Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi nói cái gì?

Phiên bản Dịch · 749 chữ

"Nập bị chập thì đi bệnh viện, về đến nhà nhớ uống thuốc. Còn biết hối hận đến ruột đều xanh cả rồi...

Này, ruột của cô có màu xanh à? Lấy nó ra và cho tôi xem! "

"Hoắc Kình, anh có còn là đàn ông không? Sao không an ủi tôi?"

"Tôi có là nam nhân hay không, cô muốn biết sao?"

Trên gương mặt kiên quyết của Hoắc Kình lộ ra vẻ cười mà không phải cười.

Phó Tranh đang la lối chợt sửng sốt mất một lúc, nghĩ rằng cô bị hoa mắt.

Nhưng sau đó thấy Hoắc Kình lại khịt mũi và nói tiếp:

"Phó Tranh, tôi không muốn quan tâm đến chuyện tào lao của cô, và tôi cũng lười quan tâm đến nó. Nhưng tôi hy vọng cô biết thế nào là tự trọng và tự ái. Tôi không muốn đi đến đồn cảnh sát cứu cô mỗi khi tôi trở về..."

"Ai cần anh cứu?"

Phó Tranh nói nhỏ nhưng Hoắc Kình vẫn nghe thấy.

"Cô nói gì?"

Anh nhướng mày, hơi híp mắt lại, không biết có phải ảo giác hay không, Hoắc Kình luôn cảm thấy nữ nhân điên trước mặt hình như cùng hai năm trước có chút khác biệt.

Mặc dù hình ảnh bây giờ khó coi hơn hai năm trước, nhưng ...

Hoắc Kình ánh mắt hơi tối lại. Phó Tranh âm thầm trợn tròn mắt, tức giận nói:

"Tôi không có nói cái gì, tôi đang nghe giáo huấn của anh, thủ trưởng đại nhân!"

Hoắc Kình cười giận dữ.

Nhưng như vậy cũng tốt, đỡ rắc rối. Vì vậy vào lúc này, Hoắc Kình chỉnh lại sắc mặt, hắn nói:

"Cô hiểu là tốt rồi, bất quá tôi lần này trở về không phải cùng cô nói chuyện này, một tháng sau là sinh nhật bà nội, bà muốn gặp cô!"

Bà Hoắc của nhà họ Hoắc ở Bắc Kinh năm nay đã gần tám mươi tuổi. Chính là lão phu nhân năm đó nhắc tới hôn ước giữa Hoắc gia cùng Phó gia, Hoắc Kình mới tìm Phó Tranh.

Nhưng cuộc hôn nhân giữa hai người chỉ là một hình thức, và Phó Tranh hoàn toàn không coi trọng cuộc hôn nhân này. Cho nên hai năm qua, đừng nói là vào cửa Hoắc gia, càng không có biết người nhà Hoắc Kình gồm những ai.

Kết quả là mấy ngày trước, Hoắc phu nhân không biết làm sao, liền nghĩ tới Phó Tranh. Đó là lý do tại sao Hoắc Kình xuất quân và muốn nói chuyện với Phó Tranh trước. Kết quả vừa lúc Phó Tranh xảy ra chuyện, buộc anh phải đến đồn cảnh sát để tìm người.

Tướng quân uy nghiêm của một quốc gia, người đứng đầu quân khu, thực sự đã đến đồn cảnh sát để đón vợ vào nửa đêm. Nguyên nhân của việc này lại càng không thể tưởng tượng nổi... Nếu không phải Hoắc Kình định lực đủ mạnh, gặp người khác đã phát điên rồi.

"Bà của anh ... tại sao muốn gặp tôi?"

Phó Tranh có chút bối rối, ngẩng đầu hỏi Hoắc Kình.

Hoắc Kình híp mắt nhìn Phó Tranh không nói lời nào.

Phó Tranh mím môi, sau đó tức giận nói: "Được, tôi biết rồi, đến lúc đó tôi sẽ đi!"

Lúc này Hoắc Kình mới hài lòng gật đầu:

"Cô hiểu là tốt rồi, bất quá tôi cũng muốn nhắc nhở cô, cô đã đồng ý thì tốt nhất nên giữ lời hứa, hơn nữa mấy ngày nay cô tốt nhất nên thành thật, đừng để cho tôi nghe thấy bất luận cái gì, vẫn là câu nói kia, lần sau đừng mong tôi lại đi cục cảnh sát cứu cô!"

Đã hơn một giờ đêm.

Tiểu Tần cũng đã bị đuổi trước đó, vì vậy vừa nói xong, Hoắc Kình đã đứng dậy khỏi ghế sô pha, sau đó quay người vào phòng.

Tiếng đóng cửa 'rầm' một cái, khiến Phó Tranh lập tức giật mình.

Trong phòng khách rộng lớn, Phó Tranh chỉ còn lại một mình trong nháy mắt, và đột nhiên cảm thấy có chút trống rỗng.

Phó Tranh muốn rời đi, nhưng đã quá muộn, và chiếc túi của cô đã bị ném vào xe cảnh sát sau khi bị bắt không biết rơi đâu mất rồi. Cho nên cuối cùng, Phó Tranh chỉ còn cách ở lại tạm qua đêm, sáng mai lại tính.

Bạn đang đọc Hôn nhân ẩn giấu và tình yêu ngọt ngào: Hoắc thiếu, đừng tự phụ của Hạ Hiểu Lương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teresa2023
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.