung quanh. Trí nhớ lan man, hắn chỉ nhớ rằng mình sau đó đã đồng quy vu tận cùng lũ cẩu thí chính đạo kia.

Hắn phát hiện ra đây không phải nơi mà hắn độ kiếp chết chùm.

"Chẳng lẽ đây là địa ngục sao!" U Minh cười đùa.

"Ngươi là ai!" Một giọng nói uy nghiêm xuất phát từ một lão già.

Lão già này nhìn thoạt qua chả có gì nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy được con mắt của lão là một màu tím bên trong còn chứa những cái vòng đen nhìn qua liền đứa trẻ ba tuổi cũng thấy sự khác biệt giữa mắt hắn và người thường. U Minh khi còn ở Hiên La đại lục cũng gặp không ít tu tiên giả có loại mắt khác lạ như vậy rồi.

Tuy chỉ mới gặp mặt, nhưng U Minh biết. Đây không phải một phàm nhân.

"Ủa đây là đâu, mình vừa bước ra khỏi phòng thi nhờ!"

Lại là một giọng nói khác vang lên. Là một người tóc đen, đầu nấm. Nhìn hắn có vẻ nhận biết với lão giả tóc đen mắt tím.

Madara khuôn mặt lúc này phải gọi là khó tin, trong thân thể hắn bây giờ lại xuất hiện hai cái linh hồn khác.

U Minh suy nghĩ một hồi liền hiểu ra.

"Thì ra là thế!

Sau khi tự sát, linh hồn ta vậy mà không chui vào Sinh Tử Môn mà lại trôi dạt qua chỗ này.

Nơi đây không phải Hiên La vị diện, nhưng có đường đến thì phải có đường ra. Ta nếu ở lại nơi này hoàn toàn có thể một lần nữa tu hành, sau đó trở lại Hiên La vị diện báo thù."

"Không biết thủ đoạn này có dùng được không?"

U Minh ngưng lại suy nghĩ. Hắn quyết định ngừng lại xem xét tình hình rồi mới hành động tiếp.

Vị kia đầu nấm tóc đen tiếp tục kinh hô: "Đây không phải Madara sao! Đại ca ngươi cosplay kiểu gì nhìn giống hắn lúc già quá vậy!"

Madara nghe vậy trán nổi hắc tuyến, mặc dù nghe từ cosplay không biết là gì. Nhưng qua điệu bộ có vẻ như tên đầu nấm kia cho rằng mình là giả dạng "mình". Madara liền lên mặt quát: "Giả CMN, bổn toạ là hàng thật giá thật Uchiha Madara."

Đầu nấm thiếu niên nghe vậy phì cười một cái:"Đại ca, ngươi không cần diễn nhập tâm vậy đâu, há đúng rồi ta tên Nguyễn Trung Lâm. Còn hai ngươi!"

U Minh nghe cuộc đối thoại từ nãy đến giờ, cũng chả hiểu cái gì. Hắn có quá ít thông tin. Bỗng một cái táo bạo ý tưởng xẹt qua trong đầu hắn.

"Hay là dung hợp linh hồn. Cái này không yêu cầu tiên nguyên, chỉ cần Linh hồn ở cường độ cao hơn so với các Linh hồn khác liền có thể!"

Linh Hồn cường đại hơn liền có thể để cho Linh Hồn khác không biến đổi bản thân. Ví dụ như khi mà quá trình dung hợp xảy ra nếu hai linh hồn sẽ hợp lại làm một tạo thành một con người hoàn toàn mới. Nhưng khi mà Linh Hồn cường đại hơn hợp thể với Linh Hồn yếu hơn thì thay vì hoà làm một thì Linh Hồn lớn sẽ "Thôn phệ" Linh Hồn nhỏ. Nói một cách đơn giản là Linh Hồn ai mạnh hơn, người đó liền làm ba ba. Cá lớn nuốt cá bé.

Mà hắn lại là chuyên tu hồn đạo. Linh hồn gốc gác sâu không lường được.

"Lão già kia Linh hồn tuy hùng hậu, nhưng cũng chỉ là ngọn nến trước gió thôi.

Còn thiếu niên kia ta thậm chí còn chả cảm thấy một chút đạo uẩn, hay Linh hồn gốc gác!"

"Như vậy thì hơi mạo hiểm nhưng không sao. Quyết định vậy đi!" Im lặng từ nãy đến giờ U Minh bỗng nói ra.

Hắn thân thể, không, chính xác hơn là hắn linh hồn. Bắt đầy bành trướng ra với một cách nhanh đến chóng mặt.

Madara cùng Nguyễn Trung Lâm thấy vậy há hốc mồm, đồng thanh nói:"Ngươi muốn làm gì?"

Bất quá U Minh lười nhác giải thích với bọn chúng. Giống như Majin Buu hấp thụ những người khác, bây giờ Linh Hồn của hắn đang hấp thụ Linh Hồn của Madara cùng Nguyễn Trung Lâm.

. . . .

Madara, không, U Minh mở mắt ra. Sau đấy một trận đau đầu ập vào đầu hắn. Nắm nắm cái tay. U Minh từ từ tiếp thu trí nhớ của những kẻ vừa bị hắn dung hợp. Đồng thời cũng là vừa làm quen thân thể.

Nhìn xung quanh hang động, hắn cũng toát ra một loại ngạc nhiên mà lâu rồi không có. Đặc biệt là cái tượng trên đầu hắn, này hơi bị hãi hùng nha.

Tình hình hiện tại mà nói. Tệ cũng không tệ, tốt cũng không tốt. Mặc dù hắn đã biết được hoàn toàn về thế giới này. Cái gì mà Chakra, cái gì mà nhẫn thuật, tất cả đều bị hắn tiêu hoá thành ký ức của mình.

Nhưng với thân thể già nua này hắn còn có thể làm gì cơ chứ.

"Ê, Madara ngươi làm sao vậy?" Một cái đầu tảo người trắng hỏi.

"Không có gì." U Minh đáp lại.

"Aizz đúng là không ai thoát được tuổi già đúng không, mặc dù là ngươi, người từng được thế nhân xưng tụng là giới Ninja Tu La cũng không tránh được."

"Nói nhảm ít thôi! Thu thập được những tin tức gì rồi!" U Minh nói với giọng gắt gỏng.

"Cũng chả có gì, hình như là có một đứa trẻ tộc Uzumaki đang ở gần chúng ta." Bạch Zetsu nhún nhún vai thể hiện tằng hắn chả quan tâm.

"Ha! Thật sự là một tin tức tốt đâu!" U Minh nặn ra một cái mỉm cười.

Để tránh bị mấy tên đầu tảo quái dị tên Bạch Zetsu, Hắc Zetsu này phát giác có gì đó sai sai ở đây thì dựa theo kí ức của Madara. Hắn liền sẽ cư xử thế này. Cộng thêm có được trí nhớ của Nguyễn Trung Lâm trong đầu hắn sớm đã vạch được ra một kế hoạch rồi.

Trong đầu U Minh điên cuồng gào thét: "Đợi đó những cái gia tộc kia! U Minh ta sẽ trở lại! Khặc khặc kiệt!"

P/s: Lần đầu viết truyện hẳn hoi mong ủng hộ. Truyện Free. Ra chương thì tùy hứng.

Bạn đang đọc Hokage: Ta Là Một Đống Nhân Vật Phụ sáng tác bởi Peryvcv99
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Peryvcv99
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.