Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của Mục Duyên Đình cùng An An giống nhau

Phiên bản Dịch · 2914 chữ

Khi Mục Duyên Đình nhìn thấy con phượng hoàng trên bàn chân trái của Hứa Niệm An, anh không nghĩ nhiều về nó, mà chỉ nghĩ đó là một hình xăm bình thường.

Rốt cuộc, nhiều cô gái trẻ bây giờ thích xăm một vài hoa văn hoa cỏ hoặc dòng chữ trên bàn chân của họ.

Hình xăm phượng hoàng trên bàn chân của An An thì có làm sao?

Hơn nữa, họa tiết phượng hoàng rất nhỏ và tinh xảo, làm bàn chân trắng nõn nhỏ nhắn của Hứa Niệm An càng thêm xinh đẹp đáng yêu, càng khiến cho Mục Duyên Đình ý loạn tình mê, lúc đó Mục Duyên Đình còn suy nghĩ, cũng không biết là người thợ xăm hình nào, tay nghề quá tốt.

Giờ nghĩ lại, anh phát hiện ra có rất nhiều chỗ mâu thuẫn.

Nếu Hứa Niệm An đã từng đi xăm hình, tại sao cô lại cảm thấy sợ hãi và không biết phải làm sao khi anh xăm chữ "Duyên" trên bụng dưới của cô.

Biểu hiện của cô ấy vào thời điểm đó đủ để nói với anh rằng Hứa Niệm An chưa bao giờ xăm hình, cho nên lúc đó mới biểu hiện không biết gì cả.

Vì cô ấy chưa bao giờ đi xăm hình, có nghĩa là hình xăm này đã bị xăm lên bởi người khác khi cô ấy vẫn còn nhỏ.

Theo như anh biết thì Xiêm La là nước có nhiều sóng gió nhất Đông Nam Á, đến nay đã gần một thế kỷ sóng gió, thế lực các bên trong và ngoài nước xâm nhập lẫn nhau ở nơi nhỏ bé này, tuy là vua có thực quyền nhưng dễ bị ngoại bang lôi kéo, nhân dân trong nước kêu than, rồi có lực lượng vũ trang tham gia làm chính trị, nhưng những lực lượng vũ trang này không muốn người dân bình thường có cuộc sống ổn định, mà muốn sử dụng vũ lực để thu lợi lớn hơn.

Vì vậy, trong nửa thế kỷ qua, đã có rất nhiều hoàng gia Xiêm phải sang Trung Quốc tị nạn chính trị.

Vì vậy, nếu Hứa Niệm An thực sự là dòng máu của hoàng tộc Xiêm, không phải là không thể.

Chỉ là hoàng gia Xiêm La chạy sang Trung Quốc, mặc dù một số có thể hào phóng mở ra danh tính, nhưng thông thường người đến đây là để tìm một nơi ẩn náu an toàn và sống một cuộc sống bình thường nên chọn cách ẩn danh.

Do đó, không dễ để biết Hứa Niệm An là huyết mạch của người nào thuộc hoàng gia nước Xiêm.

Mục Duyên Đình úp tấm ảnh trong tay xuống bàn, lạnh lùng nói, "Chuyện này sẽ tiếp tục được điều tra, không chỉ là thân thế của An An, mà còn là thực lực đằng sau nhóm người này và những người có quan hệ với họ ở Trung Quốc."

Bạch Khải Thần kính cẩn đáp lời, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Mục Duyên Đình với Cao Dương.

Mãi cho đến khi rời khỏi Cẩm Viên, Cao Dương mới nói với Bạch Khải Thần, “Cậu có cảm thấy tính khí của chủ nhân trở nên ôn hòa hơn từ khi Hứa tiểu thư đi theo chủ nhân không?”

Bách Khải Thần đang lái xe, cũng không nhìn anh, nói, "Cậu có phải cho rằng cậu đã phạm phải sai lầm lớn như vậy? Mà chủ nhân chỉ phạt cậu đi Đông Nam Á, cho rằng chủ nhân quá tốt với cậu đúng không?"

Vào cuối mùa thu, đế đô lúc bốn giờ sáng có sương, Cao Dương ngồi bên trong xe, anh có thể cảm nhận được triều ý bên ngoài, anh nhìn ánh sáng trắng xóa trên lá xanh của bụi cây dưới ánh đèn bên ngoài, anh lắc đầu, “Không chỉ đối việc xử trí tôi, mà còn đối với Cố Giao Giao. Cố Giao Giao lừa dối ngài ấy, mà vẫn có thể sống tốt, trước khi gặp Hứa tiểu thư, chủ nhân chưa bao giờ có lòng tốt như vậy.”

Bạch Khải Thần hỏi, “Như vậy không tốt sao?”

Cao Dương thần sắc có chút ngưng trọng, nói, “Cũng không hẳn là không tốt, như vậy chủ nhân mới có tính người hơn, nhưng nếu như thế này, chủ nhân sẽ có điểm yếu.”

Mà mặc khác một bên, Mục Duyên Đình, người có điểm yếu, cả đêm không ngủ, ngày hôm sau, trời vừa sáng, anh đã lên đường đi đến nhà cũ của Mục gia.

Thời điểm anh đến nhà cũ Mục gia, Mục lão gia vừa đi dạo vườn trở về.

Ông không chống gậy, mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh lam, đội mũ lưỡi trai nhuộm sương sớm, bước vào.

Khi nhìn thấy Mục Duyên Đình, ông thực sự kinh ngạc, ông cởi mũ ra, đưa cho quản gia bên cạnh.

Khi người quản gia cầm lấy chiếc mũ, ông ấy kính cẩn đưa quải trường đầu rồng cho ông.

Mục lão chống quải trượng chậm rãi ngồi xuống sô pha.

Mục Duyên Đình dập tắt điếu thuốc trong tay, kêu lên, “Ông nội.”

Mục lão gia nhíu nhíu mày, thanh âm vài phần không vui, “Sáng sớm đến đây chỉ để hút thuốc thôi sao?”

Mục Duyên Đình tự động phớt lờ câu hỏi của Mục lão gia, vẻ mặt bình thường hỏi, “Ông nội, con nhớ ông có lần nói với con là bố và mẹ con gặp nhau ở Bộ Ngoại giao, lúc đó mẹ con chỉ là một nữ nhân viên bình thường ở Đại sứ quán Bộ Ngoại giao thôi sao.”

Mục lão gia biết cháu trai làm việc gì cũng phải cẩn trọng, không thể không có lý do mới sáng sớm đã hỏi câu này.

Vì vậy, ông thành thật trả lời, "Đúng vậy, nhưng tại sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này? Chẳng lẽ người con phái tới Đông Nam Á tìm hung thủ đã có tin tức sao?"

"Không phải." Mục Duyên Đình hai mắt nhàn nhạt, bởi vì cả đêm anh không ngủ, vẻ mặt có chút phờ phạc, “Con mới chợt nhớ ra, khi còn nhỏ, mẹ con có nói với con rằng ông ngoại con là một người quân nhân ở nước Xiêm.”

Mục lão gia gật đầu, “Ừ, nhưng lúc đó nước Xiêm có nhiều sóng gió. Ông ngoại của con đã qua đời khi mẹ con còn rất nhỏ, vì vậy bà ngoại của con đã đưa mẹ con đến Trung Quốc. Rất tiếc bởi vì đường xá xa xôi, thật không may đã đổ bệnh và qua đời, mẹ con do người thân trong nước nuôi nấng."

Mục Duyên Đình nhìn chằm chằm cốc nước trên bàn với ánh mắt bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng, "Vậy nói đúng ra, mẹ của con là người Xiêm."

Mục lão gia lắc đầu, "Mẹ con là người Trung Quốc. Tuy mang dòng máu của người Xiêm, nhưng đã sớm bén rễ nảy mầm ở Trung Quốc rồi."

Mục Duyên Đình nghe vậy, ánh mắt lóe lên.

Vốn dĩ anh muốn hỏi xem trên bàn chân trái của mẹ mình có hình xăm chim phượng hoàng hay không, nhưng sau khi nghĩ lại, anh liền nuốt xuống câu hỏi, dù sao với tư cách là một người cha chồng, Mục lão gia không thể nhìn mắt cá chân của con dâu được.

Cái loại tình cảnh này, tổng cảm thấy có điểm biến thái.

Lúc này, quản gia đi tới, hỏi, “Thưa tiên sinh, bữa sáng đã chuẩn bị xong, bây giờ ông có muốn ăn không?”

Mục lão gia dậy lúc 5 giờ 30 phút, 6 giờ sáng mới ra ngoài đi dạo, sau khi quay về, 7 giờ bắt đầu ăn sáng.

Mục Duyên Đình đương nhiên biết những thói quen này, vì vậy cùng ông đứng lên.

Mục lão gia chống gậy đi tới phòng ăn, "Nếu đã tới đây, thì bồi lão già này ăn sáng rồi mới về. Đúng rồi, sao ta không thấy nha đầu An An? Nghe nói hôm qua hai người cùng nhau đi Bình Thành."

Mục lão gia đối với việc đặt người của mình ở Cẩm Viên, không chút nào kiêng dè.

Nói cách khác, ông trước tới nay chưa kiêng dè qua.

Ông không nghĩ rằng có gì sai khi quan tâm đến cháu trai của mình.

Mục Duyên Đình chỉ khẽ "ừm" một tiếng, sau đó đích thân kéo ghế cho ông, đỡ ông ngồi xuống, đi vòng qua đầu bên kia bàn ăn ngồi vào.

Lão gia tử ăn thanh đạm, Mục Duyên Đình cùng Mục lão gia ăn xong điểm tâm, cũng không có nghỉ ngơi, mà là muốn trực tiếp đi công ty.

Mặc dù hôm nay là chủ nhật, nhưng với tư cách là gia chủ của Mục gia, anh vẫn phải phụ trách toàn bộ Mục gia, thời gian nghỉ ngơi của Mục Duyên Đình rất hạn chế, trước khi gặp Hứa Niệm An, trong thế giới của anh hầu như không có khái niệm về ngày cuối tuần.

Bởi vì trừ bỏ Tết âm lịch, hầu như ngày nào anh cũng phải làm việc.

Nhưng trước khi Mục Duyên Đình rời biệt thự, anh nhìn thấy cô của mình là Mục Vân Hề đang đi vào cùng với Nghiêm Thất Nguyệt.

Sau khi Nghiêm Thất Nguyệt nhìn thấy anh, cô gần như chôn đầu vào ngực, trước đây cũng thường hay vậy nhưng bây giờ lại càng vùi sâu hơn.

Mục Vân Hề không ngờ Mục Duyên Đình lại có mặt ở nhà cũ sớm như vậy, không khỏi hỏi, “Duyên Đình, đêm qua con ở lại đây sao?” Vừa nói vừa nhìn lên lầu.

Mục Duyên Đình biết cô đang tìm gì, "Con đến đây một mình sáng nay."

Mặc dù Mục Vân Hề cảm thấy Hứa Niệm An không xứng với Mục Duyên Đình, nhưng sự giáo dục mà bà nhận được từ thời thơ ấu đã ngăn bà hành động như một người đàn bà đanh đá.

Vì vậy, chỉ có thể giấu diếm hơn một chút, ở một phương diện khác nói bóng gió, “Ta nghe Cảnh Hàn nói rằng con đã cho người gặp Cảnh Hàn lấy cho Hứa Niệm An rất nhiều thuốc trị cung hàn?”

Mục Duyên Đình trong lòng oán trách Nghiêm Cảnh Hàn cái miệng rộng kia, loại chuyện này cũng nói với mẹ của mình, nhưng sắc mặt anh vẫn là nhàn nhạt, “Vâng.”

Mục Vân Hề nói Nghiêm Thất Nguyệt đi tìm lão gia trước, sau đó liếc mắt nhìn về hướng lão gia, nói nhỏ với Mục Duyên Đình, “Duyên Đình, có phải Hứa Niệm An gả cho nhà họ Quý mà vẫn luôn không có con, nên bị nhà họ Quý ly hôn không? Quý gia kiểu gia đình bình dân còn coi trọng con nối dõi, huống chi gia đình như Mục gia chúng ta. Chẳng lẽ con chữa bệnh cho cô ta trước, sau đó rồi cưới vào Mục gia. Nhưng, ta nghe nói, vô sinh là một căn bệnh rất khó chữa.”

Mục Duyên Đình kính trọng và yêu thương cô của mình từ khi còn nhỏ, nhưng khi nghe bà nói Hứa Niệm An như vậy, trong lòng thực không cao hứng.

Anh quay đầu lại liếc nhìn Nghiêm Thất Nguyệt đang ngồi trên ghế sô pha trò chuyện vui vẻ với Mục lão gia, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ xấu.

Không phải Nghiêm Cảnh Hàn thích ở bên tai Mục Vân Hề nói sự tình của An An sao?

Anh cũng không ngại tìm chuyện gì đó cho hai người họ.

Mục Duyên Đình nói, "Cô à, con nghĩ ông nội càng ngày càng thích Thất Nguyệt. Con nghe nói nhà chúng ta kỳ thật từng có hôn ước với Cảnh gia, không biết chuyện này, cô đã nghe nói qua chưa?"

Mục Vân Hề đương nhiên nghe đến, xua tay cười nói, "Có chuyện như vậy, nhưng lúc đó cũng là nói đùa giữa ông nội con và nhà họ Cảnh, nói rằng nếu nhà họ Cảnh sinh con gái, thì sẽ đem con gái Cảnh gia cưới qua làm cô dâu của con, nhưng tất cả chỉ là một trò đùa, nhưng mà, Cảnh gia cuối cùng lại sinh ra một bé trai, vì vậy việc này liền dừng lại ở đây."

Mục Duyên Đình nói, “Cảnh Tú con đã gặp qua, là một thanh niên không tồi.”

Theo hiểu biết của anh, người thanh niên này còn tuyên bố theo đuổi Hứa Niệm An.

Vì vậy, kế hoạch này của anh có thể coi là một viên đá hạ ba con chim.

Mục Duyên Đình tiếp tục, "Mặc dù Cảnh gia và Mục gia không thể kết thân, cô không ngại có thể thử giữa Cảnh gia và Nghiêm gia, con xem Thất Nguyệt cũng đã tới tuổi kết hôn rồi."

“Vẫn còn sớm." Mục Vân Hề lắc đầu, bà không muốn để con gái yêu quý của mình kết hôn sớm như vậy, tuy rằng bà nhận đứa nuôi đứa con gái này, nhưng là bà nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, từ nhỏ Thất Nguyệt đã ngoan ngoãn nghe lời, nên bà không muốn để cô đi làm vợ người khác như vậy.”

“Thất Nguyệt bây giờ còn đang học, không nóng vội.”

Mục Duyên Đình câu môi, trong con ngươi đen sâu thẳm ẩn chứa ý xấu, “Chưa nói để cô ấy bây giờ kết hôn, nhưng có thể để cô ấy tiếp xúc với người khác nhiều hơn. Thất Nguyệt từ nhỏ tâm tư đơn thuần, đừng để bị lừa bởi những người đàn ông có dụng tâm kín đáo, gia tăng trải nghiệm tình cảm cũng có chỗ không tồi."

Mục Vân Hề nghe vậy hiểu rõ gật gật đầu, bà cảm thấy Mục Duyên Đình nói đúng, không phải mẹ của Hứa Niệm An, Hứa Tín, vì yêu một người đàn ông có dụng tâm kín đào mà liên lụy toàn bộ Hứa gia sao.

Nghĩ vậy, Mục Vân Hề lại gật đầu lia lịa, “Duyên Đình, con nói cũng có lý, lát nữa ta sẽ đem chuyện này nói với ông nội con.”

Nhìn thấy mục tiêu đã đạt được, Mục Duyên Đình không ở lại nữa, cười nói, “Dạ, con còn có việc phải làm, đi trước.”

Mục Vân Hề gật đầu, “Vậy con đi làm đi, nhưng phải chú ý đến thân thể của mình.”

Mục Duyên Đình nhàn nhạt nói, “Vâng”, chân dài bước ra khỏi biệt thự.

Vừa đến công ty, anh đã nhận được điện thoại của Nghiêm Cảnh Hàn.

Mục Duyên Đình nhìn số điện thoại nhấp nháy trên màn hình, câu lên khóe miệng, lần đầu tiên không trả lời.

Ngay sau đó, Nghiêm Cảnh Hàn thực hiện cuộc gọi thứ hai.

Mục Duyên Đình trả lời, “Có chuyện gì vậy?”

Giọng điệu của Nghiêm Cảnh Hàn không bình tĩnh như Mục Duyên Đình, gần như cả người anh sắp nổ tung.

Vừa rồi mẹ anh gọi cho anh và hỏi anh có biết Cảnh Tú không.

Nghe đến đây anh liền cảm thấy kỳ quái, mẹ không có việc gì lại hỏi về một nam nhân là sao.

Bản thân liền nghĩ đây không phải là chuyện tốt, quả nhiên câu tiếp theo của Mục Vân Hề là, “Mẹ muốn giới thiệu bạn trai cho em gái của con, nghe anh Duyên Đình của con nói, Cảnh Tú, con trai út của Cảnh gia, cũng không tồi.”

Nghiêm Cảnh Hàn lúc đó liền phủ quyết, “Cái gì không tồi, thằng nhóc miệng còn hôi sữa, sao có thể xứng với Nguyệt Thất.”

Mục Vân Hề tự nhiên cũng cảm thấy trên đời này không có mấy người có thể xứng với cô con gái quý giá của mình.

Hơn nữa, gia cảnh của Cảnh gia thực sự thua xa Mục gia và Nghiêm gia.

Vì vậy, liền buông bỏ cái tâm tư này.

Nhưng Nghiêm Cảnh Hàn không yên tâm, anh thực sự sợ hôm nay mẹ mình buông bỏ một cái Cảnh Tú, ngày mai Mục Duyên Đình sẽ quay lại giới thiệu một cái Minh Tú.

Vì vậy, anh ta lập tức gọi điện cho Mục Duyên Đình, “Anh, anh có ý gì? Anh thích mai mối từ khi nào vậy?”

Mục Duyên Đình khẽ cười một tiếng, “Cô động tác thật là nhanh.”

Nghiêm Cảnh Hàn thanh âm lập tức mềm xuống, "Anh à, tôi có xúc phạm anh ở chỗ nào không? Anh biết rõ ràng mối quan hệ của tôi với Thất Nguyệt mà."

Mục Duyên Đình không có đi vòng vo với anh, nói thẳng, “Chuyện An An lấy thuốc trị cung hàn từ cậu, làm sao mà cô lại biết được?”

Bên kia điện thoại đầu tiên là sững sốt, sau đó liên tục xin tha, “Anh à, tôi sai rồi, hôm đó tôi chỉ thuận miệng vừa nói, thật sự không có ý gì khác, nhưng anh cứ yên tâm. Sau này chuyện tình của anh cùng chị dâu, tôi sẽ không nhắc gì trước mặt mẹ tôi.”

Mục Duyên Đình lạnh lùng nói, "Cậu tốt nhất là như vậy."

Bạn đang đọc Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy của Đường Quả Quả A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi blue_iris
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 124

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.