Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 712 chữ

Thục Ly khục khịch mũi, nhanh chóng lấy tay dụi mắt:

- Làm sao thế này. Không được thế này. Mình... hức...

Em không muốn giống mùa mưa thế này, hở ra một chút lòng lại trĩu nặng, hở ra một chút lại mít ướt không thôi.

- Chị Thanh tốt mà. Hức... Không được thế này.

Em ghét. Ghét cơn mưa mãi chẳng dứt ở sân bay. Ghét tiếng rè rè của đài phát thanh luyên thuyên không ngừng. Ghét cả việc anh Dương đối xử dịu dàng với em. Thục Ly tự cảm thấy bản thân may mắn, ngay từ khi em nhận ra chiếc bụng của mình không ngừng đau quằn quại, đó vậy mà lại là đáp án dành cho em. Vì em thích nên mới đau. Nhưng Thục Ly đã nhận ra rồi, cũng ý thức được hiện tại bên cạnh anh Dương đã có sự tồn tại của người đó:

- Vì em nhỏ tuổi, nên anh mới chăm sóc cho em. Cũng chỉ vì em là em họ của anh Thiên.

Thanh cười khà khà sau khi đã tu một lần hết nửa lon bia. Chị Nguyệt bật cười:

- Anh Dương mau xem lại em gái của anh đi. Say xỉn rồi không chú ý hình tượng gì cả. Một lát về nhà xem anh Triết có mắng cả hai một trận không?

Anh Dương nhún vai:

- Biết làm sao được, mẹ tôi chỉ sinh cho tôi một đứa em gái. Tôi đành phải hùa theo thôi.

Anh Dương vừa dứt câu, anh Thiên đã không chịu được mà liên tục đập bàn cười lớn. Buổi tiệc vẫn cứ như thế cho đến lúc tờ mờ sáng. Khung cảnh hoàn toàn hỗn độn và lộn xộn. Cả chị Nguyệt và anh Thiên đều nằm gục trên bàn ăn. Thục Ly vừa mở cửa tỉnh dậy đã không thể nào tin vào mắt của mình nữa, anh Dương và Thanh vậy mà tối qua cũng không về nhà. Thục Ly mang giấy ghi chú dán vào cánh cửa tủ lạnh.

Thục Ly lấy một xô nước đầy cùng chiếc khăn lau bàn, em nhẹ nhàng dọn dẹp đống chén bát còn vương vãi thức ăn ở trên bàn đến từng vỏ lon bia. Nghe thấy tiếng lách cách, anh Dương đã giật mình mở mắt theo. Nhìn thấy xô nước và chiếc khăn trên bàn, anh vắt nhẹ rồi lau mọi thứ sạch loáng:

- Em đang rửa chén à?

Thục Ly giật mình, nhận ra đây là giọng của anh Dương liền gật gật đầu. Anh mang nước đổ vào bồn, đôi mắt đã vô tình chú ý đến tờ giấy ghi chú được em dán lên tủ lạnh ban nãy:

- Em định ra ngoài sao? Anh đưa em đi nhé?

- Không cần đâu ạ. Bạn em sắp đến rồi - Thục Ly cởi bỏ đôi găng tay cao su máng lên kệ đựng chén - một lát anh nói với chị Nguyệt giúp em nhé.

Anh Dương gật đầu, Thục Ly cũng gật đầu theo. Em ra trước cửa ngồi xuống mà mang giày, anh Dương vẫn đứng ở đấy nhìn theo em. Đợi đến khi Thục Ly mở cửa bước ra khỏi nhà, anh Dương mới từng bước nhanh chóng đi đến cửa sổ mà nhìn ra bên ngoài:

- Bà ngồi xe đạp được chứ? - Bảo vỗ vỗ yên xe đằng sau nhìn Thục Ly.

- Được chứ. Cảm ơn vì đã chịu khó đến đón tui vào ngày nghỉ hôm nay.

Bảo nhanh tay lấy ra chiếc nón để sẵn trong túi của mình mà đội lên đầu Thục Ly, đợi em ngồi chắc chắn đằng sau mình thì Bảo mới cho xe lăn bánh:

- Tuy là mùa mưa nhưng trời cũng nắng lắm đấy. Rồi Ly muốn đi đâu trước đây?

- Đi... ăn sáng trước đi. Tui sẽ mời.

Chị Nguyệt dụi dụi mắt, chỉ cần ngồi dậy là y rằng cái khớp lưng muốn chia ra làm hai nơi. Chị ngồi dậy vỗ vỗ lưng vài cái:

- Ủa Dương, sao ngồi thừ ra đó thế? Anh vẫn còn chưa tỉnh sao?

Anh Dương quay sang nhìn chị Nguyệt lắc đầu, không buồn nói thêm câu nào nữa. Anh gọi Thanh dậy rồi cả hai cùng về nhà.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.