Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xảy ra chuyện

Phiên bản Dịch · 1898 chữ

Từ thành phố Tao Nhã Đạt đến tiểu trúc lâu cần ba giờ đi xe, lúc đi tới thật ra không cảm thấy gì, xe việt dã ở trên đường núi chạy thực mau, Cao Dương cảm thấy thuận buồm xuôi gió thực nhanh liền chạy đến đích.

Đại khái là bởi vì biết được Tống Bạc Sơn bị bắt cóc, rõ ràng đi tới đi về là cùng một hành trình xe chạy, nhưng mà ở trên đường trở về, tâm tư Cao Dương rõ ràng trầm trọng một ít.

Lúc này anh ấy cảm giác hành trình ba giờ chạy xe, đột nhiên trở nên phi thường lâu.

Hứa Niệm An tính cách đạm nhiên, dọc theo đường đi không nói gì, ngược lại người ngồi ở ghế phụ Khoác Lôi cùng người ngồi ở ghế sau Mục Lam vẫn luôn thì thầm nói không ngừng.

Lúc xe việt dã chạy được một nửa hành trình, vừa vặn ngang qua một cái trấn nhỏ, Cao Dương nhìn qua kính chiếu hậu hỏi một câu, “Hứa tiểu thư, Mục tiểu thư, phía trước là một cái trấn nhỏ, chúng ta đi xuống ăn trước một ít gì đó hay không?”

Mục Lam sờ sờ bụng, “Vậy thì xuống ăn cái gì đi, còn hai giờ nữa mới có thể về tới nhà, trong lúc này chúng ta sẽ rất đói bụng, hơn nữa buổi sáng tôi cũng không ăn gì nhiều.”

Cao Dương gật gật đầu, thay đổi tay lái, tìm một tiệm cơm nhỏ thoạt nhìn có vẻ sạch sẽ, đem xe ngừng lại.

Sau khi tiến vào, chủ tiệm cơm nhỏ nói chính là tiếng Xiêm Quốc, cũng may trừ bỏ Hứa Niệm An thì những người khác đều biết tiếng Xiêm, giao tiếp thực ra không có gì khó khăn.

Chỉ là bên này bất đồng với Hoa Quốc, nơi nơi đều có tiệm cơm có thể ăn cơm, bên trong tiệm cơm đồ ăn cũng rất đầy đủ, còn tiệm cơm nhỏ ở đây tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn tương đối sạch sẽ vệ sinh, nhưng chỉ bán một ít đồ ăn của địa phương.

Chỉ có một ít bún và cơm mà người địa phương thích ăn.

Đi ra bên ngoài, Mục Lam cũng biết không thể để ý nhiều như vậy, liền tùy tiện ăn mấy chén cơm, lại ăn thêm một chút đồ ăn của địa phương.

Vì để không bị người khác hoài nghi, sau khi bọn họ ăn đến một nửa mấy người vệ sĩ mới bắt đầu tiến vào ăn cơm.

Sau khi ăn xong, mấy người bọn họ ở trong tiệm cơm nhỏ nghỉ ngơi trong chốc lát, thấy mấy người vệ sĩ đều đã ăn xong rồi, mới đứng dậy trả tiền đi ra ngoài.

Xe việt dã tiếp tục chạy về phía trước, ước chừng qua hai mươi mấy phút, con đường phía trước bị một nhóm người mặc quân trang chặn lại.

Phía trước có mấy chiếc xe bắt đầu quay đầu.

Cao Dương hạ cửa kính xuống, dùng tiếng Xiêm Quốc hỏi người bên cạnh, “Phía trước phát sinh tình huống gì vậy?”

Đối phương là một người đàn ông lùn gầy hơn bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen, đại khái nhìn ra Cao Dương không phải người Xiêm Quốc, vươn tay bắt đầu đòi tiền.

Cao Dương đối với những việc này sớm đã tập mãi thành thói quen, từ trong túi rút ra mấy tờ tiền Xiêm Quốc giao cho đối phương.

Đối phương cười cười, dùng tiếng Xiêm Quốc nói, “Con đường này bị quân đội lâm thời trưng dụng, cho nên không thể thông xe, bên cạnh còn có một con đường khác, anh có thể đi con đường kia.”

Cao Dương nói lời cảm ơn, đem cửa sổ xe đóng lại.

Anh đương nhiên biết bên cạnh còn có một con đường, nhưng đó là một đường hầm khá dài, hiện tại tình huống đặc thù, anh thật sự không muốn đi qua cái đường hầm đen thùi lùi kia.

Hứa Niệm An cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, “Rõ ràng lúc sáng hôm nay chúng ta đi tới còn có thể thông hành, như thế nào đột nhiên lại bị lâm thời trưng dụng?”

Cao Dương trầm tư một lát, nói, “Chuyện này xác thật có chút kỳ quặc, bất quá nơi này cục diện chính trị luôn luôn không ổn định, luôn có xích mích nhỏ giữa các thế lực khác nhau, chúng ta tốt nhất vẫn là cẩn thận một chút.”

Nói xong anh gọi một cuộc điện thoại, đối phương thực mau nhận máy, chính là vệ sĩ ở phía sau, “Tiểu ngũ, đường phía trước bị quân đội phong tỏa, chúng ta chỉ có thể vòng qua đường hầm, đến lúc đó các cậu theo sát một chút, vạn nhất có chuyện gì, cũng kịp thời phản ứng.”

Đối phương đáp ứng một tiếng.

Cao Dương tắt điện thoại, chuyển tay lái, thay đổi tuyến đường.

Mục Lam đang chơi di động, ngẩng đầu nhìn mắt vẻ mặt trầm trọng của Cao Dương, cười cười nói, “Trợ lý đặc biệt Cao, anh đừng khẩn trương như vậy, tựa như anh nói, Xiêm Quốc nơi này thế lực khắp nơi luôn cọ xát không dứt, phong tỏa một con đường không phải là chuyện thường thấy hay sao, chúng ta thay đổi tuyến đường là được, tôi thấy anh ở bên anh trai tôi thời gian lâu rồi, cũng bị anh ấy lây bệnh, chuyện gì đều quá cẩn thận.”

Cao Dương cung kính đáp lời, nhưng vẫn là giải thích một câu, “Chúng ta lần này là đi gặp mặt Tống Bạc Sơn, hiện tại Tống Bạc Sơn bị người khác bắt cóc, chứng tỏ hành trình của chúng ta hẳn là cũng bại lộ, tiên sinh lại ở bên ngoài xử lý sự tình, lúc này không thể không đề phòng.”

Trong lòng anh là sợ đối thủ một mất một còn của Mục Duyên Đình sẽ thừa dịp lúc này bắt cóc Hứa Niệm An, rốt cuộc Mục Duyên Đình đối với Hứa Niệm An phương thức yêu đương quá mức cao điệu, làm cho những kẻ thù đó thực dễ dàng theo dõi Hứa Niệm An.

Nhưng loại cao điệu này cũng đồng dạng là một loại phương thức anh bảo hộ Hứa Niệm An, đây là cách anh nói cho mọi người biết, Hứa Niệm An là người của Mục Duyên Đình anh, muốn đánh chủ ý lên người cô, đầu tiên phải ước lượng xem chính mình có mấy cân mấy lượng.

Cho nên nói, bất luận cái chuyện gì cũng vậy, đều là con dao hai lưỡi.

Mục Lam lại có chút không đồng ý cách nói của Cao Dương, “Trợ lý đặc biệt Cao, anh suy nghĩ quá nhiều rồi, Tống Bạc Sơn bị bắt cóc đó là bởi vì thân phận của anh ta, anh ta tựa như một khối thịt mỡ, bị các thế lực Xiêm Quốc đều nhìn chằm chằm, còn chúng ta, bọn họ không cần phải trêu chọc vào làm gì.”

Khoác Lôi ngồi ở phía trước gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý cách nói của Mục Lam, “Hiện tại việc cấp bách là nhanh chóng trở về.”

Phía trước chính là đường hầm.

Cao Dương đối với người trong xe nói một câu, “Qua đường hầm này, chính là địa bàn của chúng ta.”

Dưới chân anh dẫm mạnh chân ga, chiếc xe việt dã màu đen tựa như một con cá voi, nháy mắt gia nhập vào trong bóng đêm.

Đột nhiên một luồng ánh sáng mạnh bắn lại đây.

Cao Dương trong lòng kêu một tiếng không tốt, đột nhiên chuyển tay lái.

Nhưng ánh sáng quá mức mãnh liệt, anh cùng ba người bên trong xe giống nhau, đều bị ánh sáng mạnh mẽ kia làm cho không mở mắt được.

Cũng liền ở trong nháy mắt kia, đột nhiên “Ầm” một tiếng, là âm thanh va chạm vào ô tô.

Cạnh xe đột nhiên bị đập mạnh, lúc Hứa Niệm An cho rằng xe sẽ bị lật, xe việt dã oanh một tiếng ổn định lại, cực nhanh chạy về hướng ngược lại.

Cùng lúc đó, Cao Dương hô to, “Bám chắc.”

Ngay sau đó chính là tiếng súng.

Đối phương hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, hỏa lực phi thường đầy đủ, cho dù Cao Dương muốn mạnh mẽ tiến lên, nhưng thực mau liền phát hiện có mười mấy chiếc xe đang xông tới phía bên này.

Mục đích của đối phương đã thực rõ ràng, bọn họ không ngại ở chỗ này trực tiếp giết mấy người bọn họ.

Tiếng súng quá dày đặc, Cao Dương căn bản không chút sức lực nào để liên hệ với xe vệ sĩ ở đằng sau, cũng may xe việt dã đã cải tạo qua, anh tắt đèn xe đi, lại lần nữa chuyển tay lái, đem xe ngừng lại, đường hầm đen nhánh một mảnh, đại khái đối phương cũng không muốn để Hứa Niệm An bọn họ nhận ra mình, chỉ dùng luồng ánh sáng cực mạnh, nhưng cũng không có bại lộ chính mình.

Cao Dương thở gấp thấp giọng hỏi Khoác Lôi bên cạnh, “Lái xe được không?”

Khoác Lôi cũng đang hoảng sợ nói, “Vô nghĩa.”

Cao Dương cởi bỏ dây an toàn, tiếng nói cực nhanh, “Mang theo các cô ấy chạy ra khỏi đường hầm, xe việt dã này tiên sinh cố ý cải tạo qua, đạn bình thường đối với nó căn bản vô dụng, anh bằng tốc độ nhanh nhất hướng về phía trước, chỉ cần tránh chạm trực tiếp vào xe khác liền được, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề đạn bắn.”

Khoác Lôi hỏi, “Vậy còn anh?”

Cao Dương đã xuống xe, “Tôi cùng xe sau cùng nhau kéo dài thời gian, chạy nhanh đi.”

“Vô ích thôi.” Hứa Niệm An đột nhiên nói, “Bọn họ ở hai đầu đường hầm đều đã chặn đường, cho dù anh muốn kéo dài thời gian ở bên kia, chúng ta cũng ra không được.”

Hứa Niệm An mới vừa nói xong, liền nhìn thấy ở lối ra có vài tia sáng chói mắt bắn lại đây.

Hứa Niệm An tiếp tục đè nặng thanh âm, “Ngược lại không bằng hiện tại liền lên xe, chúng ta dùng chiếc xe này đua một phen.”

Lúc này, phía đối diện có mấy chiếc xe phóng nhanh lại đây.

Hứa Niệm An lại lần nữa hô, “Mau lên xe.”

Cao Dương do dự một lát, cuối cùng lựa chọn một lần nữa đeo lên dây an toàn, anh mang theo mọi người lao ra đi tỷ lệ thành công hiển nhiên so với Khoác Lôi nhiều hơn.

Nhưng mà, lúc Cao Dương lại lần nữa khởi động xe, đột nhiên một tiếng “Phanh” vang lớn, cốp xe việt dã “Phanh” một tiếng nổ tung.

Bên tai là tiếng “Ong ong ong”, trời đất quay cuồng, trước khi mất đi ý thức, Cao Dương nói một câu, “Là lúc ăn ở tiệm cơm ………”

Là lúc ăn ở tiệm cơm nhỏ, có người đã ở trên xe động tay chân.

Bạn đang đọc Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy của Đường Quả Quả A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi blue_iris
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.