Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bình Yên Về Phủ

Phiên bản Dịch · 1345 chữ

Trong chớp mắt binh sĩ cứng người lại, không ngờ tới lại bị nhận ra, cũng không quay đầu lại mà quay đầu lại hướng lân cận chợ phía đông chạy tới. Hứa Trọng Sơn giật mình phản ứng lại, co chân vụt đuổi theo.

'' Hứa đại ca", Dụ Uẩn gọi hắn lại, nhẹ nhàng lắc đầu, " Được rồi, đuổi không kịp đâu". Nàng nhìn hướng đông khu chợ nhìn một cái, giữa biển người đông nghẹt như những con sóng, thân ảnh binh sĩ biến mất như một cơn gió.

Nàng không có nhìn lầm, trên mặt vuông của hắn có một nốt ruồi điểm dưới khóe miệng, cái này rõ ràng là tên lính được tên binh sĩ thủ vệ phái đi Dụ phủ.

Nguyên lai căn bản hắn không có đi! Dụ Uẩn mắt nhìn cửa thành, không biết là bọn hắn đã sớm thông đồng với nhau, hay tự tên lính kia tự tác chủ trương. " Hứa đại ca , có thể giúp ta thuê con ngựa sao?". Bọn hắn muốn kéo dài thời gian, Dụ Uẩn tâm chìm xuống dưới một chút. Thích khách có chuẩn bị mà đến, mọi sự xảy ra bất ngờ, không biết thừa tướng đại nhân có được bình yên vô sự.

Thừa tướng đại nhân biết võ a, nàng yên lặng an ủi mình, huống chi mình còn bị hắn cầm kiếm chỉ qua đây.

Cửa thành cách đó không xa liền có mấy tên buôn ngựa, mấy thớt ngựa thi thoảng động động móng, mũi thở phì phì, bộ dạng chán nản chờ đợi.

" Tốt"! Hứa Trọng Sơn chỉ nghĩ nàng sốt ruột về Dụ Phủ, vội vội vàng vàng đi chọn ngựa, hoàn toàn quên mất đối phương vì sao không dùng xe ngựa. Ngựa chất lượng đều không tốt, không phải quá già chính là quá gầy, Hứa Trọng Sơn muốn chọn một con tốt nhất, thế là trái chọn, phải chọn, ngắm nghía hồi lâu vẫn không có kết quả.

Dụ Uẩn chờ không nổi, mấy bước liền đi đến cạnh hắn, tiện tay liền dắt một con ngựa gần nhất trong tầm tay, xoay người mà lên, dáng người hiên ngang, động tác như nước chảy mây trôi, Hứa Trọng sơn sững sờ đứng bất động nhìn theo.

" Giá--" Dụ Uẩn trên lưng ngựa quay đầu, " Hứa đại ca, bạc ta sẽ đưa đến phủ cho ngươi, Thanh Hạnh, ngươi tự mình về phủ trước đi--giá--" Hai lòng bàn tay đều đau đớn nóng bỏng, tối hôm qua kéo dây cương quá mức dùng sức.

Con ngựa dưới thân có chút gầy, chạy không đủ nhanh, Dụ Uẩn trong lòng dâng lên một trận lo lắng, gió thổi sượt qua bên tai, trên trán mồ hôi chảy xuống, còn mang theo bùn.

" Dụ cô nương"! Phi Trần điều khiển xe ngựa hướng ngoài thành chạy tới, chợt thấy đối diện một tượng đất cưỡi ngựa mà đến, trong lòng hiếu kì không khỏi nhìn thoáng qua. Cái nhìn này đã làm cho hắn kinh sợ, " Đã xảy ra chuyện gì?"

Dụ Uẩn thấy thanh âm Phi Trần, trong lòng buông lỏng, ghìm chặt ngựa"Tể tướng đã xảy ra chuyện!"

Trong lòng Phi Trần run lên , nghe nàng nói tiếp: "Tối hôm qua mưa to, chúng ta trong đêm xuống núi , trên đường gặp phải sát thủ. Hồ trên đỉnh Lưu Thúy Sơn rò rỉ bờ đê, trong núi. ..chỉ sợ là ... "

"Đa tạ Dụ tiểu thư bẩm báo!" Phi Trần chợt thay đổi hướng xe ngựa , hắn phải hồi phủ triệu tập nhân thủ. Thấy Dụ Uẩn bộ dạng một thân chật vật không chịu nổi , hắn đại khái có thể tưởng tượng ra tình cảnh trong núi lúc đó. Là hắn sơ sẩy, mưa lớn như thế này rất nhiều năm không thấy, hắn cũng không làm phòng bị, chỉ mong không nên gặp chuyện xấu mới tốt!

"Ai ui, bộ xương già này của ta làm sao chịu nổi nha!" Tưởng đại phu lúc đầu trong xe ngủ gật, đột nhiên bị đụng tỉnh, xe ngựa lắc lư trái phải, làm cho hắn cảm thấy toàn thân xương cốt đều tan ra thành từng mảnh. Phi Trần phảng phất như nghe không được hắn kêu to, không ngừng nghỉ hướng trở về.

"Trọng Sơn Huynh, ", mắt nhìn Thanh Hạnh tiến vào đại môn, người trẻ tuổi mặc áo bào xanh thẫm ánh mắt đầy ý tứ nhìn Hứa Trọng Sơn bên cạnh, mắt phượng xinh đẹp tràn đầy ý trêu trọc : " Kia vị Dụ tiểu thư, liệu có phải là người trong lòng ngươi a? Ngươi gần đây..." Hắn nhìn từ trên xuống dưới quần áo Hứa Trọng Sơn, trong mắt ý cười càng sâu.

"An Cận, ngươi không nên nói bậy, hủy danh dự cô nương nhà người ta!" Đối phương vươn tay khoác lên vai Hứa Trọng Sơn, trên mặt một mảnh khô nóng, không dám nhìn thẳng ánh mắt của đối phương.

Hủy nàng danh dự, danh dự của ai? An Cận lại cười: "A, đã không phải, vậy coi như.... . Có điều, vừa mới ta nhìn nàng mặc dù bản thân chật vật, cặp mắt kia ngược lại thật là dễ nhìn, như nước trong veo, giống như biết nói chuyện với người."

Hứa Trọng Sơn sắc mặt đầu tiên là vui mừng, sau đó lại là giận dữ.

An Cận nhìn ở trong mắt, không chút biến sắc tiếp tục nói: "Ta nhìn kia tư thái cũng là đỉnh đỉnh tốt, kia eo nhỏ. . . Ài, ngươi đá ta làm gì? Được được được, ta không nói, không nói được rồi!"

Đến trước cửa phủ Thừa Tướng , Phi Trần tiện tay đem dây cương ném cho gã sai vặt nghênh tiếp ở cổng, nhanh chóng lách mình vào cửa.

Trong phủ Thừa tướng có một nhóm thị vệ, mang lên núi chẳng qua một phần nhỏ. Lúc này trong viện đen nghịt tụ một đám, đây đều là tuyển chọn tỉ mỉ ra tới, tuyệt đối trung tâm.

"Lý nguyên, ngươi mang theo mọi người đi lục soát núi, nhanh!" Phi Trần đem thị vệ an bài tốt về sau, tiến về Đông Cung thỉnh cầu Thái tử viện trợ, Lưu Thúy Sơn quá lớn, chỉ sợ nhân thủ không đủ.

"Tiểu thư!" Trương quản gia nhận được tin tức của Thanh Hạnh, một mực đang ngoài cửa lớn chờ, xa xa liền gặp Dụ Uẩn cưỡi thớt ngựa gầy trở về, bước lên phía trước dắt ngựa.

"Ai u, tiểu thư làm sao làm thành bộ dạng này?" Trịnh ma ma bước nhỏ chạy tới vịn Dụ Uẩn xuống ngựa. Lúc này Dụ Uẩn đã là hết sức lực, chạy cả đêm bên trên con đường, lo lắng hãi hùng, lại không uống một hơi nước, thật vất vả đến cửa chính , hai chân mềm nhũn, kém chút ngã xuống tới.

"A Uẩn, " Cù thị khi nào thấy nữ nhi bộ dáng này, đau lòng đỏ mắt, đưa tay đỡ lấy nàng, "Nhanh, đưa tiểu thư về hoán hương cư!"

"Phu nhân, để lão nô tới đi!" Trịnh ma ma thân thể khom xuống, một đường cõng lên Dụ Uẩn, vững vững vàng vàng hướng hoán hương cư đi đến.

Thanh Hạnh về sớm đến chẳng qua trước một khắc, cứ việc được phu nhân mệnh lệnh đi nghỉ ngơi, nàng còn ráng chống đỡ để an bài tốt các nha hoàn. Thấy Trịnh ma ma cõng Dụ Uẩn tiến cửa sân, lập tức phân phó chuẩn bị nước nóng.

Dụ Uẩn toàn thân đau nhức bất lực, đã mỏi mệt tới cực điểm, trong lúc mơ mơ màng màng nghe thấy mẫu thân trong lòng đau thở dài, còn chưa kịp an ủi nàng liền lâm vào ngủ say.

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay là giao thừa, tâm tình tốt nha!

Cho nên ta muốn phát hồng bao rồi~(≧▽≦)/~

Bạn đang đọc Hôm Nay Ta Lại Biến Thành Gì? của Đông Phong Hề
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tiemtaphoa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.