Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Muốn Theo Tôi Không?

Phiên bản Dịch · 1145 chữ

Chương 1: Có Muốn Theo Tôi Không?

Thành phố Đồng, tại đồn cảnh sát.

"Sếp, đã năm ngày rồi, chúng tôi đã gọi điện thoại cho tất cả họ hàng của Tương Tư, bọn họ không muốn nhận nuôi Tương Tư, ngài xem bây giờ phải làm sao?"

Nữ cảnh sát không đành lòng, liếc nhìn Tương Tư đang ngồi trên ghế, không ngừng xoắn hay tay vào nhau nói:

"Còn có thể làm sao nữa? Đưa đến cô nhi viện đi."

Cảnh sát Lưu ngồi trước mặt Nhiếp Tương Tư: "Tương Tư, ngày mai chú Lưu đưa con đến cô nhi viện được không?"

Hàng mi dài của Tương Tư rủ xuống, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím lại, giống như không hề nghe thấy lời nói của anh ta.

Cảnh sát Lưu thở dài một tiếng: "Cô nói xem, đứa bé đáng yêu như vậy, sao lại có người không đồng ý nhận..."

Cảnh sát Lưu còn chưa nói xong, chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ cửa đồn cảnh sát truyền đến.

Cảnh sát Lưu sửng sốt, đứng dậy nhìn về phía cửa.

"Tam thiếu, bên này."

Cảnh sát Lưu nhìn người đang nói, anh ta kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa đã không ngậm được miệng.

Đây rốt cuộc là nhân vật thế nào, mà có thể khiến cho cục trưởng đại nhân đích thân tiếp đón.

Một ánh mắt sắc bén bắn tới, như muốn phá huỷ mọi thứ ở nơi đây, cảnh sát Lưu không khỏi giật mình, lập tức hít một hơi.

Người đàn ông từng bước, đi về phía bên này, dáng người cao lớn, mặc một bộ âu phục sáng màu, hai tay đút vào túi quần, khuôn mặt lôi cuốn, giống như được chính tay thượng đế điêu khắc nên cùng với vẻ lạnh lùng bẩm sinh, đôi môi mỏng mím chặt, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Cảnh sát Lưu liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận người này!

Chiến Đình Thâm.

Tam thiếu được coi trọng nhất của Chiến gia, gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc ở thành phố Đồng, Chiến lão gia đã tuyên bố trước mặt mọi người, tập đoàn Chiến thị sẽ do anh thừa kế trong tương lai.

Nhưng, anh ta tới đây làm gì.

Nhìn thấy anh đi về phía này.

Cảnh sát Lưu vội vàng đứng sang một bên.

Chiến Đình Thâm lập tức đi đến trước mặt Nhiếp Tương Tư, rút bàn tay trong túi quần ra, những ngón tay thon dài nâng nhẹ chiếc cằm nhỏ nhắn của Nhiếp Tương Tư, dùng đôi mắt sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo như búp bê của Nhiếp Tương Tư, mặt không chút thay đổi nói:

"Muốn đi theo tôi không?"

Cảnh sát Lưu: "..."

Sau tai nạn xe cộ, đã năm ngày liên tiếp Nhiếp Tương Tư không nói câu nào.

Cô bé nhìn Chiến Đình Thâm, đôi mắt đen nhánh như những viên ngọc, không bị xâm phạm bởi thế tục.

"Không muốn sao?" Chiến Đình Thâm nhíu mày.

Nhiếp Tương Tư buông mí mắt xuống, cái gì cũng không nói, chậm rãi nâng cánh tay nhỏ bé lên, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay lạnh lẽo đang đặt ở cằm mình.

Chiến Đình Thâm nheo mắt lại, dang tay ôm Nhiếp Tương Tư vào lòng, sau đó rời khỏi đồn cảnh sát.

Cảnh sát Lưu há hốc mồm, nhìn cục trưởng.

"Tam thiếu..." Khi cục trưởng đuổi theo, Chiến Đình Thâm đã cùng Nhiếp Tương Tư lên xe.

Từ Trường Dương đứng gần xe, ngăn cục trưởng:

"Cục trưởng, Tam thiếu đã quyết định nuôi dưỡng đứa bé này. Tôi sẽ xử lý thủ tục nhận nuôi cùng những thứ khác."

Cục trưởng còn muốn nói gì đấy, nhưng chỉ thấy Chiến Đình Thâm đã ngồi trên xe, chạy thẳng ra ngoài.

Chiến Đình Thâm không đưa Nhiếp Tương Tư về nhà cũ của Chiến gia, mà trực tiếp mang đến biệt thự riêng của mình.

Bởi vì không thích bị người khác quấy rầy, cho nên biệt thự cũng không có người hầu, về vấn đề dọn dẹp thì cách một ngày, bên nhà cũ sẽ phái người đến đây.

Sau khi vệ sinh xong lập tức rời đi.

Nhiếp Tương Tư bị kẹp suốt đường đi, cánh tay của Chiến Đình Thâm lại cực kỳ cứng cáp, khiến bụng và thắt lưng của cô bé đều bị đau. Nhưng cô nhóc này vẫn rất cứng đầu, không hề kêu một tiếng.

Đến phòng khách, Chiến Đình Thâm thả cô bé xuống, không để ý đến cô, ngồi xuống sô pha, hai ngón tay nhẹ nhàng bóp bóp chiếc mũi cao.

Nhiếp Tương Tư đứng ở phòng khách, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, mở to đôi mắt trong veo đen láy nhìn Chiến Đình Thâm.

Dù ở trong hoàn cảnh xa lạ nhưng cô nhóc này không hề tỏ ra sợ hãi hay luống cuống.

"Chú mệt sao?"

Đây là câu nói đầu tiên của Nhiếp Tương Tư sau năm ngày không nói chuyện với bất kỳ ai, giọng nói hơi khàn nhưng rất mềm mại.

Chiến Đình Thâm dừng lại, bỏ tay xuống, nhìn Nhiếp Tương Tư bằng đôi mắt lạnh lùng.

Nhiếp Tương Tư từ từ tiến lại gần chỗ anh, đứng trước mặt nói: "Cháu tên Nhiếp Tương Tư. Còn chú?"

Chiến Đình Thâm nhìn chằm chằm Nhiếp Tương Tư, như có thứ gì đó vừa lóe lên trong đôi mắt của anh, nhanh đến mức người ta không kịp nắm bắt.

Nhiếp Tương Tư thấy anh không nói lời nào, cái miệng nhỏ hồng hào hơi mím lại.

"Chiến Đình Thâm."

Đây là lần đầu tiên Chiến Đình Thâm tự giới thiệu mình với người khác như vậy, đôi mắt hơi nhíu lại, có chút không quen.

Niếp Tương Tư mở cái miệng nhỏ nhắn, giống như đang đọc tên anh,

Một lúc sau, Nhiếp Tương Tư hỏi: "Cháu nên gọi chú là gì?”

"Ở nhà tôi đứng thứ ba." Chiến Đình Thâm nói.

"Cháu có thể gọi chú là chú Ba không?" Nhiếp Tương Tư ngửa cổ, đôi mắt mở thật to nhìn chằm chằm Chiến Đình Thâm, nhỏ giọng hỏi.

Chiến Đình Thâm nhìn đôi mắt to như ngọc lưu ly màu đen của cô bé, một lúc sau đáp lại: "Tùy cháu."

Nhiếp Tương Tư đột nhiên cong cái miệng nhỏ nhắn, ngọt ngào gọi: "Chú Ba."

Chiến Đình Thâm mở to mắt, nhìn chằm chằm Nhiếp Tương Tư thật lâu mới nhẹ nhàng đáp: "Ừ."

Mà chính một tiếng "chú Ba" ngọt ngào này của Nhiếp Tương Tư, đã khiến cả đời này của Chiến Đình Thâm, không thể dứt bỏ được.

Bạn đang đọc Hôn Thê Đã Định của Yên Thập Nhất

Truyện Hôn Thê Đã Định tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranthuyhongsuong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.