Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói Chuyện 2

Phiên bản Dịch · 1433 chữ

Sáng sớm, Chân Minh Châu mặc áo len vào, sau đó đi xuống lầu thì thấy cậu nhóc vẫn ngủ rất say. Hôm nay cô lại nấu cháo cùng vài quả trứng.

Bữa sáng với cháo, trứng gà và tiểu long bao đúng là tuyệt phối mà.

Chân Minh Châu thích nhất những bữa sáng tiêu chuẩn như vậy, thật không gì sánh bằng.

Chẳng qua sáng hôm nay cô lại có điều phiền muộn vì cô nghĩ đến một vấn đề khác. Hay nói đúng hơn là mặt khác của vấn đề liên quan đến Tiểu Thạch Đầu.

Thứ nhất chính là biện pháp giải quyết vấn đề của Tiểu Thạch Đầu. Mặc dù cô đã quyết định nếu Tiểu Thạch Đầu không thể quay về sẽ đưa cậu nhóc đến đồn cảnh sát. Thế nhưng khi nào đưa cậu nhóc đi là thích hợp, nếu muộn vài ngày lỡ cậu nhóc mở cửa ra thì sẽ như thế nào? Chiếu theo tình huống của Lý Quế Hoa thì Tiểu Thạch Đầu mở cửa ra chắc hẳn có thể quay về cổ đại.

Thứ hai là vào buổi tối sẽ có người xuyên đến từ cổ đại hoặc chỉ cần trời mưa là sẽ có người đến gõ cửa nhà cô. Hiện tại hai người đến đây đều là người tốt, nhưng nếu người đến là kẻ xấu thì phải làm sao? Cô không có khả năng để chống cự nha!

Thứ ba là homestay nhà cô còn có thể có khách du lịch bình thường đến thuê trọ hay không? Mặc dù cô hiện đang có trong tay 70 vạn nhưng miệng ăn núi lở, thật là buồn phiền mà. Cứ như vậy mỗi ngày đều không có thu nhập.

Vì thế cô thật sự không muốn nghĩ đến, cứ nghĩ đến lại phát sinh ra nhiều vấn đề hơn nữa.

Mới khai trương được hai ngày Chân Minh Châu liền cảm thấy ưu sầu. Cô thậm chí còn nghĩ vì sao lúc trước mình lại không đồng ý đi du lịch cùng ba.

Quả nhiên lý tưởng tươi đẹp nhưng thực tế lại rất khó khăn, cô chỉ nghĩ trang hoàng lại homestay rồi chuyên tâm kinh doanh, không nghĩ đến kế hoạch lại có nhiều biến hoá. Không có một khách du lịch nào đến, nhưng mỗi ngày đều có những người khách kỳ lạ đến homestay của cô.

Chân Minh Châu thật không dám nghĩ homestay của cô có thể xuyên đến những địa phương khác ngoài Túc Triều.

“Ực”

Chân Minh Châu đang than ngắn thở dài cắn bánh bao liền nghe thấy âm thanh nuốt nước miếng. Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu hai chân không mang dép đang đứng ở cửa. Cậu nhóc mút đầu ngón tay ánh mắt trông mong nhìn Chân Minh Châu đang ăn sáng nhưng không dám mở miệng.

Chân Minh Châu vẫy vẫy tay, cậu nhóc liền bước từng bước nhỏ đi đến ngẩng đầu nhìn cô, bộ quần áo quá cỡ mặc trên người cậu trông rất buồn cười,

Chân Minh Châu chỉ vào ghế đối diện nói: “Nhóc ngồi đi.”

Cậu nhóc vâng một tiếng rồi ngoan ngoãn trèo lên ghế.

“Chờ một chút chị lấy cho nhóc bát cháo, nhóc ăn trước quả trứng gà đi”

Hai người cùng nhau ăn sáng, Chân Minh Châu: “Ăn bánh bao đi, bất quá không thể ăn nhiều, hiện tại bụng nhóc vẫn chưa có thức ăn, bánh bao lại có dầu mỡ ăn nhiều dễ bị tiêu chảy.”

Tiểu Thạch Đầu nghe không hiểu lắm nhưng biết chị gái này là người tốt, điều cô nói sẽ không sai.

Cậu cẩn thận cắn một ngụm bánh bao, ngẩng đầu lên vui vẻ nói: “Trước giờ em chưa từng ăn qua món nào ngon như vậy.”

Chân Minh Châu mỉm cười: “Vậy ở nhà nhóc thường ăn cái gì?”

Tiểu Thạch Đầu vừa gặm bánh bao vừa trả lời: “Một loại màn thầu làm từ hắc mạch.” Cậu lại đếm đếm ngón tay nói: “Ba ngày được ăn một cái lớn. Nếu không đủ no em liền ra ngoài tìm rau dại để ăn.”

Chân Minh Châu phát hiện cậu nhóc có thói quen đếm ngón tay liền hỏi: “Nhóc còn biết đếm sao.”

Hai mắt Tiểu Thạch Đầu sáng lên nhưng rồi lại ảm đạm vài phần: “Cha em là tú tài.”

Chân Minh Châu nghe xong cũng cảm thấy kinh ngạc. Tiểu Thạch Đầu sợ cô không tin liền nhấn mạnh: “Thật sự là tú tài. Ông ấy nói chờ em trưởng thành có thể tham gia khoa cử.”

Giọng Tiểu Thạch Đầu ngày càng nhỏ dần, cậu nức nở khóc rồi nhỏ giọng nói: “Nhưng mà cha em không còn nữa.”

Chân Minh Châu vỗ vỗ đầu trọc nhỏ của cậu, an ủi: “Nhóc phải sống thật tốt thì cha mẹ dù không còn nữa cũng có thể an tâm.”

Tiểu Thạch Đầu ngẩng đầu hỏi lại: “Có thật như vậy không?”

Chân Minh Châu gật đầu: “Đúng vậy. Nhất định là nhờ ông trời phù hộ, nhóc mới gặp được chị.”

Tiểu Thạch Đầu nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó cậu gật đầu thật mạnh. Mặc dù chỉ là một đứa bé nhưng cậu cũng có khả năng phán đoán nên cảm nhận được chị gái này là người tốt. Từ khi cha mẹ qua đời cậu vẫn chưa từng được ăn no nhưng hiện tại cậu ăn đến bụng tròn xoe.

“Nhóc ăn xong rồi sao?”

Tiểu Thạch Đầu gật đầu nói: “Em ăn xong rồi.”

Chân Minh Châu lập tức lên tiếng: “Vậy chúng ta cùng nhau nói chuyện một chút.” Cô nói thêm: “Tuy rằng nhóc còn nhỏ nhưng chị cảm thấy nhóc rất hiểu chuyện, vì thế chị nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”

Tiểu Thạch Đầu chưa từng gặp qua người lớn nào lại nói chuyện với cậu một cách trịnh trọng như vậy.

Vì thế cậu cũng nghiêm túc nói: “Được.” Miệng nói vậy nhưng thân hình bé nhỏ của cậu lại run lên, xem ra là có chút sợ hãi.

Chân Minh Châu bật cười, nói: “Không cần sợ, chị cũng không ăn thịt nhóc cũng không bán nhóc đi. Chị chỉ muốn hỏi tiếp theo nhóc có dự định gì không? Nhóc định trở về hay muốn lưu lại.”

Tiểu Thạch Đầu khó hiểu nhìn Chân Minh Châu, hơn nửa ngày cậu lắp bắp hỏi: “Em có thể ở lại sao?”

Chân Minh Châu gật đầu: “Nhóc có thể tạm thời lưu lại đây.”

Sau đó cô cũng thẳng thắn nói: “Thật ra chị cũng không xác định, nhưng nếu nhóc nguyện ý ở lại chỉ sợ sẽ không thể quay về. Về sau nhóc không thể gặp lại những người thân của mình. Như vậy nhóc cũng nguyện ý sao?”

Cô lại nói thêm: “Nơi này không giống như nơi nhóc từng ở, nhóc cần phải học tập để thích ứng với mọi thứ ở đây. Tuy nhiên chị có thể đảm bảo nếu ở lại đây nhóc sẽ được ăn no.”

Hai mắt Tiểu Thạch Đầu sáng lên: “Muốn! Em muốn ở lại.” Sau đó cậu lại thấp giọng nói: “Em có thể ở lại sao? Chị muốn thu lưu em sao?”

Nhìn ánh mắt chờ mong của cậu nhóc Chân Minh Châu cảm thấy vô cùng đau đầu: “Chị không thể thu lưu em. Chị sẽ đưa em đến đồn cảnh sát, trên cơ bản những đứa trẻ không có người thân sẽ được đưa vào cô nhi viện. Nơi đó có rất nhiều những đứa trẻ giống như nhóc.”

Tiểu Thạch Đầu lại cảm thấy khẩn trương, cậu không hiểu những điều cô đang nói.

Chân Minh Châu tiếp tục giải thích: “Chị vẫn còn độc thân, không phù hợp với điều kiện nên không thể nhận nuôi nhóc.”

Hơn nữa, dù có phù hợp thì cô cũng sẽ không nhận nuôi một đứa bé. Cô có lòng tốt nhưng lại không phải thánh mẫu, không thể đánh đổi thanh xuân của mình vì cuộc sống của người khác.

Cô có thể nghĩ cách giúp cậu nhóc ở lại là vì cậu còn nhỏ, cha mẹ mất sớm còn người nhà lại không đáng tin cậy. Nhưng điều này không có nghĩa cô đồng ý trả giá bằng tuổi trẻ của mình.

Chân Minh Châu lấy lại bình tĩnh, nói: “Hiện tại, đến nhóc có vấn đề gì cần hỏi không?”

Tiểu Thạch Đầu: “!!!” Cậu hỏi cái gì nha.

Bạn đang đọc Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại (Bản Dịch) của Hương Tô Lật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kiwicherry2511
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 428

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.