Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vốn Khéo Thành Vụng

Phiên bản Dịch · 2383 chữ

Dù Văn Thù có đạo tâm vững chắc như núi, cũng bị hành vi của Dương Tiễn lúc này làm cho choáng ngợp. Nụ cười trên mặt vị đạo nhân này gần như cứng lại, hai mắt thì hơi híp lại.

Đạo tâm*: tâm tu hành.

Không đợi Văn Thù phản ứng, Dương Tiễn với tấm lòng nhất định phải bái Ngọc đỉnh làm thầy, nhất định phải học được Bát Cửu Huyền Công đã bắt đầu kêu trời kêu đất:

"Xin thần tiên! Cầu xin ngài hãy dẫn ta đi gặp Ngọc Đỉnh chân nhân! Ta tuân theo lời dặn của mẹ, dẫn theo với em gái vượt qua muôn vàn hiểm trở đi đến Côn Luân Sơn, chỉ vì tìm được Ngọc Đỉnh chân nhân làm nơi nương tựa!"

Văn Thù: ......

Nếu như thần tiên có thể chửi ẩm lên thì có lẽ vị Nghiễm Pháp Thiên Tôn này chắc chắn sẽ không chút ngần ngại chửi ầm lên.

Chuyện quái quỷ gì thế này!

Dương Tiễn không biết rằng còn có hai người đang ở trên mây quan sát. Nếu như hắn chỉ gặp được mỗi Văn Thù thì có lẽ lời ấy quả thật sẽ khiến Văn Thù đưa bọn hắn đi gặp Ngọc Đỉnh chân nhân. Chuyện này vốn chẳng có gì to tát, Văn Thù chẳng những được tiếng thơm mà còn làm cho Ngọc Đỉnh nợ hắn một cái nhân tình*.

Nhân tình*: giúp qua giúp lại nhau, người được giúp mà chưa giúp lại thì được coi là nợ.

Nhưng nơi này nào chỉ có mỗi Ngọc Đỉnh, Dương Tiễn làm như vậy chẳng phải là làm Văn Thù mất hết mặt mũi hay sao?

"Ha ha ha! Ha ha ha ha! Thú vị! Thú vị!"

Quả nhiên, từ đỉnh núi truyền đến một hồi cười to, Văn Thù đương nhiên biết là ai, cái giọng này là của Thái Ất chân nhân chứ ai!.

Bên trong tiếng cười chứa đầy sự sảng khoái, cũng đầy sự chế nhạo.

Văn Thù lập tức nổi giận, cảm thấy không hiểu vì sao đã bị bé trai trước mắt này làm mất hết mặt mũi...... Hơn nữa, vẫn là mình đem mặt ra, để đứa bé này tát đều hai cái vang dội!

Nếu việc này truyền ra ngoài thì vị được xưng là Nghiễm Pháp Thiên Tôn như hắn còn dám đi lại ở Hồng Hoang ư? E rằng đi đến đâu sẽ bị lớp tu sĩ cùng thế hệ cười cho thối mặt!

Không đúng, chuyện này có gì đó kỳ quặc!

Lẽ nào là Thái Ất cùng với Ngọc Đỉnh cố ý dùng kẻ này làm mình mất mặt!

Không biết đúng sai thế nào nhưng mình mất mặt là thật, quá xấu hổ!

Văn Thù càng nghĩ càng uất ức cuối cùng thẹn quá hoá giận. Hắn lạnh lẽo nhìn Dương Tiễn, nghĩ thầm 'Coi như phải gánh cái tiếng lòng da ác độc cũng nhất quyết không thể bị người khác chế nhạo', vì vậy nhấc tay đánh ra một chưởng đập về phía Dương!

Chưởng ảnh tỏa ra kim quang lóa mắt! Uy năng có thể bổ núi, chặt sông.

Gương mặt Dương Tiễn trong nháy mắt trắng bệch. Hắn vô ý thức ôm chặt lấy em mình, ánh mắt nhìn chưởng ảnh kia tràn đầy tuyệt vọng. Lúc này thời gian phảng phất như đông lại, những cảm xúc trong lòng của hắn chớp mắt tỏa ra như núi lửa bộc phát......

Vì cái gì? Cho dù hắn có sai, cũng chỉ sai ở một câu nói, chẳng nhẽ vì vậy mà muốn giết hắn ư? Vị Văn Thù đạo nhân này vừa nãy không phải còn nói thích mình với em gái sao?

Như thế này là...... Hồng Hoang ư?

Những thần tiên kia tự xưng là bất phàm lại coi sinh mạng như cỏ rác, tự xưng là siêu thoát nhưng lòng dạ chẳng khác nào phàm nhân, vậy siêu thoát cái gì….

Tóm lại, câu "thánh nhân bất nhân vạn vật vi sô cẩu", hôm nay hắn thật sự đã hiểu thấu.

Mình có phải là vẽ rắn thêm chân không? Điểm mưu kế ấy của hắn thật không nên đem ra tỏ vẻ trước mặt những thần tiên đã sống không biết bao nhiêu năm này.

Chỉ là, làm liên lụy đến Tiểu Thiền ở bên cạnh...

Nếu biết nguy hiểm thế này thì trước đó nên gửi nàng cho hàng xóm chăm nom, được như vậy thì nàng sẽ không phải chết cùng mình ở chỗ này.

Dương Tiễn ngoại trừ ôm chặt Dương Tiểu Thiền, dùng thân thể của mình bảo vệ em gái ra, hắn còn có thể làm gì được? Giờ phút này hắn mới cảm nhận được sự tuyệt vọng trước khi chết mà Dương Thiên Hữu đã trải qua......

Ôi, phàm nhân.

"Sư huynh hãy khoan"

Tiếng nói bình tĩnh những âm vang chợt xuất hiện mà không có dấu hiệu báo trước nào, tuy vậy không hề đột ngột lẫn không hề hài hòa, như thể người vừa nói vẫn luôn trước người mình......

Ai?

Dương Tiễn ngẩng đầu nhìn thì nhìn thấy một bóng lưng mộc mạc, vì hắn mà chặn chưởng ảnh đang đập tới, cũng giúp hắn che đi ánh mặt trời chói mắt.

Chưởng ảnh tỏa ra kim quang kia đập mạnh vào trên thân thể người này, nhưng người này lại không bị di động chút nào, tựa hồ chỉ là bị gió nhẹ thổi qua, góc áo nhẹ nhàng phất phới.....

Được, được cứu rồi ư?

Dương Tiễn não bộ trống rỗng còn chưa kịp phản ứng.....

Người kia quay đầu nhìn mình mỉm cười.

Nụ cười ấy đầy hiền hòa và bình tĩnh.

"Có phải ngươi muốn tìm ta?"

Dương Tiễn há hốc mồm, muốn nói nhưng lại nói không nên lời; Dương Tiểu Thiền ở trong ngực hắn lúc trước đã bị sư tử xanh bộ dáng hung ác dọa sợ cộng thêm Văn Thù đột nhiên ra tay đánh, lập tức nhắm mắt khóc rống lên.

Trên núi truyền đến tiếng cười sang sảng:

"Sư đệ Văn Thù, ngươi đây là đang làm gì? Lấy sự sợ hãi của con nít làm niềm vui sao? Chậc chậc, ha ha!"

Mây mù bỗng nhiên xao động, một vị nam tử anh tuấn đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Dương Tiễn. Người này tướng mạo xuất chúng, đạo bào trên người cùng với một ít tóc không được buộc chặt tung bay phất phới, bộ dáng phóng khoáng ngông ngênh, hắn dựa vào trên vách núi, cười nhẹ vớii Dương Tiễn và Tiểu Thiền rồi lại hơi nhíu mày.

Dương Tiễn vô ý thức ôm Tiểu Thiền chặt hơn.

Anh siêu đẹp trai này là ai? Hẳn là họ Phương Đông? Chậc, nơi này là Hồng Hoang, Hồng Hoang.

Tiếng nói của Văn Thù từ phía trước truyền đến nhưng Dương Tiễn chỉ nghe thấy vị đạo nhân này nói gì mà không nhìn thấy hắn bởi vì tầm mắt đều bị vị đại thúc ôn hoà hiền hậu này chặn lại.

"Hừ! Ngọc Đỉnh, mới vừa nãy, ngươi nói không tranh đoạt kẻ này với ta. Bây giờ sao vậy, muốn nuốt lời ư?"

Ô, giờ mình thành hàng bán chạy rồi?

Dương Tiễn tự cười chính mình. Hắn thở ra một hơi, vỗ nhè nhẹ lưng Tiểu Thiền, an ủi nàng, cũng an ủi mình, hy vọng nhanh chóng ổn định lại trái tim nhỏ bé.

Ngẩng đầu sững sờ nhìn bóng lưng trước mặt, Ngọc Đỉnh chân nhân mình muốn tìm...... Chính là hắn sao?

Ngọc Đỉnh chắp tay nói:

"Sư huynh cũng vừa mới nghe rồi, ta cùng kẻ này có duyên với nhau. Lúc đầu ta chỉ nhìn thấy số mệnh của hắn, vô cùng nồng hậu, cũng không đo lường tính toán kỹ càng. Về sau cẩn thận suy diễn thì mới rõ đầu đuôi ra sao. Chuyện hắn mạo phạm sư huynh, một chưởng vừa xong hay là coi như là đã trừng phạt thích đáng đi."

Văn Thù cảm thấy vô cùng ấm ức trong lòng, lúc này hắn đã kết luận, chuyện này là Thái Ất liên thủ với Ngọc Đỉnh muốn làm hắn xấu hổ.

"Cơ duyên gì? Vì sao trước đó sư đệ chưa từng nhắc đến? Lại đúng lúc này mới nói?"

Ngọc đỉnh im lặng, vừa nãy hắn cũng chỉ lấy cái cớ chứ thật sự không nhớ nổi, mình đã từng gặp hai anh em sau lưng này lúc nào......

Thái Ất ở bên khuyên giải:

"Ôi thôi, chỉ là một tên đệ tử, mặc dù căn cốt không tồi, nhưng cũng nào đáng để cho hai vị sự đệ buông lời ác độc, hai vị sư đệ…"

"Hừ!"

Văn Thù phất tay ngăn cản, hiển nhiên chuyện ngày hôm nay cũng chưa kết thúc.

Dương Tiễn lúc này mới tỉnh ngủ, hắn cũng không muốn gây thù hằn với vị đại thần này, quyết định phải cho Văn Thù một cái bậc thang để xuống đài.

Dương Tiễn lại quỳ trên mặt đất, hít vào một hơi, vừa khóc nức nở vừa hô lên:

"Ngọc Đỉnh chân nhân! Cầu xin ngài hãy cứu mẹ của con! Mẹ của con là Bạch Liên Tam công chúa của Thiên Đình, mẹ con, mẹ con bị người của thiên đình bắt đi rồi!"

Ồ? Ngọc Đỉnh quay người nhìn Dương Tiễn, bấm đốt ngón tay suy tiễn, thở dài:

"Chuyện của mẹ con ta đã biết, trước tiên cứ đứng lên đã. Năm xưa ta đã từng chỉ điểm tu hành cho mẹ con, không ngờ nàng lại trải qua biến cố như thế."

Lý do như vậy đã chứng tỏ giữa Ngọc đỉnh với Dương Tiễn quả là có quan hệ. Quan hệ này đến từ việc mẹ của Dương Tiễn với Ngọc đỉnh kết duyên phận, cho nên trước đó Ngọc đỉnh không nhận ra Dương Tiễn với Dương Tiểu Thiền cũng là hợp tình hợp lý.

Như thế, cũng đã tạo ra một bậc thang cho Văn Thù xuống đài..

Văn Thù cũng có ý như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác, bên cạnh còn có tên không sợ phiền phức.

Thái Ất chân nhân giọng nửa vời nói móc:

"Sư đệ Văn Thù, xem ra đúng là chúng ta hiểu lầm, duyên đến, duyên đi, muốn cũng không được nha."

"Hừ! Cứ đợi đấy!"

Văn Thù phất tay áo tuyên bố, rồi gọi sư tử xanh ra, ngồi lên lưng nó mà đi, đảo mắt đã không biết tăm hơi.

"Sư huynh, ngươi cần gì phải như thế?"

Ngọc Đỉnh chân nhân cười khổ trách:

"Ta là sợ nhất là nhiễm nhân quả, ngươi lại tìm nhân quả cho ta."

"Ha ha ha, nhanh thu đồ đệ đi, đứa bé vẫn còn đang quỳ kia kìa...... Đúng rồi, sư đệ Ngọc Đỉnh"

Thái Ất cười tủm tỉm nhìn Dương Tiểu Thiền.

"Nếu ta nhớ không lầm, hình như ngươi không có pháp môn thích hợp cho nữ tử tu hành"

Ngọc đỉnh bình tĩnh gật đầu:

"Uhm, không có."

Dương Tiễn: ......

Làm sao đột nhiên cảm thấy đâu đây như có gian thương muốn làm thịt người thành thật.

Bái sư dập đầu từ xong, Tiểu Thiền thấy anh trai xưng Ngọc Đỉnh chân nhân là sư phụ cũng bắt trước theo, ngây thơ hô hai câu 'sư phụ', Thái Ất chân nhân ở bên cạnh xem đến thích thế là tặng luôn cho nàng một món pháp bảo.

Lại nói Văn Thù, sau khi đi không xa thì dùng thần thông làm biến mất thân hình với khí tức, ở trên mây nhìn xuống hai thân hình bé nhỏ trên cổ lộ.

Khí tức*: đại khái là mỗi một người có một mùi đặc trưng.

Lúc này hắn nào có nửa điểm giận dữ mà trái lại vẻ mặt lại rất bình tĩnh, tựa hồ thẹn quá thành giận trước đó là giả bộ.

'Hừ, trước mắt cứ để cho các ngươi cười thoải mái, đợi đến sau khi kết thúc đại kiếp phong thần, để xem các ngươi còn có thể cười được không!'

Côn Luân sơn vốn là nơi Thánh Nhân lập đạo tràng cho nên Văn Thù dù hận cũng không dám nói ra khỏi miệng. Hắn quay người bay khỏi tầng mây trên Côn Luân sơn, sau đó mới lại cưỡi lên sư tử xanh đi lang thang khắp Hồng Hoang, cuối cùng bay đến nơi nào đó ở Tây Ngưu Hạ Châu.

Trên cổ lộ, Thái ́Ất chân nhân chứng kiến Dương Tiễn chính thức bái Ngọc Đỉnh chân nhân làm thầy, thổn thức:

"Chúc mừng sự đệ nhận được đồ đệ ưng ý."

Thái Ất chân nhân nói xong quay sang nhìn Tiểu Thiền ở bên cạnh, cảm thán:

"Bé gái này cũng không tồi!"

Dương Tiễn cắn môi, dù biết rằng nếu như Thái ́Ất chân nhân nhận Tiểu Thiền làm đệ tử thì đúng là may mắn của nàng nhưng hắn vẫn không buông tay được. Thái ́Ất chân nhân là sư phụ Na Tra, trời sinh là kẻ phong khoáng, tu vi lại cao sâu khó dò, quan trong nhất là sẵn sàng làm lá chắn cho đệ tử...

Ngọc Đỉnh ở một bên nhìn Dương Tiễn lại nhìn Tiểu Thiền, mở miệng nói:

"Hay là ta dùng bảo vật đổi lấy công pháp giành cho nữ tính tu hành của sư huynh."

Thái Ấ́t cũng nhìn ra Ngọc Đỉnh không muốn chia rẽ hai anh em họ, đột nhiên cười:

"Hai ta còn cần phải cò kè như vậy hay sao, hơn nữa ta cũng nợ sư đệ không ít nhân tình, những công pháp này sư đệ xem mà lựa."

"Đa tạ sư huynh"

Ngoc Đỉnh cười đáp.

Dương Tiễn thở phào một hơi. Hắn định nói câu tạ ơn với Thái ́Ất chân nhân nhưng nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra với Văn Thù nên sợ co vòi, lôi Tiểu Thiền đứng yên ở sau lưng sư phụ.

Sư phụ đã bái được rồi, tảng đá đè nặng bấy lâu nay trong lòng hắn đã có thể buông xuống.

Bạn đang đọc Hồng Hoang Nhị Lang Truyền của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh199
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.