Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rốt cuộc là chụp kiểu ảnh cưới nào

Phiên bản Dịch · 1653 chữ

Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Mục Lam xách theo một cái túi LV kiểu dáng mới nhất đi đến.

Mục Lam cởi ra áo khoác lông vũ màu vàng nhạt trên người, giao cho quản gia một bên, cười đi tới nói, “Hôm nay là có cái hoạt động gì sao?”

“Không phải.” Hứa Niệm An cười, “Chúng em đang ở thương lượng phương án chụp ảnh cưới.”

“Chị nhìn xem.” Mục Lam đem túi xách phóng tới một bên, ở bên cạnh Hứa Niệm An ngồi xuống, đem đầu duỗi đến trước mặt máy tính.

Hứa Niệm An đem màn hình máy tính đẩy đẩy qua phía cô ấy.

Mục Duyên Đình một bàn tay đáp ở trên eo Hứa Niệm An, lạnh lùng nhìn Mục Lam liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói, “Lại không phải em chụp ảnh cưới, em nhìn cái gì?”

Mục Lam nói, “Anh Duyên Đình, anh như thế nào có thể nói như vậy, em hiện tại là chưa kết hôn, nhưng mà em một ngày nào đó cũng sẽ kết hôn nha, em xem trước một chút, cho mình một chút kinh nghiệm không được sao.”

Cô ấy một bên nhìn một bên cảm thán, “Đều quá đẹp, bệnh lựa chọn khó khăn ra tới, An An, em thích cái nào?”

Hứa Niệm An cười nói, “Cùng chị giống nhau, bệnh lựa chọn khó khăn.”

Mục Lam vỗ tay một cái, “Vậy đều chụp!”

Hứa Niệm An nói, “Đều chụp thì thời gian không kịp, lại nói, thân thể của em cũng không cho phép.”

Mục Lam nhìn thoáng qua bụng của Hứa Niệm An, gật gật đầu, “Vậy cũng đúng.”

Cuối cùng Hứa Niệm An nói, “Nếu không liền là phương án Vương giám đốc nói cuối cùng kia đi, hiện tại phù hợp với tình huống của em.”

“Được.” Vương Thần Long thu hồi máy tính, “Như vậy Mục tiên sinh cùng phu nhân khi nào có thời gian? Chúng tôi trước tiên chuẩn bị sẵn sàng.”

Hứa Niệm An quay đầu nhìn Mục Duyên Đình.

Mục Duyên Đình nói, “Sau ngày thứ sáu.”

“Vâng.” Vương Thần Long đứng dậy, hướng mọi người hơi hơi gật đầu, “Xin chào tiên sinh phu nhân, chúng ta thứ bảy gặp, chúng tôi đây liền đi về trước.”

Mục Duyên Đình nhàn nhạt nói, “Quản gia tiễn khách.”

Vương Thần Long đi rồi, Hứa Niệm An hỏi Mục Lam, “Chị rốt cuộc muốn cùng em nói cái gì?”

Mục Lam nhìn thoáng qua Hứa Niệm An ngồi ở bên cạnh Mục Duyên Đình, cười hề hề, “Anh Duyên Đình, tới gần cuối năm, công ty hẳn là rất bận đi? Em lại đây chính là vì bồi chị dâu, anh nếu có việc, liền đi làm trước đi.”

Mục Lam có một chút tiểu tâm tư, ở trước mặt Mục Duyên Đình căn bản không thể nói, nhưng mà Mục Duyên Đình cũng lười đến cùng cô ấy nói, kéo tay Hứa Niệm An, hôn xuống hai cái nói, “An An, vậy em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, nếu cảm thấy buồn, liền cùng Mục Lam đi ra ngoài chơi, anh trước đi công ty, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, còn có thẻ anh đặt ở trong bóp tiền của em, mật mã là sinh nhật em.”

Ở trước mặt Mục Lam, Hứa Niệm An có chút ngượng ngùng, gương mặt ửng đỏ, “Ân, em đã biết, anh trên đường cẩn thận.”

Mục Duyên Đình đi rồi, Mục Lam mới vỗ vỗ ngực mình, thở dài nói, “An An, vô thanh vô thức bắt lấy anh của chị, điểm này, chị bội phục em, chị ở gần anh ấy đều cảm thấy khẩn trương.”

Hứa Niệm An cười nói, “Chị không cần nói khoa trương như vậy chứ.”

Mục Lam méo miệng, “Khoa trương? Mới không khoa trương đâu, em biết mấy người chơi cùng với chị đó, có người nào không sợ anh ấy, nếu để cho các cô ấy nhìn thấy hiện tại anh của chị đối với em ngoan ngoãn phục tùng như vậy, phỏng chừng cằm đều phải rớt xuống dưới.”

Hứa Niệm An bị cô ấy chọc cho cười, “Được rồi, đừng nói chuyện của em nữa, sáng sớm hôm nay chị gọi điện thoại cho em, rốt cuộc là vì chuyện gì?”

Nói tới đây, Mục Lam rất khó thấy biểu hiện ra một bộ dạng cô gái nhỏ thẹn thùng, cô ấy nói, “Ai nha, chính là trong điện thoại cùng em nói đó, Khoác Lôi tỏ tình với chị, nhưng mà chị hiện tại trong lòng tương đối loạn a a a a a.”

Hứa Niệm An, “Chị không phải nói muốn đáp ứng anh ấy sao?”

Mục Lam bụm mặt rối rắm nói, “Nhưng mà chị ngay từ đầu thích là Tống Bạc Sơn a, chị sở dĩ quen biết Khoác Lôi, hoàn toàn là bởi vì anh ấy là anh em của Tống Bạc Sơn, không phải có câu nói rất đúng sao, muốn chinh phục một người nam nhân, trước hết cần đánh vào vòng bạn hữu của người nam nhân đó, cho nên, chị liền như vậy đều quen biết bạn bè của Tống Bạc Sơn, trong đó liền bao gồm có Khoác Lôi, không chỉ có như thế, Khoác Lôi vẫn là đồng đội trung thành của chị, trong chuyện giúp chị theo đuổi Tống Bạc Sơn, anh ấy biểu hiện tích cực nhất, chị dưới sự trợ giúp của Khoác Lôi, đều cùng Tống Bạc Sơn thổ lộ không biết bao nhiêu lần.”

Hứa Niệm An hỏi, “Sẽ không cũng là thất bại không biết bấy nhiêu lần đi?”

Mục Lam có chút ngượng ngùng gật gật đầu, “Ân, nhưng mà ngay từ đầu sau khi thất bại chị còn rất thương tâm, cũng không biết làm sao vậy, sau này khi Tống Bạc Sơn lại từ chối chị, chị cư nhiên không có cảm giác gì, nhưng mà tuy rằng như vậy, chị đây cũng có thói quen làm một người bạn với Khoác Lôi, hiện tại Khoác Lôi tỏ tình với chị, tuy rằng lòng chị muốn đồng ý, nhưng nếu chị lập tức đồng ý, có thể hay không làm cho Khoác Lôi cảm thấy chị trong chuyện tình cảm không chung thuỷ, còn có những người bạn đó của Tống Bạc Sơn, bọn họ đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần chị tỏ tình với Tống Bạc Sơn thất bại, hiện tại chị xoay người cùng Khoác Lôi, cảm giác có chút kỳ lạ.”

Hứa Niệm An vẫn là lần đầu tiên nghe được Mục Lam nói về chuyện tình cảm của mình, tuy rằng có chút giật mình, nhưng vẫn là cẩn thận dò hỏi, “Vậy chị hiện tại còn thích Tống Bạc Sơn không?”

Mục Lam ngẩn người, “Chị đã thật lâu không có nhớ tới anh ấy, nhưng mà, anh ấy không phải đã chết rồi sao?”

Hứa Niệm An nói, “Nếu Tống Bạc Sơn còn chưa chết thì sao? Nếu anh ấy còn sống, đứng ở trước mặt chị, chị sẽ lựa chọn Tống Bạc Sơn, hay là lựa chọn Khoác Lôi?”

Nghe thấy Hứa Niệm An nói như vậy, Mục Lam sửng sốt một hồi lâu, cô ấy cúi đầu nhấp môi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng ngẩng đầu, thực nghiêm túc nói với Hứa Niệm An, “Cho dù anh ấy còn sống, chị đối với anh ấy cũng không phải còn cảm giác như trước, kỳ thật chị cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chị bắt đầu cùng Khoác Lôi đi càng ngày càng gần, thời điểm cùng Khoác Lôi ở chung, đặc biệt thoải mái, đặc biệt vui vẻ, thậm chí thời điểm cùng anh ấy ăn cơm, chị đều sẽ so với bình thường ăn nhiều hơn một chén, nhưng mà thời điểm cùng Tống Bạc Sơn ở bên nhau, không có loại cảm giác này, chị chỉ biết mạc danh khẩn trương, sợ chính mình biểu hiện không tốt.”

Hứa Niệm An cười nói, “Vậy chị còn rối rắm cái gì, đồng ý với Khoác Lôi đi, nếu Khoác Lôi cảm thấy chị trong tình cảm không chung thuỷ còn sẽ tỏ tình với chị sao? Nói nữa, so sánh ánh mắt của người khác, chị là càng phải để ý đến Khoác Lôi hay là càng để ý đến ý nghĩ của người khác?”

Mục Lam nghĩ nghĩ nói, “Chị càng để ý đến Khoác Lôi.”

Hứa Niệm An nói, “Đem túi xách đưa cho em.”

Mục Lam ngẩn ra, “Làm gì?”

Hứa Niệm An, “Đưa cho em a.”

Mục Lam đem túi xách đưa cho Hứa Niệm An.

Hứa Niệm An từ bên trong tìm ra di động, phóng tới trên tay Mục Lam, “Gọi điện thoại cho Khoác Lôi.”

Mục Lam, “Hiện tại?!”

Hứa Niệm An cười nói, “Ân, chính là hiện tại, chị đều đã nói, chị cả đêm cũng chưa ngủ, kia Khoác Lôi khẳng định càng không có ngủ qua.” Cô hất hất cằm, “Gọi đi.”

Mục Lam cầm di động, mở khóa, tìm ra số điện thoại của Khoác Lôi, gọi qua.

Điện thoại giây tiếp theo liền có người tiếp.

Giọng nói hưng phấn của Khoác Lôi truyền theo đến, “Lam Lam, em rốt cuộc chịu gọi điện thoại cho anh, em đáp ứng anh có phải hay không?”

Mục Lam, “Anh như thế nào biết em gọi điện thoại chính là đáp ứng anh?”

Trong di động truyền đến tiếng cười của Khoác Lôi, anh ấy nói, “Anh lại không ngốc, nếu em muốn từ chối anh, trốn anh còn không kịp đâu, sao có thể chủ động gọi điện thoại cho anh.”

Mục Lam: ………

Nói rất có đạo lý, cô thế nhưng không có cách nào phản bác.

Lời Nhắn Chương 272
Cám ơn các bạn đã ủng hộ truyện.
Bạn đang đọc Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy của Đường Quả Quả A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi blue_iris
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.