Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi tối tìm em tính sổ

Phiên bản Dịch · 1656 chữ

Hứa Niệm An cùng bác sĩ Phổ Lâm thời điểm đi xuống lầu, Mục Duyên Đình đang cùng A Việt tướng quân đang thấp giọng thảo luận cái gì.

Sau khi nghe được thanh âm, hai người không hẹn mà cùng quay lại nhìn.

A Việt tướng quân dùng một loại ánh mắt như đang hỏi để nhìn bác sĩ Phổ Lâm.

Bác sĩ Phổ Lâm nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

A Việt tướng quân thu hồi tầm mắt, cười hỏi Mục Duyên Đình, "Mục tiên sinh tính toán khi nào thì quay trở lại đế đô?"

Mục Duyên Đình nói, "Các ngài đã có tin tức của Bạc Sơn điện hạ, tôi xử lý một chút chuyện của mình xong, sẽ rời đi."

A Bích đang đến đây đưa nước hoa quả nghe thấy Mục Duyên Đình nói như vậy, ngẩn người, lập tức khôi phục thần sắc, im lặng đem hoa quả đặt tốt, sau đó thật cẩn thận đứng ở một bên.

A Việt tướng quân cười nói, "Lần này quay về đế đô nên cùng Hứa tiểu thư thành hôn đi?"

"Ân." Mục Duyên Đình cầm lấy ly nước, uống một ngụm, thản nhiên trả lời.

A Việt tướng quân nói tiếp, "Nếu có cơ hội, tôi nhất định tự mình đến, cùng uống một chén rượu mừng của Mục tiên sinh và Hứa tiểu thư.”

Mục Duyên Đình nói, "Thật quá vinh hạnh."

A Việt tướng quân đứng dậy, "Nếu như vậy, tôi không tiếp tục quấy rầy, tôi cùng Phổ Lâm trước hết cáo từ."

Mục Duyên Đình cũng đứng dậy đưa tiễn, "Đi thong thả."

Vẫn đợi cho đến khi nghe được tiếng động cơ ô tô, Mục Duyên Đình mới hỏi Hứa Niệm An, "Nam nhân kia hỏi em cái gì?"

Hứa Niệm An lườm anh một cái, "Người ta là có tên, hơn nữa anh ta đã tránh mọi người, là không muốn cho anh biết nội dung cuộc nói chuyện."

Mục Duyên Đình hừ lạnh một tiếng, đối với Bạch Khải Thần đang đứng bên cạnh nói, "Theo tôi đi ra ngoài xử lý chút chuyện."

Bạch Khải Thần trả lời, "Vâng."

Thời điểm đang bước chân đi ra ngoài, Mục Duyên Đình lại đột nhiên cúi đầu ở bên tai cô nói, "Buổi tối anh sẽ tìm em tính sổ."

Hứa Niệm An trừng mắt liếc nhìn anh một cái: cô còn không có tìm anh tính sổ đâu.

Mục Duyên Đình tiếp tục hướng ra bên ngoài biệt thự đi, không đi được hai bước lại quay đầu lại, nói với Hứa Niệm An, "Nếu cảm thấy buồn, có thể đi ra ngoài mua một ít đồ, anh cho vệ sĩ đi theo em."

Hứa Niệm An cười nói, "Em ở hoa viên phía sau đi lại một chút là tốt rồi."

Địa phương này rất loạn, cô thật sự không dám lại tùy ý đi ra ngoài.

Vẫn là ở nhà an toàn nhất.

"Ân." Mục Duyên Đình đáp lời, cùng Bạch Khải Thần ra khỏi biệt thự.

Vừa ra biệt thự, Bạch Khải Thần liền hỏi, "Tiên sinh, chúng ta đây là muốn đi đâu?"

Mục Duyên Đình tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Đem Quý Thừa Ngọc nhốt ở nơi đó lâu như vậy, cũng nên đến nhìn hắn."

Hiện tại Hứa Niệm An đã muốn khôi phục trí nhớ, anh cũng sẽ không sợ Quý Thừa Ngọc nói hưu nói vượn.

Bạch Khải Thần gật gật đầu, nhưng lại hỏi, "Tiên sinh, chuyện của Hứa tiểu thư, ngài vì cái gì không trực tiếp hỏi Quý Thừa Ngọc, lại đi tìm Hình Giản Ninh?"

Mục Duyên Đình liếc anh một cái, thản nhiên nói, "Tôi như thế nào sẽ biết Quý Thừa Ngọc câu nói nào là thực, câu nói nào là giả?"

Bạch Khải Thần nghĩ đến đúng vậy, chủ tử đem Quý Thừa Ngọc bắt tới liền ném vào tầng hầm ngầm, ngay cả gặp cũng không gặp, chính là muốn làm mài mòn ý chí của hắn, nói cho hắn biết, anh ấy mới là cái người nắm giữ quyền chủ động.

Người lái xe vì hai người mở cửa xe, xe việt dã ra khỏi biệt thự, rất nhanh tới một vùng ngoại thành, dừng lại ở một khu nhà cũ nát.

Mục Duyên Đình dưới sự dẫn đường của vệ sĩ, đi qua hành lang của khu nhà cũ, tiến vào tầng hầm ngầm.

Tầng hầm ngầm tuy rằng thực tối, nhưng rộng, thậm chí có thể nghe được vài tiếng bước chân.

Trong một tầng hầm trống trải như vậy, nghe có cảm giác rợn người.

Mục Duyên Đình khi đến nơi, có người mở ra cửa hầm ngầm cho anh.

Rất nhanh, Mục Duyên Đình đi đến trước một cánh cửa sắt.

Vệ sĩ trông coi đem cửa sắt mở ra.

Thoạt nhìn vào, Mục Duyên Đình liền thấy được Quý Thừa Ngọc ngồi ở góc tường.

Bất quá chỉ có vài ngày ngắn ngủi, hắn đã không còn phong thái như ngày xưa.

Bộ dáng lôi thôi cực kỳ giống kẻ lang thang trên đường.

Bất quá ánh mắt vẫn còn rất sáng ngời, hắn dùng cặp mắt sáng ngời kia, nhìn chằm chằm Mục Duyên Đình, lạnh lùng nở nụ cười thanh, "Mục Duyên Đình, ngươi quả nhiên nhịn không được, thế nào, bị người mình yêu quên đi tư vị là như thế nào?"

Kỳ thật khi hắn nói những lời này, cũng là có một chút tâm tư, bởi vì nam nhân áo bào trắng từng nói qua, Hứa Niệm An sau khi nhìn thấy Mục Duyên Đình, mới có thể nhớ lại tới tất cả mọi chuyện.

Cho nên hắn cũng không có xác định, trí nhớ của Hứa Niệm An rốt cuộc có khôi phục hay không.

Mục Duyên Đình đôi mắt lạnh lùng, đối với sự khiêu khích của Quý Thừa Ngọc một chút cũng không thèm để ý, anh còn thản nhiên hỏi một câu, "Nam nhân áo bào trắng là ai?"

Quý Thừa Ngọc nghe được năm chữ "Nam nhân áo bào trắng" kia, liền hung hăng ngẩn ra.

Mục Duyên Đình đã hỏi như vậy, hắn còn có cái gì không rõ.

Quả nhiên như lời nam nhân áo bào trắng nói, Hứa Niệm An sau khi nhìn thấy Mục Duyên Đình, trí nhớ liền khôi phục.

Quý Thừa Ngọc tự giễu chính mình rồi nở nụ cười, hắn mất nhiều sức lực như vậy mới đưa Hứa Niệm An đến giữ ở bên người hai tháng, nhưng mà vừa mới nhìn thấy Mục Duyên Đình, cô ấy đã hoàn toàn khôi phục.

Hoá ra, ngay cả ông trời cũng cùng hắn đối nghịch, "Mục Duyên Đình, ngươi tới nơi này, là vì khoe với ta ngươi cùng cô ấy cảm tình có bao nhiêu tốt đẹp hay sao?"

Mục Duyên Đình tiếng nói lãnh liệt, "Nói cho tôi biết, nam nhân áo bào trắng là ai?"

Quý Thừa Ngọc, "Ngươi không phải thần thông quảng đại sao? Ngươi hoàn toàn có thể chính mình đi thăm dò a."

Mục Duyên Đình xoay người đi ra ngoài.

Quý Thừa Ngọc nóng nảy, hắn cũng không nghĩ muốn cả đời ở tại cái địa phương quỷ quái này, "Mục Duyên Đình, ta có thể nói cho ngươi biết nam nhân áo bào trắng là ai, nhưng mà ngươi phải thả ta đi ra ngoài."

Mục Duyên Đình xoay người, ánh mắt lạnh như băng, "Ngươi không có quyền lợi theo ta cò kè mặc cả, chỉ bằng những chuyện ngươi đối xử với An An, chết một trăm lần vẫn còn chưa đủ."

"Ha ha." Quý Thừa Ngọc đột nhiên cười lớn, "Ngươi cho rằng Hứa Niệm An thật sự là một người phụ nữ tốt sao? Ngươi cư nhiên còn đem cô ấy phủng ở trong ngực, nếu cô ấy đối với tình yêu thực trung trinh như vậy, như thế nào có thể ngoài miệng nói yêu ta, xoay người liền rơi vào vòng tay ôm ấp của ngươi, cho nên, nữ nhân mà ngươi sủng ái kia, bất quá cũng chỉ là một người đứng núi này trông núi nọ mà thôi ……"

"Phanh!" Quý Thừa Ngọc bị một cú đá thật mạnh vào ngực mà ngã trên mặt đất.

Sợ Quý Thừa Ngọc gây tổn thương cho Mục Duyên Đình, lập tức có vệ sĩ đi lên, gắt gao đem Quý Thừa Ngọc ngã trên mặt đất giữ lại.

Quý Thừa Ngọc một bên mặt bị dán trên mặt đất, gào thét kêu to, "Như thế nào, cái này đã chịu không nổi? Ta nói cho ngươi biết, Hứa Niệm An trước khi nhận thức ngươi, vì muốn câu dẫn ta, đã làm ra không ít chuyện đâu, ngươi có muốn nghe ………"

Mục Duyên Đình thanh âm cơ hồ lạnh lẽo như băng, "Làm cho hắn ngậm miệng lại!"

Rất nhanh có người dùng băng dán, đem miệng Quý Thừa Ngọc bịt lại, thuận tiện đem hai tay hai chân hắn trói lại, kéo hắn ngồi dậy tựa vào tường.

Quý Thừa Ngọc hai mắt âm ngoan nhìn Mục Duyên Đình.

Mục Duyên Đình ở trước mặt hắn chậm rãi ngồi xuống, đôi mắt lãnh liệt, rồi lại dị thường lạnh nhạt nói, "Ngươi là không phải muốn nói, có bản lĩnh thì đơn đả độc đấu với ngươi chứ?"

Quý Thừa Ngọc đôi mắt thâm thuý.

Mục Duyên Đình cong khóe môi, "Với người như ngươi mà đơn đả độc đấu, ta sợ dơ tay của ta, An An là người như thế nào, ngươi trong lòng so với ai khác đều rõ ràng, nói xấu một người từng thật tình yêu thương mình như vậy, Quý đại công tử, ngươi thật sự là càng ngày càng bỉ ổi, thậm chí, không xứng đáng làm nam nhân."

Lời Nhắn Chương 253
Cám ơn các bạn đã ủng hộ truyện.
Bạn đang đọc Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy của Đường Quả Quả A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi blue_iris
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.