Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ Lộ Trên Côn Luân Sơn

Phiên bản Dịch · 2060 chữ

"Anh hai mệt không? Hay là để em xuống đi."

Bé gái ghim hai bím tóc hình sừng dê nhỏ nhẹ năn nỉ. Giọng nói của nàng tuy yếu ớt nhưng vẫn trong trẻo; trên gương mặt đỏ bừng của nàng mặc dù có vết bẩn nhưng vẫn tuyệt đẹp.

Bé gái chỉ khoảng hai ba tuổi, ghim hai bím tóc nhỏ, cặp mắt to long lanh, tuổi tác nho nhỏ nhưng đã có bóng dáng của một vị mỹ nhân tương lai.

Nàng đang ghé trên lưng một bé trai. Bé trai này có khuôn mặt hơi giống nàng, môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sáng. Mặc dù hắn chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, nhưng tuổi thật hẳn là nhỏ hơn, toàn thân toát ra vẻ lanh lợi.

Bé trai không chỉ cõng nàng, trên cánh tay còn đeo hai bọc hành lý, cơ thể bé nhỏ gánh chịu rất nhiều trọng lượng.

"Không mệt!" Bé trai quay đầu nhìn em gái mình, nhe răng cười một tiếng, "Cõng em đi đường cũng coi như là tu hành, anh cần phải nhanh chóng mạnh lên, khục, mới có thể bảo vệ em được nha."

Hai anh em đi trên con đường nhỏ vòng quanh núi này đã không biết bao lâu, mặc dù bé trai đã bắt đầu thở hồng hộc, nhưng bước chân của hắn vẫn rất vững vàng, có thể nhìn ra cơ sở của hắn không tồi.

Bé gái cắn môi một cái, giữa hai lông mày có chút u ám, nàng lầm bầm: "Anh hai ơi, cha mẹ với anh cả về nhà tìm không thấy chúng ta thì biết làm sao đây?"

Nàng lại hỏi cái vấn đề để cho người ta nhức đầu này .

Bé trai mặc dù rất muốn nói thẳng cho nàng biểt, nói cho nàng 'Cha' với 'Anh cả' đã chết, hơn nữa chết đến mức không thể chết lại. Còn "mẹ" thì đã bị bắt về Thiên Đình, chưa biết chừng đã bị Ngọc Đế giam xuống dưới núi đào . .

Nhưng lời đến khóe miệng, hắn nhìn vào đôi mắt thơ ngây của bé gái, lại không lần nào có thể mở miệng được.

Bốn mùa trên con đường này không theo thứ tự, hắn nhìn thấy đoạn đường phía trước bị tuyết trắng phủ kín, đành để bé gái xuống, hắn cần nghỉ ngơi dưỡng sức mới nắm chắc đi đến đoạn tiếp theo.

"Tiểu Thiền đói bụng không?" Bé trai cầm quả dại tản ra linh khí đưa cho em gái.

Bé gái rất hiểu chuyện lắc đầu, khẽ nói: "Tiểu Thiền không đói bụng, anh hai ăn đi."

Nhưng mà đôi mắt to kia thì lại nhìn chằm chằm.

"Đứa ngốc, đói thì ăn, khát thì uống, chúng ta còn nhiều lắm" Bé trai cười mắng. Hắn lại lấy thêm một quả dại từ trong bọc ra, còn viên kia thì đưa cho em gái.

Bé gái le lưỡi, ngọt ngào cười cười, nhận lấy quả dại, từ từ ăn.

Bé trai quay người nhìn biển mây hai bên đường núi. Hắn giả vờ động tác gặm quả, lặng lẽ bỏ quả dại vào trong tay áo. . .

Tên hắn là Dương Tiễn, từ lúc ra đời đã được đặt tên là Dương Tiễn.

Cái tên này của hắn có câu chuyện xưa như vầy...

Cha hắn là một người vô cùng đam mê văn hóa truyền thống; mẹ hắn lúc đầu muốn đặt tên cho hắn là Dương Dương, nhưng bị cha hắn đổi việc giặt giữ lấy việc đặt tên, cho nên hắn thành...Dương Tiễn.

Ai, mấy tháng trước hắn vẫn là thanh niên cao ráo đẹp trai, sống ở thế kỷ hai mươi mốt, sau khi bị tai nạn xe cộ, hắn không hiểu vì sao đi đến thế giớ Man Hoang này, biến thành một Dương Tiễn khác.

Nhưng chuyện dở khóc dở cười hơn là. . . Lúc hắn đọc qua ký ức lưu lại trong thân thể này, hắn phát hiện 'Dương Tiễn' này không phải người bình thường, mà là vị Dương Tiễn nổi bần bật kia.

Là vị có ba con măt!

Nhị Lang thần!

Cha của thân thể này tên là Dương Thiên Hữu, một thư sinh cổ hủ nghèo khó, nhưng số lại đỏ, cưới được hai bà vợ, hơn nữa một người vợ còn là tiên nữ.

"Mẹ cả" của "Mình" là một người bình thường, lúc nào cũng ôm hết khổ nhọc, bận rộn lo tính, không có lời oán giận nào đối với chuyện này.

"Mẹ" của 'Mình' thì đẹp không gì sánh được, tên gọi không rõ lắm. "Mình" từng nghe hàng xóm từng gọi nàng là Bạch Liên, cũng từng nghe "cha" của thân thể này, mấy lần gọi "mẹ" là Dao Cơ.

"Mẹ cả" sinh được một người con trai tên là Dương Chiêu, 'Mẹ mình' thì sinh được "mình" với em gái Dương Thiền. . .

Dao Cơ, Bạch Liên, lẽ nào là Tam công chúa Bạch Liên ư?

Nếu vậy em gái Dương Thiền không phải là Tam Thánh Mẫu tương lai sao? Vậy thì mình, không phải là tiếng tăm lừng lẫy, đẹp trai nhất Quán Giang Khẩu, người đàn ông đứng sau anh em Mai Sơn, có phong cách nhất Thiên Đình, người nuôi chó —— Nhị Lang thần Dương Tiễn! ?

Sờ trán, con mắt thứ ba có lẽ không phải trời sinh, bởi vì bây giờ không thấy.

Theo như trong trí nhớ của thân thể này, 'Hắn' tu hành tiên thuật từ nhỏ, thiên phú hơn người, cuộc sống mỗi ngày chỉ cần đi theo mẹ tu hành, hoặc là đi làm công kiếm tiền giúp cha .

Ngày bình thường, "mẹ" không ra ngoài, như hoa sen nở rộ trong hang sâu, tuy đẹp nhưng không ai biết, nên cũng không hấp dẫn các vị "ác bá" nào tới thăm.

Vào mấy tháng trước, tai họa đột nhiên ập đến, có mấy vị thiên tướng lấp lánh xông vào nhà, bắt mẹ đi—— cũng là lúc, Dương Tiễn "thật" biết được, "mẹ" "mình" là Tam công chúa Bạch Liên của Thiên Đình.

Em gái Ngọc Đế!

Dưới tình thế cấp bách, "cha" giao "em gái" cho "mẹ cả" chăm sóc, còn hắn thì cùng hai con trai, biết ít tiên pháp, cưỡi mây đạp gió đuổi theo.

Vừa mới ra khỏi thành, một vị thiên tướng xuất hiện quát ầm lên, lấy ra pháp bảo đập ba cha con, cha với anh cả chết không kịp ngáp, 'Mình' được cha liều mạng bảo vệ, sử dụng pháp thuật đưa về nhà. . .

Thật đúng là một vở kịch sinh ly tử biệt điển hình.

Thật ra ngay lúc đó "Dương Tiễn" do bị thương nặng nên đã ngỏm, nguyên nhân là bị pháp bảo kia xoắn nát sinh hồn. Lúc hắn đầy thương tích tỉnh lại, đã là một linh hồn khác. . .

Bây giờ, Dương Tiễn này đã không phải Dương Tiễn kia, mặc dù không phải giả dạng, nhưng vẫn hơi chột dạ.

Khiến Dương Tiễn càng buồn bực là, hắn vừa mới tỉnh lại chưa được mấy ngày, "Mẹ cả" với Hoắc thúc thúc nhà hàng xóm....

Bỏ trốn!

Thật đúng là trời muốn đổ mưa mẹ cũng muốn xuất giá, thời đại thượng cổ mà dân phong cũng không thuần!

Lúc ấy, Dương Tiễn đang bị thương nặng, bên người chỉ còn lại Tiểu Thiền mới vẻn vẹn hai tuổi. Cũng may nàng rất hiểu chuyện, biết chăm nom Dương Tiễn. Cả hai cứ vậy nương tựa lẫn nhau, gian nan sống qua ngày. . .

Hai anh em ăn cơm trăm nhà hơn một tháng, Dương Tiễn dần dần phục hồi, cũng dần thích ứng với sự thay đổi đột ngột này...

Dương Tiễn nằm ở trên giường hơn một tháng, chỉ có thể lòng như tro nguội, tim như bị đao cắt, ruột gan đứt từng khúc —— cảnh giác.

Nhưng cùng lúc đó, Dương Tiễn cũng bị sự nhu thuận đáng yêu lại thông minh lanh lợi của Dương Tiểu Thiền chữa lành vết thương tâm linh, thời gian dần trôi qua dấy lên hi vọng.

Hắn muốn bảo vệ bé, không phải, hắn muốn bảo vệ em gái mình!

Trước khi xuyên qua, hắn vẫn luôn mong có một đứa em gái. Nhưng cha mẹ hắn chỉ sinh có ba đứa con trai, hắn là đứa thứ ba. Khi còn bé hắn không ít lần bị hai người anh trai trêu cợt. Không nghĩ tới xuyên qua thời đại trong truyền thuyết này, lại được toại nguyện.

Đến hiện tại, hắn đã hoàn toàn tiếp nhận thân phận mới, có lẽ là bởi vì bộ thân thể này có liên kết huyết thống đối với Dương Thiền, cho nên hắn cũng coi Dương Thiền là em gái ruột của mình...

Dương Tiễn sợ Ngọc Đế muốn "Nhổ cỏ nhỏ tận gốc", nên vết thương trên người khôi phục được một nửa, có thể xuống giường đi lại, hắn tức thì vội vàng dẫn em gái Dương Tiểu Thiền bước lên con đường này.

Cổ lộ Côn Luân.

So với ở trong nhà chờ chết, bị thiên tướng phát hiện mình còn sống lại quay lại giết lần nữa thì không bằng đến Côn Luân Sơn tìm kiếm tiên duyên, tranh thủ nhanh chóng bái sư phụ trời định chân nhân Ngọc Đỉnh, thành đệ tử đại giáo.

Ai, mặc dù có em gái rất thích, nhưng ở trái đất vẫn thích hơn. . .

Thôi, kiếp trước đã là mây khói, bây giờ hắn là Dương Tiễn, là mãnh tướng Tây Kỳ trong đại kiếp Phong Thần, là Chân Quân Nhị Lang trong Tây Du Ký đuổi đánh Tôn Ngộ Không đánh cho no đòn, là thần tư pháp trong truyền thuyết Trầm Hương...

À, Trầm Hương?

Dương Tiễn nhìn Tiểu Thiền đang tập trung ăn quả dại trong tay, ánh mắt vốn chần chừ đã tràn đầy yêu thương...

Còn muốn có Trầm Hương?

Nói đùa gì đâu, coi người anh này không tồn tại hay sao? Đợi đến lúc thần công của hắn đại thành, thuật pháp cao cường, tìm khắp trên trời dưới đất, cũng muốn tìm ra Lưu Ngạn Xương trước, ân, thiến lại nói!

"Anh hai, em ăn xong rồi." Tiểu Thiền giơ tay nhỏ tràn đầy nước trái cây, cười hì hì nhìn Dương Tiễn.

Dương Tiễn mỉm cười, hai bước đến bên nàng, quỳ một chân xuống đất, thừa dịp Tiểu Thiền không chú ý, đem quả dại giấu trong tay áo nhét vào bọc hành lý.

"Tiếp tục đi thôi, chưa biết chừng vượt qua ngọn núi phía trước, chúng ta có thể nhìn thấy điểm cuối cùng của con đường này." Dương Tiễn cười tự cổ vũ bản thân.

Dương Tiểu Thiền chớp mắt mấy cái: "Anh hai, em tự đi cũng được."

"Ừm. . . Vậy thì tốt, anh nắm tay em, em đi ở mé trong. Lúc nào mệt mỏi thì nói cho anh, anh tu hành tiên pháp mấy năm, dẫu khiêng hai người như em cũng là chỉ là chuyện vặt."

"Hì hì, " Dương Tiểu Thiền vươn tay nhỏ, Dương Tiễn nắm lấy, cùng em gái tiếp tục tiến lên.

Sau khi đến thế giới này, tháng đầu tiên là lúc mình mờ mịt bất lực lại bị trọng thương, chỉ có Tiểu Thiền ở bên cạnh mình, từng tiếng 'Anh hai', 'Anh hai' ngọt ngào gọi, để cho mình có nơi nương tựa, mới có thể kiên trì được.

Hừ, ai muốn làm em rể mình, mình sẽ để cho người đó biết chữ "si" viết như thế nào!

"Tiểu Thiền, về sau đừng gọi anh là anh hai nữa, bỏ nhữ hai đi."

"Anh. . . Sao? Nếu vậy làm sao phân biệt với anh cả nha."

"Anh cả thì cứ gọi anh cả thôi, em gọi anh là anh, gọi anh cả là anh cả, cũng đâu có lẫn lộn."

"Cũng đúng nha!"

Tiểu Thiền giật mình sáng tỏ lập tức vui vẻ cười lên 'Ha ha ha'.

Trên đường núi uốn lượn dài đằng đẵng, hai đứa bé nắm tay nhau, từ từ đi.

Không biết con đường phía trước còn bao nhiêu khó khăn, không biết đời này bao nhiêu trắc trở.

Chỉ mong có một người bạn.

Bạn đang đọc Hồng Hoang Nhị Lang Truyền của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh199
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.