Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về liền tốt

Phiên bản Dịch · 2127 chữ

Ba ngày sau, Mục Duyên Đình mang theo Hứa Niệm An, dùng phi cơ tư nhân của Mục gia trở về đế đô.

Tuy rằng ngày đầu tiên khi tìm được Hứa Niệm An, Mục Duyên Đình cũng đã đem tin tức này truyền đến Mục gia ở đế đô, nhưng mà khi Mục lão gia tử nghe được Hứa Niệm An đi theo Mục Duyên Đình trở về đế đô, vẫn là cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.

Ông chống long đầu quải trượng, bên cạnh đi theo Nghiêm Cảnh Hàn cùng Mục Lam.

Hai người nghe được tin tức Hứa Niệm An còn sống, cũng là vui mừng khôn xiết, nghe nói Mục Duyên Đình muốn mang theo Hứa Niệm An trở về, hai người vội vàng buông công việc trong tay, chạy tới nhà cũ Mục gia.

Đế đô cùng với Xiêm Quốc không giống nhau, lúc này, đúng là mùa đông khắc nghiệt, thậm chí rất nhiều người đều bắt đầu đặt mua hàng tết.

Hứa Niệm An bị Mục Duyên Đình bọc thành cái bánh chưng tròn vo, thời điểm từ cabin đi ra, chỉ cảm thấy gió lạnh tựa dao nhỏ giống nhau, quát ở trên mặt cô.

Mục Lam vừa nhìn thấy Hứa Niệm An liền cười mở ra hai tay chạy đi lên, thời điểm sắp tới gần, đầu lại bị Mục Duyên Đình cố định lại.

Mục Duyên Đình tiếng nói lãnh đạm, “An An hiện tại mang thai, em hấp tấp bộp chộp như vậy, vẫn là cách xa cô ấy một chút đi.”

Mục Lam: ……

Anh trai vô nhân tính.

Bỏ đi, không thể ôm liền không ôm đi, Mục Lam cười cười, kéo cánh tay Hứa Niệm An, gấp không chờ nổi hỏi, “Mau mau, cùng chúng ta nói nói, chuyện hai tháng mạo hiểm này của em.”

Mục Duyên Đình mặt không biểu tình đem cánh tay Hứa Niệm An từ trong tay Mục Lam rút ra, như cũ là mặt không biểu tình nói, “Ngồi phi cơ lâu như vậy, An An mệt mỏi, anh muốn mang cô ấy đi nghỉ ngơi trước.”

Mục Lam không cho, cô ấy méo miệng, “Anh, anh cũng quá vô nhân tính đi, đều không cho em cùng An An nói mấy câu trước được sao.”

Hứa Niệm An nhanh chóng ở một bên hòa giải, “Không có việc gì, nghỉ ngơi cũng không cần gấp như vậy, Mục Lam chị muốn biết cái gì, liền hỏi đi.”

Mục Lam cười đến hai mắt cong cong, “Vẫn là chị dâu mới tốt.”

Lúc này, Nghiêm Cảnh Hàn đã bồi Mục lão gia tử đi tới.

Hứa Niệm An thật lâu không gặp vị hòa ái lão nhân này, trong lòng nhưng thật ra có một chút nhớ mong, cô hướng qua ông cười nói, “Ông nội.”

Mục lão gia tử sắc mặt ngưng trọng, ông nắm tay Hứa Niệm An, nói, “An nha đầu, trở về liền tốt, trở về liền tốt.”

Hứa Niệm An gật gật đầu, “Cảm ơn ông nội.”

Mục Duyên Đình cũng đi theo gọi một tiếng, “Ông nội.”

“Ân.” Mục lão gia tử trả lời, “Bên ngoài lạnh lẽo, đều mau lên xe đi.”

Nghiêm Cảnh Hàn lựa chọn cùng Mục Duyên Đình còn có Hứa Niệm An một chiếc xe, đương nhiên, anh ấy chỉ có thể lựa chọn ngồi ở ghế phụ phía trước.

Dọc theo đường đi Nghiêm Cảnh Hàn đều không có ngừng nói, anh nói, “Chị dâu nhỏ, chị đây cũng coi như là đại kỳ tích thứ tám thế giới đi? Nói thật, mấy người chúng tôi đều cho rằng chị không có khả năng còn sống, chỉ có anh trai, anh ấy vẫn luôn đều tin tưởng vững chắc, chị còn sống, vẫn luôn cho người đi tìm nơi chị rơi xuống.”

Nghe được lời này, Hứa Niệm An trong lòng ấm áp, cô nghiêng đầu nhìn Mục Duyên Đình, đạm đạm cười.

Mục Duyên Đình nắm thật chặt bàn tay tay nhỏ trong lòng bàn tay mình.

Nghiêm Cảnh Hàn lại nói, “Thật là ông trời có mắt, nếu chị dâu nhỏ thực sự xảy ra chuyện gì, tôi thật đúng là sợ anh trai tôi sống không nổi.”

Ngồi ở ghế sau, Mục Duyên Đình đạp anh một chân, “Ít có nói bậy đi, cái gì kêu chuyện không hay xảy ra? Tôi đã nói rồi, An An sẽ không có việc gì.”

“Ngọa tào, anh có thể nhẹ chút hay không, chiếc xe này là em mới vừa mua để cho Thất Nguyệt, anh biết anh một chân này đá đi xuống, em phải tốn bao nhiêu tiền để bảo dưỡng không? Thất Nguyệt gần đây thích em dùng chiếc xe này chở em ấy.”

Mục Duyên Đình hừ lạnh một tiếng, cái người em họ này của mình, cũng coi như là chờ đến mây tan thấy trăng sáng, Nghiêm Thất Nguyệt rốt cuộc chịu liếc một con mắt nhìn cậu ta.

Mục Duyên Đình, “Theo đuổi hai mươi năm, hiện tại mới theo đuổi được, chính cậu không xấu hổ, tôi cũng xấu hổ thay cậu.”

Nghiêm Cảnh Hàn lập tức lông tóc dựng lên, “Anh, anh nói chuyện phải hợp lý có được không? Em sao có thể theo đuổi em ấy hai mươi năm, hai mươi năm trước em ấy mới hai tuổi, anh cho rằng em là tên biến thái sao?”

Mục Duyên Đình lạnh lùng nói, “Biến thái hay không biến thái, chỉ có chính cậu biết.”

Nghiêm Cảnh Hàn: ………

Cậu ta thế nhưng không có cách nào phản bác chuyện này là như thế nào.

Tốt thôi, bắt đầu khi mẹ cậu ấy đem Tiểu Thất Nguyệt ôm về một ngày kia, cậu liền thích ôm cái tiểu thịt cầu tròn vo ấy.

Sân bay của Mục gia cách nhà cũ Mục gia cũng không xa, hơn mười phút đi xe, thực mau đã tới Mục gia.

Hứa Niệm An đại nạn không chết, đối với Mục gia mà nói, xem như là một chuyện lớn.

Rốt cuộc Hứa Niệm An là vị hôn thê chính Mục Duyên Đình tuyên bố.

Đặc biệt hai tháng mà Hứa Niệm An mất tích kia, hành vi của Mục Duyên Đình, mọi người đều rõ như ban ngày, trong lòng cũng liền càng thêm đối với Hứa Niệm An coi trọng.

Kỳ thật rất nhiều thời điểm chính là như vậy, vô luận là cái dạng gia đình gì, chỉ cần trượng phu coi trọng thê tử, người khác, cũng không dám ở trước mặt nhà gái làm ra yêu sách gì.

Thời điểm Mục Duyên Đình ôm lấy Hứa Niệm An tiến vào biệt thự, phòng khách biệt thự đều đã ngồi đầy người.

Tuy rằng mỗi người tâm tư khác nhau, nhưng mà trên mặt đều mang theo ý cười.

Cho dù là vẫn luôn cùng Mục Duyên Đình không hợp, một nhà bác cả Mục gia, cũng đều cười ngâm ngâm ngồi ở trong phòng khách.

Hứa Niệm An tiến vào biệt thự, đã bị cái trận thế này làm cho trấn trụ.

Cần trịnh trọng như vậy sao?

Hứa Niệm An có chút khẩn trương mà nhìn thoáng qua Mục Duyên Đình, cô thật sợ đến lúc đó mọi người một đám tới hỏi, cô không có cách nào ứng phó được.

Mục Duyên Đình biết cô lo lắng cái gì, nhéo nhéo tay cô, ở bên tai cô thấp giọng nói, “Yên tâm, bọn họ tới hỏi một chút, sẽ không lâu lắm.”

“A.” Hứa Niệm An lúc này mới đem trái tim thả trở về.

Đúng như lời Mục Duyên Đình nói, một phòng khách đầy người, đều cười và chào hỏi Hứa Niệm An, sau đó tặng lễ vật liền rời đi.

Hứa Niệm An lần đầu tiên bởi vì loại chuyện này mà thu lễ vật, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, quay đầu lại dùng ánh mắt dò hỏi Mục Duyên Đình.

Mục Duyên Đình cười nói, “Cho em, em liền cầm, chờ về sau có cơ hội, lại đáp lễ trở về là được.”

Hứa Niệm An lúc này mới cười với một đám người mà nhận lấy lễ vật.

Mục Lam đưa cho Hứa Niệm An lễ vật tương đối đặc biệt, là một phần văn kiện.

Hứa Niệm An thời điểm nhận được văn kiện, ngẩn người.

Mục Lam cười với cô, “Mở ra xem là cái gì.”

Hứa Niệm An mở văn kiện ra, bên trong có mấy tờ giấy A4, cô cúi đầu nhanh chóng đọc lướt qua, cư nhiên là Mục Lam mở phòng làm việc, cô nắm giữ 30% cổ phần.

Hứa Niệm An vội trả trở về, “Cái này không được.”

Người khác đưa đều là châu báu trang sức mấy đồ vật linh tinh, Mục Lam cư nhiên đưa tới cổ phần văn phòng cô ấy mới mở, phần lễ vật này quá lớn, Hứa Niệm An không dám tiếp nhận.

Mục Lam cười nói, “Như thế nào không được, này vốn dĩ chính là chuyện tốt của ba người chúng ta nha, chẳng lẽ em đại nạn không chết một hồi, trở về liền không nhận sao? Cái phòng làm việc này, cổ phần của chị giữ 30%, Khoác Lôi giữ 30%, em giữ 30%, dư lại 10%, dùng để khen thưởng cho công nhân viên, đây chính là lúc trước chúng ta đã thương lượng tốt.”

Hứa Niệm An nói, “Nhưng mà, hai tháng này, em cái sức lực gì cũng chưa đưa ra.”

“Ai nói em không đưa ra?” Đột nhiên từ đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Mục Duyên Đình, “Em đưa ra tiền.”

Hứa Niệm An không rõ nguyên do nhìn Mục Duyên Đình.

Mục Lam cười hắc hắc, “Tiền của phòng làm việc, là anh Duyên Đình hỗ trợ, cho nên, 30% cổ phần này, em lấy một chút đều cũng không nhiều lắm.”

Hứa Niệm An, “Vậy 30% cổ phần này, hẳn là cho anh của chị mới đúng chứ.”

Mục Duyên Đình nhàn nhạt hỏi, “Em đều là người của anh, em cầm cùng anh cầm có khác nhau gì sao?”

Mục Lam che miệng kêu to, “Uy, lại muốn quăng thức ăn cho chó sao? Nơi này là hiện trường đại hình ngược cẩu a.”

Mục Vân Hề tuy rằng đối với Hứa Niệm An không phải thực vừa lòng, nhưng mà thời điểm tặng lễ vật, cũng không chút nào nương tay.

Bà đưa cho Hứa Niệm An chính là căn biệt thư hai ngàn vạn ở đế đô.

Thời điểm bà đưa ra căn biệt thự này, lý do nói là, “Lần này rơi xuống biển, cô bảo vệ được đứa bé ở trong bụng, xem như đại công thần của Mục gia chúng ta, căn biệt thự này, coi như là khen thưởng cho cô.”

Hứa Niệm An cảm thấy căn biệt thự hai ngàn vạn này, so với 30% cổ phần của Mục Lam kia càng thêm phỏng tay, cô thật sự không dám tiếp nhận.

Mục Duyên Đình ở bên cạnh cô nhàn nhạt nói, “Cô cho em, em liền nhận đi.”

Hứa Niệm An: ………

Cô nhận như thế nào đây a, những cái lễ vật đó, cô còn có thể nói về sau tìm cơ hội trả lại, nhưng mà biệt thư hai ngàn vạn này, cô phỏng chừng cả đời này cũng không có cơ hội trả về.

Cho nên, thật sự không muốn nhận a.

Mục Vân Hề thấy Hứa Niệm An không muốn nhận, nhàn nhạt nói, “Cầm đi, cùng với ta so sánh, lễ vật của ông nội con còn muốn quý trọng hơn nhiều, con chẳng lẽ cũng không thu sao?”

Hứa Niệm An: Lễ vật của ông nội, không thu thật sự có chút không thể nào nói nổi, nhưng mà vừa rồi cô Mục nói cái gì? Còn muốn quý trọng hơn sao?

Hứa Niệm An không có biện pháp, đành phải duỗi tay đem chìa khóa nhận lấy.

Sau khi đưa xong lễ vật, Nghiêm Cảnh Hàn tiến đến bên cạnh Mục Vân Hề nhỏ giọng nói, “Mẹ, mẹ này cũng quá bất công đi.”

Mục Vân Hề hỏi, “Làm sao vậy?”

Nghiêm Cảnh Hàn nói, “Thất Nguyệt mang thai, mẹ tặng chính là một tứ hợp viện giá trị thị trường 7000 vạn a.”

“Kia có thể giống nhau sao?” Mục Vân Hề trừng anh ấy một cái, “Ta cho Thất Nguyệt, đó chính là từ túi trái bỏ qua túi phải, cho Hứa Niệm An, đó là vàng thật bạc trắng tặng ra bên ngoài.”

Lời Nhắn Chương 260
Cám ơn các bạn đã ủng hộ truyện.
Bạn đang đọc Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy của Đường Quả Quả A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi blue_iris
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.