Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô dâu nguyện gả cho chú rể sao

Phiên bản Dịch · 1742 chữ

Nội gian của Mục gia đã ẩn núp hai đời, thậm chí lần này Hình Giản Ninh gióng trống khua chiêng cắn nuốt công việc làm ăn ba bang phía nam của Xiêm Quốc, đều là bởi vì có nội gian ở trong đó quạt gió thêm củi.

Cũng vì chính nguyên nhân này, Mục Duyên Đình yêu cầu Hình Giản Ninh trong vòng nửa tháng, không được quay lại hòn đảo nhỏ này, đương nhiên, hắn là muốn đi tìm Bội Đạt, ít nhất cũng cần thời gian nửa tháng.

Cho nên, Mục Duyên Đình đã đem nửa tháng này trở thành tuần trăng mật trước khi kết hôn cùng Hứa Niệm An.

Đảo nhỏ tuy rằng không có bị khai phá hoàn toàn, nhưng hoàn cảnh sinh thái nguyên thủy lại rất tốt.

Cùng giống như các đảo nhỏ khác, hòn đảo nhỏ này cũng đồng dạng bị che kín bởi núi non cùng sông ngòi, vị trí trung tâm đảo nhỏ là một ngọn núi nhỏ không tính là quá cao, trên núi là rậm rạp cây cối vùng nhiệt đới thực thụ.

Ngược lại ở dưới chân núi có một giáo đường nhỏ được người Tây Ban Nha xây dựng cách đây khá lâu.

Mục Duyên Đình như là một quyển bách khoa toàn thư sống, anh ôm lấy Hứa Niệm An cùng cô giảng giải về lai lịch giáo đường này.

Thanh âm của anh trầm thấp, giàu từ tính, “Xiêm Quốc đã từng là thuộc địa của Tây Ban Nha, ở vài thập niên cuối cùng, bởi vì thế lực Tây Ban Nha càng ngày càng yếu, cùng với việc ý thức của người dân Xiêm Quốc thức tỉnh, bắt đầu tổ chức các hoạt động phản kháng quy mô lớn, vì thế người Tây Ban Nha liền đem những người bị bắt, lưu đày đến các đảo nhỏ, thậm chí vì muốn hoàn toàn khống chế bọn họ, người Tây Ban Nha cho người sửa lại tín ngưỡng của họ là Thiên Chúa giáo, vì thế trên rất nhiều đảo nhỏ, tuy rằng nhà cửa không nhiều lắm, nhưng cơ hồ đều có một tòa giáo đường không lớn không nhỏ của Thiên Chúa giáo.”

Anh nói xong, cúi đầu hỏi Hứa Niệm An trong lòng ngực, “Muốn đi vào nhìn một cái hay không?”

Hứa Niệm An đương nhiên là đồng ý.

Mấy ngày nay bọn họ quá tương đối an nhàn, thậm chí so với lúc ở đế đô, đều an nhàn hơn.

Mỗi buổi sáng, đều là tỉnh lại trong tiếng sóng biển đập vào tai, bọn họ thậm chí có thể cái gì cũng đều không làm, liền như vậy ở trong tiểu trúc lâu nghỉ ngơi cả ngày.

Sau đó chờ buổi chiều, cùng đi đến bờ biển xem mặt trời lặn.

Giáo đường của Thiên Chúa giáo bởi vì hàng năm không được tu sửa, bên ngoài có tảng lớn tường bị thấm nước mà tróc ra, Mục Duyên Đình nắm tay Hứa Niệm An, đi vào trong giáo đường, đây là giáo đường phong cách điển hình thời Trung cổ, tuy rằng bề ngoài hư hao, nhưng bên trong lại được bảo tồn tương đối hoàn hảo.

Đối diện mặt trước là bức tranh sơn dầu thật lớn, cùng với tượng đá được bảo tồn hoàn chỉnh.

Hứa Niệm An hỏi, “Anh nói nơi này, có cử hành qua hôn lễ hay không?”

Mục Duyên Đình nhìn bàn ghế chung quanh phủ kín tro bụi, suy nghĩ nói, “Đại khái là có đi, rốt cuộc tình yêu là có thể ở bất kỳ chỗ nào cũng có thể nảy sinh.”

Anh nói, nắm tay Hứa Niệm An đi về phía trước.

Phía trước bục giảng mục sư, nếu có người ở chỗ này cử hành hôn lễ, nơi này hẳn là sẽ đứng một vị mục sư.

Hứa Niệm An nhìn nơi đó có chút xuất thần.

Mục Duyên Đình kéo tay cô, Hứa Niệm An hoàn hồn, “Làm sao vậy?”

Mục Duyên Đình, “Ở chỗ này chờ anh.”

Anh nói xong, buông Hứa Niệm An ra, xoay người chạy đi ra ngoài.

Ước chừng hơn mười phút sau, Hứa Niệm An nhìn thấy Mục Duyên Đình trong tay ôm một bó hoa, từ bên ngoài đi tới.

Anh đi ngược sáng, bước trầm ổn lại nhanh chóng, giống vương tử thời Trung cổ, mang theo nụ cười hướng đến gần cô.

Hứa Niệm An chậm rãi xoay người, hướng về anh tươi cười.

Thẳng đến khi Mục Duyên Đình đến trước mặt, Hứa Niệm An mới hỏi, “Đây là hoa gì?”

Mục Duyên Đình, “Không biết, tùy tay hái, bất quá cũng không khó coi.”

Hứa Niệm An nhoẻn miệng cười, Mục Duyên Đình ở trong đó chọn một đóa, gắn ở sau tai cô, nói, “Hiện tại, em phải làm cô dâu của anh.”

Hứa Niệm An cười ha ha lên, cô trước nay cũng không biết, Mục Duyên Đình cư nhiên cũng sẽ nhàm chán mà chơi loại trò chơi chỉ có tiểu hài tử mới chơi này.

Mục Duyên Đình thần sắc lại nghiêm túc nói, “Hử, đừng nói chuyện, mục sư muốn đọc lời tuyên thệ.”

Anh nói, “Hứa Niệm An tiểu thư, cô có nguyện ý gả cho người nam nhân tên là Mục Duyên Đình trước mặt không?”

Hứa Niệm An ngửa đầu nhìn anh, hai mắt anh thật xinh đẹp, đang tập trung tinh thần nhìn cô, một loại cảm xúc không rõ bị anh kéo ra, Hứa Niệm An nói, “Em nguyện ý.”

Mục Duyên Đình, “Vô luận tương lai anh ấy là giàu có hay là bần cùng, hoặc vô luận tương lai thân thể khỏe mạnh hay bệnh tật, cô đều nguyện ý cùng anh ấy vĩnh viễn ở bên nhau chứ?”

Hứa Niệm An, “Vâng, tôi nguyện ý.”

Mục Duyên Đình thấp giọng cười lên tiếng, anh nói, “Tốt, tôi xin nhân danh cha con và thánh thần tuyên bố: Mục Duyên Đình cùng Hứa Niệm An kết làm vợ chồng. Hiện tại, chú rể có thể hôn môi cô dâu.”

Anh nói xong, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi hồng nhuận của Hứa Niệm An.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua kính pha lê tàn khuyết không được đầy đủ, chiếu rọi ở trên người hai người, nhuộm đẫm vầng sáng chói mắt.

Đúng lúc này, “Oanh” một tiếng, một tiếng nổ mạnh đánh vỡ sự an bình này.

Cách đó không xa khói đặc cuồn cuộn.

Đó là tiểu trúc lâu mà hai người bọn họ đang ở.

Trong khoảnh khắc này, đã bị nổ thành một tòa phế tích.

Khói đặc phía dưới, là lửa lớn đỏ thắm.

Mục Duyên Đình ôm chặt Hứa Niệm An, thân thể lung lay, hai người thuận thế ngã về mặt sau bàn ghế bên cạnh.

Mục Duyên Đình khi làm động tác đó, đôi tay bảo vệ đầu Hứa Niệm An, hơn nữa có Mục Duyên Đình dùng thân thể chống đỡ cho cô, thân thể Hứa Niệm An thậm chí một chút đều không có đụng tới mặt đất, hoặc là bất luận cái đồ vật cứng rắn gì.

Bọn họ liền như vậy ôm nhau, tránh ở trong giáo đường, nghe được bên ngoài âm thanh kịch liệt xung đột.

Sắc trời dần dần tối sầm xuống, bên tai truyền đến tiếng nước biển dâng thủy triều lên.

Hứa Niệm An có chút phiền muộn nói, “Tiểu trúc lâu, có nhật ký em viết cho bảo bảo.”

Mục Duyên Đình đem cả người cô đều đè ở trong lòng ngực mình, anh cười hỏi cô, “Như vậy, Mục phu nhân, em hẳn là còn nhớ rõ những nội dung viết trên nhật ký đó chứ?”

Hứa Niệm An cười, “Về cơ bản.” Nhớ rõ.

“Thực tốt.” Mục Duyên Đình nói, “Chờ chúng ta trở lại đế đô, em kể lại, anh viết.”

Bên ngoài truyền đến tiếng vỏ xe ô tô ma sát trên mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.

Hứa Niệm An bản năng thăm dò muốn xem tình huống bên ngoài.

“Đừng nhúc nhích.” Mục Duyên Đình dùng bàn tay của mình ấn đầu muốn lộn xộn của cô xuống, thanh âm của anh nói rất thấp, “Nếu là Cao Dương bọn họ, anh sẽ thu được tin tức trước tiên.”

Lời còn chưa dứt, điện thoại vệ tinh trên người anh vang lên.

“Tiên sinh.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Bạch Khải Thần, “Chúng tôi ở bên ngoài giáo đường.”

Mục Duyên Đình nhàn nhạt ứng thanh, “Đem sự tình an bài tốt, chúng ta hiện tại liền rút lui.”

“Vâng.” Bạch Khải Thần cắt đứt điện thoại.

“Đi thôi.” Mục Duyên Đình nâng Hứa Niệm An dậy.

Hứa Niệm An hỏi anh, “Đi chỗ nào?”

Mục Duyên Đình một bàn tay đỡ cô, một bàn tay che chở đầu cô, nói, “Về nhà.”

Hứa Niệm An hai mắt sáng lên, “Chúng ta có thể trở về đế đô?”

“Đúng vậy, hôm nay là ngày cuối cùng, đến lúc đó, nội gian Mục gia sẽ tự động hiện thân.”

Bạch Khải Thần an bài xe chờ ở bên ngoài giáo đường Thiên Chúa giáo, Mục Duyên Đình đem Hứa Niệm An ôm vào trong xe, ở bên tai cô thấp giọng dặn dò, “Bạch Khải Thần sẽ đem em đưa đến nơi được an bài trước.”

Hứa Niệm An giữ chặt cánh tay anh, “Vậy còn anh?”

Mục Duyên Đình ở trên mu bàn tay cô hôn xuống, “Anh sẽ đến sau.”

Hứa Niệm An nội tâm lại cực độ bất an, nửa tháng này cô đã trải qua quá nhiều chuyện, tâm tình tựa như tàu lượn siêu tốc, ở trên đảo nhỏ mấy ngày nay, giống như là một giấc mộng đẹp không chân thật, “Em muốn đi cùng anh.”

Cùng với đêm tối đã đến, cách đó không xa âm thanh xung đột càng ngày càng kịch liệt, Mục Duyên Đình đối với Hứa Niệm An luôn là có kiên nhẫn, anh sờ sờ đầu cô, nhẹ giọng an ủi, “An An, em ngoan một chút, anh sẽ không có việc gì, em phải bảo vệ tốt bảo bảo của chúng ta, được không?”

“Tiên sinh.” Bạch Khải Thần ở một bên nói, “Thời gian của chúng ta không nhiều lắm.”

Bạn đang đọc Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy của Đường Quả Quả A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi blue_iris
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.