Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong đầu mơ hồ có một người nam nhân

Phiên bản Dịch · 1673 chữ

Màn đêm buông xuống, Quý Thừa Ngọc đưa lưng về phía biển rộng, trong tay cầm một điếu thuốc, cũng không có hút, liền như vậy nhìn nó từng chút một tàn đi.

Cách đó không xa, một người trẻ tuổi mặc một bộ áo bào trắng chậm rãi đi về hướng bên này, nam nhân áo bào trắng khi đến gần một khắc kia, Quý Thừa Ngọc liền ném xuống tàn thuốc trong tay.

Nam nhân áo bào trắng ôm hai tay, hướng về Quý Thừa Ngọc lộ ra một tươi cười tà mị, “Quý lão bản, người ông yêu một lần nữa lại trở lại bên người ông, cảm giác thế nào?”

Quý Thừa Ngọc nhàn nhạt liếc hắn một cái, hỏi, “Ngươi xác định cô ấy sẽ không bao giờ nhớ tới những chuyện trước kia?”

Nam nhân áo bào trắng cười càng thêm tùy ý, hắn nói, “Tôi làm việc ngài còn có cái gì không yên tâm, nếu không phải cha của ngài đã từng cứu tôi, ngài cho rằng loại việc nhỏ này, tôi sẽ ra tay sao? Yên tâm, tôi không chỉ có loại bỏ một bộ phận ký ức của cô ấy, còn áp đặt cho cô ấy một bộ phận ký ức khác, chỉ cần hành vi ngài không lộ ra, nhất định sẽ không xuất hiện vấn đề, bất quá tiền đề là, không thể để cô ấy nhìn thấy nam nhân kia, bởi vì trong tiềm thức của cô ấy, sẽ vẫn luôn tồn tại thân ảnh của người nam nhân kia, một khi cô ấy gặp được người nam nhân kia, rất có khả năng liền sẽ nhớ tới những chuyện đã xảy ra.”

Quý Thừa Ngọc gật gật đầu, “Được, tôi đã biết.” Nói xong xoay người liền rời đi.

Nam nhân áo bào trắng ở phía sau hắn hô to, “Quý lão bản, chuyện ngài muốn tôi làm, tôi đã căn cứ theo yêu cầu của ngài hoàn thành hoàn mỹ, như vậy chuyện ngài đã đáp ứng tôi, cũng nên được thực hiện theo hứa hẹn đi?”

Quý Thừa Ngọc bước chân dừng lại một chút, lại không có quay đầu lại, chỉ nói, “Yên tâm, chuyện tôi đã đáp ứng, nhất định sẽ không nuốt lời.”

Nam nhân áo bào trắng ở phía sau hắn cười to, “Vậy xin chúc ngài cùng Quý phu nhân bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử.”

Nghe được bốn chữ “Sớm sinh quý tử”, Quý Thừa Ngọc sắc mặt trầm xuống.

Cho dù hắn yêu Hứa Niệm An như thế nào, cũng không có cách nào xem nhẹ sự thật trong bụng cô có đứa con với Mục Duyên Đình.

·············

Bên trong biệt thự, đèn thủy tinh treo trên trần nhà rất là xa hoa lộng lẫy.

Trước mặt Hứa Niệm An, là một bàn đồ ăn Hoa quốc đầy hương vị đủ sắc màu.

Cửa biệt thự bị người đẩy ra.

Hứa Niệm An nghe được thanh âm lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy Quý Thừa Ngọc ăn mặc áo sơmi cùng quần đùi đi đến.

Hứa Niệm An cười vẫy tay với hắn, “Quý Thừa Ngọc, mau tới, Vu tẩu làm thật nhiều đồ ăn ngon.”

Quý Thừa Ngọc ứng thanh, đi nhanh về phía Hứa Niệm An, hắn ở bên cạnh cô ngồi xuống, thanh âm ôn nhu, “Không phải đã nói với em rồi sao, không cần chờ anh, em hiện tại đang mang thai, hẳn là nên ăn nhiều một chút.”

“Em cảm giác chính mình béo lên thật nhiều.” Hứa Niệm An nói.

Vu tẩu dọn thức ăn lên trước mặt bọn họ.

Quý Thừa Ngọc nói lời cảm ơn, lại hỏi Hứa Niệm An, “Ân, trừ bỏ cái này, em còn có cảm giác gì không?”

“A?” Hứa Niệm An cầm lấy cái muỗng, ăn một ngụm cơm, phồng lên quai hàm, tựa như là sóc con đang ăn hạt thông.

Thực đáng yêu.

Quý Thừa Ngọc duỗi tay đem hạt cơm dính bên môi cô nhặt xuống dưới.

Hứa Niệm An có chút thẹn thùng, Quý Thừa Ngọc chưa từng có đối xử với cô ôn nhu như vậy, đặc biệt là trước mặt người ngoài, hắn đối với cô đại đa số thời điểm đều là lạnh như băng.

“Làm sao vậy?” Quý Thừa Ngọc hỏi.

Hứa Niệm An nuốt xuống cơm trong miệng, có chút ngượng ngùng nói, “Vu tẩu ở đây.”

Quý Thừa Ngọc nhìn Vu tẩu liếc mắt một cái, người sau rất là thức thời rời đi.

“Kỳ thật anh cũng không thích lúc ăn cơm, có người khác ở đây, mấy ngày nay em cảm giác thế nào?” Quý Thừa Ngọc lại hỏi một lần.

Hứa Niệm An buông chiếc đũa, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Quý Thừa Ngọc, “Không biết vì cái gì, em cảm thấy ký ức của em có chút hỗn loạn, em giống như rơi rớt rất nhiều chuyện quan trọng.”

Quý Thừa Ngọc cười thực ôn nhu, hắn sờ sờ mặt Hứa Niệm An, “Không có việc gì, đại khái là di chứng do rơi xuống biển, An An, chuyện trước kia, đều là anh không tốt, anh không nên tin tưởng những chuyện ma quỷ của Viên Thi Nhu, mà bỏ qua em, nhưng mà hiện tại anh suy nghĩ cẩn thận, anh về sau sẽ đối xử với em thật tốt.”

Hứa Niệm An trên mặt có phần mất tự nhiên, chậm rãi tản ra hồng nhuận, đặc biệt là lỗ tai của cô, hồng hồng, dưới ánh đèn, có thể nhìn thấy lông tơ màu trắng ở trên lỗ tai của cô, thật xinh đẹp, cũng thực đáng yêu.

Vì che giấu cảm xúc thẹn thùng của mình, Hứa Niệm An cúi đầu, đem một muỗng cơm lớn đưa vào trong miệng.

Quý Thừa Ngọc gắp một khối thịt cá, bỏ vào trong chén Hứa Niệm An, “Đừng chỉ ăn cơm, ăn thêm nhiều đồ ăn một chút.”

“Ân.” Hứa Niệm An nhỏ giọng lên tiếng.

Một lát sau, Hứa Niệm An lại hỏi, “Quý Thừa Ngọc, em rốt cuộc là như thế nào rơi xuống nước? Hơn nữa, chỉ là đuối nước mà thôi, em như thế nào cảm giác rất nhiều chuyện, đều nhớ không nổi?”

Quý Thừa Ngọc ánh mắt tối sầm lại, nhưng thực mau khôi phục tự nhiên, hắn hỏi, “Vậy An An em có thể cùng anh nói một chút hay không, hiện tại em còn nhớ rõ cái gì?”

Hứa Niệm An nghĩ nghĩ nói, “Em nhớ rõ bởi vì Viên Thi Nhu, tình cảm của chúng ta hai năm trước đây cũng không tốt, sau khi Viên Thi Nhu từ nước ngoài trở về, anh liền muốn cùng em ly hôn, là ba anh ngăn cản anh, sau đó vạch trần gương mặt thật của Viên Thi Nhu, một năm này, tình cảm của chúng ta thực tốt, trước đó không lâu, em mang thai, anh nói đế đô quá lạnh, muốn đưa em tới Xiêm Quốc an thai, bởi vì nơi này ấm áp, nhưng mà ngày đó buổi tối chúng ta lên tàu chở khách chạy đi chơi, em không cẩn thận rớt xuống biển.”

Quý Thừa Ngọc trên mặt lo lắng chậm rãi biến mất, quả nhiên nam nhân áo bào trắng đối với Hứa Niệm An thôi miên vẫn là thực thành công, “Đúng vậy, em như thế này không phải đã nhớ rất rõ ràng sao? Cho nên em rốt cuộc đang rối rắm cái gì?”

Hứa Niệm An nhíu lại hai hàng lông mày, trầm tư một lát, “Em cảm thấy, những ký ức này không giống thật, tựa như một giấc mơ.”

Nói xong cô cười cười, chính mình tự tìm lý do cho mình, “Cũng có thể một năm này, cuộc sống của em thật sự giống như một cơn mộng, khi anh đưa cho em thoả thuận ly hôn, em thật sự cho rằng chúng ta liền phải kết thúc, cũng may, ba anh trợ giúp chúng ta, lại qua mấy tháng nữa bảo bảo chúng ta đều sinh ra đời.”

Thời điểm Quý Thừa Ngọc nghe được bốn chữ “bảo bảo chúng ta”, sắc mặt không khỏi tối sầm xuống, nhưng thực mau, hắn liền điều chỉnh tốt trạng thái của chính mình, nói với Hứa Niệm An, “Không cần nghĩ đến những chuyện này, cơm nước xong, anh cùng em trở về phòng nghỉ ngơi.”

Sau khi đem Hứa Niệm An về phòng ngủ, Quý Thừa Ngọc liền đi đến thư phòng làm việc.

Hứa Niệm An sau khi tắm xong, lau khô thân thể, đứng ở trước gương bôi kem dưỡng da.

Khi tay của cô vuốt ve đến bụng nhỏ của mình, hơi hơi dừng lại một chút.

Nơi đó có xăm một chữ “Duyên”.

Chính mình khi nào đã xăm qua? Hơn nữa cho dù xăm mình, vì cái gì muốn xăm một chữ “Duyên” này?

Ngón tay thon dài trắng nõn ở trên bụng nhỏ đụng vào chữ “Duyên” kia, chậm rãi vuốt ve, Hứa Niệm An nhắm mắt lại, nỗ lực hồi tưởng, về ký ức của cái hình xăm mình sở hữu này.

Trong đầu, không ngừng hiện lên một ít hình ảnh, những cái hình ảnh đó quen thuộc lại xa lạ, hình như là cô tự mình trải qua giống nhau, lại giống như chỉ là ảo giác của cô.

Hứa Niệm An đột nhiên mở hai mắt, những cái hình ảnh đó quá mức hỗn độn, lại quá nhiều mơ hồ.

Buổi tối thời điểm Quý Thừa Ngọc trở về, Hứa Niệm An vốn muốn hỏi một chút về cái này hình xăm này, nhưng mà suy nghĩ lại, cái người nam nhân mơ hồ không rõ kia, cô chung quy vẫn là nhịn xuống.

Có một số việc, cho dù là người bên gối của mình, nói ra cũng không nhất định sẽ là chuyện tốt.

Bạn đang đọc Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy của Đường Quả Quả A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi blue_iris
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.