Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tin đồn và sự thật

Phiên bản Dịch · 1513 chữ

"Các ngươi biết gì chưa?"

"Chuyện gì?"

"Theo tin mới nhất từ Long Tộc, trừ 129 con Ngũ Trảo Kim Long bị giết thì chỉ có một Long Nữ sống sót…"

"Thật hay giả?"

"Haha! Đương nhiên là thật, chỉ là nàng ta đã trở thành người ta tọa kỵ a."

"Thật ngông a, dám bắt Long Tộc Công Chúa làm tọa kỵ. Ta thật sự là bái phục!"

"Cái gì Long Tộc Công Chúa? Thật hay giả?

Theo tin tức từ Bắc Hải Long Cung truyền ra, lần này "gặp gỡ" Côn Bằng gồm 130 người, trong đó có 129 người là chết dưới trảo của Đại Bàng, còn duy nhất một vị nữ tính thì bị bắt đi làm tọa kỵ.

Cho dù là Bắc Hải hay là bất cứ nơi nào thì vấn đề này luôn có người bàn tán, đám tu sĩ cấp thấp không nói, ngay cả mấy vị Tiên Thiên Đại Thần cũng đồng dạng quan tâm.

Đông Hải, Đông Hoa Tiên Đảo.

Đông Vương Công cùng với Phù Tang Thụ trong tiềm tu tỉnh lại, thoáng nghe đồng tử báo cáo tình hình liền trầm mặt, hai người họ sống ở Đông Hải đương nhiên hiểu rõ Long Tộc tính tình, cho dù Đông Vương Công có Đại La Kim Tiên tu vi nhưng cũng phải nhượng một bước.

"Thôi, một việc điều có sự sắp xếp của chính nó, hai ta tốt nhất không nên dính vào…" Đông Vương Công vỗ vỗ bả vai Phù Tang Thụ, sau đó lại chậm rãi đi về phía thạch thất bế quan.

"Xem ra phải tạm dừng lại kế hoạch mà thôi, trước mắt không tiện hành động." Phù Tang Thụ trong lòng thở dài, đành phải quay về tiếp tục tu luyện.

"A Mộc, sự vụ giao lại cho ngươi… Nhớ chăm sóc kỹ mấy gốc linh căn, ta cũng đi bế quan." Phù Tang Thụ khẽ giọng phân phó đồng tử một câu, sau đó hướng về thạch thất của mình mà đi.

"Vâng lão gia, ta nhớ rõ." A Mộc đáp lời, sau đó lại chạy đi tìm đồng đội để phân công việc làm, dù sao cũng làm quản sự mà, phải có tí quyền hành chứ.

Tây Ngưu Hóa Châu, Tu Di Sơn một góc nào đó.

Bành! Bành! Bành!

Liên tục là những âm thanh vang dội truyền ra từ trong lòng núi, giống như có ai đó đang đập phá thứ gì đó.

"Khốn kiếp, ta không mình không đánh nổ được nó!" Áo xám nam tử tức giận nhìn chằm chằm cánh cửa đá của thạch thất, đã ba tháng trôi qua kể từ ngày đó, hắn đã thử mọi cách nhưng không thể nào thoát khốn.

Bành! Bành! Bành!

"Được rồi, đừng cố sức nữa…" Trong lúc ám xám nam tử vẫn cố gắng phá hủy cửa đá thì một giọng nói của nữ nhân vang lên từ phía sau hắn.

Sau lưng áo xám nam tử, xa xa một góc nọ ngồi một nữ nhân, trên thân là một bộ váy màu vàng, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại đầy vẻ u buồn.

Bành! Bành! Bành!

Áo xám nam tử cũng không quan tâm nàng khuyên nhủ, tiếp tục dùng sức mà công kích, chỉ là không có một xíu tác dụng nào, cửa đá vẫn đứng vững như chưa từng bị tác động.

Bành! Bành! Bành!

Váy vàng nữ nhân thật sự không chịu được nữa, một lần nữa lên tiếng: "Đừng đánh nữa, không có tác dụng…"

"Ngươi có im ngay cho ta không?!" Áo xám nam tử vốn đang giận dữ, vừa lúc nghe tiếng người liền rống lên.

"Ngươi dám mắng ta… Hức!" Tiếu Nguyệt Như chỉ là không muốn nhìn hắn làm khổ bản thân như vậy, ai ngờ đổi lại chỉ là một sự giận dữ.

"Hừ! Ngoài khóc ra chả làm được cái gì!" Ám xám nam tử nhìn đối mắt đã ngấn lệ của Tiếu Nguyệt Như liền hừ một tiếng, chẳng phải là bảo ngươi im lặng một chút sao, khóc như vậy để làm cái gì, giúp ta một tay để ra khỏi đây không tốt hơn sao?

"Cặn bã nam! Cặn bã nam! Cặn bã nam!..." Tiếu Nguyệt Như thấy hắn không quan tâm chính mình liền quay người vào góc, nhỏ miệng lầu bầu.

"..." Côn Bằng không biết nói làm sao, ngoài chuyện lấy ngươi một máu thì ta có làm gù khác đâu mà bảo ta là cặn bã nam chứ?

"Haha…" Lúc một tiếng cười quái khí vang lên, kèm theo là sự xuất hiện bất thình lình của một bóng đen.

"Là ngươi!" Côn Bằng cùng với Tiếu Nguyệt Như thấy người vừa đến liền đồng thanh hô to, cho dù chuyện gì xảy ra thì hai người cũng không thể quên được kẻ này, người đã bắt cả hai giam vào nơi đây.

"Haha!" Hắc ảnh nhìn biểu lộ của hai người cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, hắn sớm đã quen, thuận tiện cười nói: "Quả thật không sai a, đồng vợ đồng chồng chính là như vậy."

"Hừ!" Tiếu Nguyệt Như hừ lạnh, ngữ khí có chút ủy khuất nói: "Ta mới không thèm gả cho tên cạn bã nam này đâu…"

"..." Côn Bằng im lặng tuyệt đối, ta trong lòng ngươi chỉ là cặn bã nam sao? Lại nói trước mặt là kẻ địch a, ngươi biểu thị như vậy là có ý gì, ghét bỏ ta sao?

"Ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Tại sao phải bắt ta đến nơi này?" Côn Bằng mặt dù biết đối phương sẽ không nói gì, nhưng vẫn ôm một chút hi vọng.

"Là hai người chúng ta…" Tiếu Nguyệt Như sửa lại, nàng không phải người vô hình đâu, dù sao nàng cũng bị nhốt mà.

"Haha…" Hắc ảnh như thường lệ, quái khí cười lên rồi lại nói: "Đương nhiên là để gây sự rồi."

"Gây sự?" Hai ngươi đối diện có chút không hiểu, gây sự với ai cơ, tại sao lại gây sự, gây sự cùng với vắt nhốt bọn họ thì có liên quan gì chứ?

"Ngươi đoán a…" Hắc ảnh chậm rãi nói, cùng lúc đó thân ảnh của hắn cũng dần mờ nhạt cho đến khi tiêu tán hoàn toàn, giống như là chưa từng xuất hiện ở nơi đây.

Côn Bằng nhanh chóng vận chuyển đại não, cố gắng phân tích những gì mà tên kia đã nói trong ba tháng vừa qua, mặc dù mỗi lần nói không quá nhiều những vẫn có mờ ám trong đó.

"Mục đích của hắn là Long Tộc, Phượng Tộc cùng với Kỳ Lân Tộc…" Trong khi Côn Bằng vẫn đang suy nghĩ thì Tiếu Nguyệt Như đã có đáp án, bộ dáng lúc này của nàng so với khi nãy hoàn toàn khác biệt, không còn là nhu nhược ngại ngùng mà là thông minh nữ cường.

"Ngươi nói rõ một chút, ta vẫn chưa rõ lắm." Côn Bằng nhíu mày, hắn thật sự chưa hiểu vấn đề nằm ở đâu.

"Ha…" Tiếu Nguyệt Như cười khẽ, hơi nhìn một chút Côn Bằng rồi nói: "Lân Giáp Nhất Tộc dẫn đầu là Tổ Long, Phi Cầm Nhất Tộc dẫn đầu là Phượng Tổ, Tẩu Thú Nhất Tộc dẫn đầu là Kỳ Tổ… Ba tộc này thường xuyên có tranh chấp với nhau, điều này ngươi hẳn là biết."

"Ừm, có nghe qua." Côn Bằng gật đầu có lệ, trong lòng lại tổng kết và suy đoán.

"Bản thân ngươi xuất sinh là ở Bắc Hải, ta nói không sao a." Tiếu Nguyệt Như tiếp tục nói: "Cũng vì lý do đó nên ngươi là kẻ được chọn!"

"Ta được chọn?" Côn Bằng có chút nghi ngờ hỏi, hắn sinh ra ở Bắc Hải thì có liên quan gì chứ.

"Nói đúng hơn là chân thân Đại Bàng của ngươi a." Tiếu Nguyệt Như nói xong liền xoay người đi, không tiếp tục nói gì.

"Chân thân Đại Bàng của ta?" Côn Bằng có chút ngờ vực, đại não điên cuồng vận chuyển. Sắc mặt đột nhiên chuyển biến, tựa hồ suy nghĩ ra điều gì.

"Không thể nào như vậy được…"

"Kế hoạch, thật lớn kế hoạch…"

"Hahaha…"

Trong một không gian kỳ dị, tràn ngập hỗn độn chi khí, từng đợt từng đợt hỗn độn cương phong thổi qua.

Xuy! Xuy! Xuy!

Kiếm ảnh xuyên qua không gian, để lại là từng tia cường đại kiếm khí làm cho người ta phải run sợ.

Mỗi một nơi kiếm ảnh đi qua điều sẽ để lại một làn khói, mà làn khói này là do các thiên thạch bị kiếm khí nghiền nát mà thành.

Bên trong kiếm ảnh là một thanh tiểu kiếm dài 1 xích 3 tất, thân kiếm tràn ngập hỗn độn chi khí, sắc bén vô cùng, có thể chém nát hư không.

Thanh tiểu kiếm này có tên là Hỗn Độn Kiếm Thai!

Bạn đang đọc Hồng Hoang Chi Thần Nha của Bạch Lão Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChuTiênNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.