Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rung động

Tiểu thuyết gốc · 5300 chữ

Chương 50

Rung động

Zero muốn ngăn nhưng tự lượng sức khó cản nổi, xông vào không chết cũng trọng thương, hắn chưa biết xử lý thế nào thì cảnh sát xuất hiện, tuýt còi giải tán đám đông. Sam và Vuốt Rồng vẫn giằng co tìm cách tiêu diệt đối phương. Luật pháp bị coi thường, giẫm lên luật lại là thằng phá rừng, náo loạn đồn công an. Tên cùng hắn quậy là quái vật của JK, top ba trong số tám người mạnh nhất thế giới. Nhưng với kẻ thượng tôn pháp luật, bất kể ai phạm tội phải bị trừng phạt, đội trưởng Phượng Hoàng yêu cầu dừng tay. Quái vật nào biết nghe lời, hai tên điên đếch nhận ra lời cảnh báo, nàng tức tối rút súng bắn chỉ thiên, thét lên lanh lảnh:

- Hai người còn chống lệnh, tôi không biết sẽ găm viên đạn tiếp theo vào chỗ nào đâu! Dừng ngay cho tôi!

Tiếng súng chát chúa chẳng ngăn nổi dã tính, quái vật vẫn hăng máu say đòn quyết giết đối thủ mới chịu dừng tay. Phượng Hoàng giận sôi máu, tức đến sắc mặt hồng rực, nàng chĩa súng thẳng vào hai con quái vật. Kế bên nàng luôn là Kim, tay cảnh sát bụi bặm nhả khói thuốc:

- Cô định bắn chúng nó thật đấy à?

Phượng Hoàng chép miệng lừ mắt ngắm mục tiêu:

- Chúng ta có thể cản quái vật bằng sức người không?

Kim đặt tay lên thân súng:

- Vuốt Rồng cuồng bạo nhưng còn giữ lý trí. Sam hóa chó điên rồi. Chó điên chưa cắn chết người, nó đếch chịu nhả ra đâu. Cô bắn nó bị thương, nó càng hung hãn! - Tên cảnh sát du côn thở phù - Chó điên không giết được thì phải xích nó, chỉ có một kẻ bắt trói thành công…

Phượng Hoàng nghe giọng điệu Kim bình thản, hắn ung dung liếc Kai, nàng đoán ra ngay ý đồng đội, nữ cảnh sát hé miệng cười:

- Chậc, hễ nổi nóng là tôi quên hết mọi thứ.

Kim lờ đờ nhả khói:

- Quên cả top 1 server thế giới võ thuật, cô nên trả lại chức đội trưởng cho tôi đi, cô gái của tôi!

Phượng Hoàng bật cười lời bông đùa và đến chỗ Kai, Zero nhanh hơn một bước, nàng bèn dừng chân chờ xem Zero muốn làm gì. Kim lờ đờ rít thuốc nghe Zero nói với Kai:

- Mau ngăn trận đấu vô vị này đi!

Kai sợ em gái lao vào nguy hiểm, gã lưỡng lự chưa dám ra tay, nghe Zero nói câu trên liền biết ý hắn thay mình canh chừng Rose, anh trai giao em gái cho kẻ đáng tin nhất đội vệ sĩ, gã còn cẩn thận nhờ cả cảnh sát. Kim gật đầu đồng ý. Zero định ôm eo Rose, đóa hồng xù gai cấm đụng vào nàng. Hai người sốt ruột hết nhìn Rose lại ngó cuộc chiến phía xa. Rose cười buồn nói với Kai:

- Em không muốn Sam giết người đâu!

Rose nói ngắn gọn để nhanh giải quyết, nàng không còn điên tình nữa. Tình cảm mãnh liệt đó mài sắc gai nhọn cho đóa hồng, biến nàng thành vật thể vô xác định át vía cả đàn ông. Vệ binh sắp rơi xuống vực thẳm, tình cảm vượt ranh giới tình bạn, sâu nặng hơn cả tình thân dập tắt lửa giận do nàng đốt lên. Thù Beak sàm sỡ. Hận Vuốt Rồng đánh Sam. Nhưng tương lai màu hồng sắp tan biến, đóa hồng ấy không chĩa gai nhọn mà thầm lặng tỏa hương.

Kai thở hắt ra nhẹ nhõm, anh trai cười với em gái trước khi ngăn em trai. Gã phóng lên cao, cố ý cho Vuốt Rồng thấy mình sắp vung quyền. Vuốt Rồng hiểu ý bèn nắm chắc chân Sam, cúi người lao thẳng vào Kai. Kai nể phục Vuốt Rồng, Sam đánh cho xây xẩm mặt mũi, tên vệ sĩ vẫn khôi phục lý trí đúng lúc. Kai vồ hai tay khóa chặt Sam, thằng em đấm liên tiếp Vuốt Rồng, phát hiện Kai khống chế, hắn quay xoáy thân thành cơn lốc. Kai lường trước tuyệt chiêu phá khóa này, gã xoay ngược hướng của Sam, lực ly tâm sinh cực Âm - Dương như hai nam châm đẩy nhau, mỗi người bị hất bay một nơi. Sam và Vuốt Rồng điên tiết quét mắt tìm kẻ thù, đôi bên rầm rầm tấn công. Mọi người lo Kai thất bại, Kim và Phượng Hoàng vẫn tin chỉ có quái vật của quái vật mới ngăn nổi đồng loại của nó.

Kai không chờ tiếp đất mà đạp vào cột nhà để bay về phía Sam, nửa chừng bất ngờ chuyển hướng tấn công Vuốt Rồng. Tên vệ sĩ tưởng người anh chỉ muốn ngăn em trai, gã mất cảnh giác vẫn kịp đấm xoáy vào Kai, một quyền bộc phát gần hết sức mạnh, áp lực cuồn cuộn cuốn gió lốc ập thẳng mặt đối thủ. Kai tránh đấu trực diện, hụp thân né đòn, Vuốt Rồng toan biến chiêu, Kai nhanh hơn nửa bước, vòng tay khóa chặt hông Vuốt Rồng, tên vệ sĩ giật cùi chỏ xuống lưng địch, Kai vẫn siết lực khống chế, quăng nghiêng thân nửa vòng khiến Vuốt Rồng bị lệch chân trụ.

Đấu thủ đẳng cấp hơn hai bậc, Vuốt Rồng vẫn khó tin lần đầu đánh hụt trong đời, tức điên Kai dám lấy mình làm điểm tựa để vung hai cước, cước đầu chặn cú đấm khủng bố từ Sam, cước sau đạp bật thằng em ra xa. Kai xoay thân vòng về sau lưng Vuốt Rồng, tốc độ còn nhỉnh hơn Sam. Vuốt Rồng gầm lên bóp nghiến tay Kai, muốn gỡ nhưng bất lực, hai tay Kai lún sâu vào cơ thể Vuốt Rồng như dính liền một khối, sức mạnh bạo tăng mà không hề giảm, Kai đá khớp gối Vuốt Rồng, đối phương khụy ngã, gã chọc ngón tay vào huyệt Thái Dương, Vuốt Rồng hét lên đau đớn, cặp mắt dã thú trắng đục chuyển thành bình thường.

Đội vệ sĩ choáng váng kết quả giáo quan gục đầu chịu thua. Vuốt Rồng trăm trận trăm thắng bị hạ sau ba chiêu, đúng bằng con số gã đánh bại mọi kẻ địch từ trước đến nay. Thời gian giao đấu, Sam phăng phăng lao đến muốn giết Vuốt Rồng, Kai vẫn thản nhiên trói rồng, cứ như biết trước Rose ôm chầm Sam. Anh trai cười ý nhị nghe em gái nghẹn ngào xin người thương:

- Đừng đánh nữa!

Sam gầm ghè chưa chịu bỏ qua, Rose sợ hãi cái ý dù lãnh án tử hình, chết thảm trên hoang đảo toàn quái thú, hắn phải bẻ gãy cổ kẻ thù, đóa hồng không giấu nổi cũng chẳng muốn kìm nén tình cảm nữa, nàng nức nở bật khóc:

- Anh muốn em khóc thương anh cả đời sao? Tên ngốc này!

Sam chấn động tâm thần, mạch máu xanh xám cùng gân guốc tím đỏ tranh nhau giăng chằng chịt mặt mũi, mấy giây sau tan biến vào lời giận hờn ngọt ngào hơn tỏ tình ấy. Cơn điên sắp đẩy Sam xuống địa ngục, lời yêu thương gọi tinh thần trở về từ vực thẳm không đáy. Hồi tỉnh chưa lâu, hắn cứng đơ toàn thân nhòm chằm chằm Rose, bốn mắt nhìn nhau không chớp nửa giây, đóa hồng dịu dàng ngắm hắn say đắm, hắn sửng sốt đến kinh dị, khó tin sư tử cái đếch e thẹn còn khóc nghẹn. Sam ngây ra, ngỡ ngàng trông trái tim màu hồng hiện trong ánh mắt chan chứa nhu tình.

Đám vệ sĩ ganh ghét thằng số hưởng con hàng ngon thịt ngọt nước. Đội cảnh sát chẳng quan tâm chuyện yêu đương ghen tị. Cuộc chiến hạ màn, không ai thiệt mạng trong đống hổ lốn. Một kết quả tốt đẹp. Kai giao Vuốt Rồng cho Zero, gã chủ động cùng cảnh sát thu dọn tàn cuộc, chốc chốc liếc hai đứa em gần nhau hơn bao giờ hết. Gã cười mỉm em gái áp tay lên gò má em trai, đóa hồng xoa khẽ vết sưng, nhẹ nhàng hỏi:

- Đau lắm không anh?

Sam lơ đơ chả hiểu con nhỏ bị con gì cắn, nàng hơn hắn ba tuổi, trước đây còn bắt gọi là chị, nay bỗng dưng dở chứng gọi anh xưng em giống hai người đang yêu nhau. Nàng còn dịu dàng thỏ thẻ giọng ngọt muốn xỉu. Hắn nổi gai ốc dựng tóc gáy và nắm tay nàng, hắn chỉ muốn gỡ ra, ngượng ngùng lại tô đỏ đậm lên đóa hồng, nàng e thẹn cắn môi, thói quen mỗi lần xấu hổ vô tình chạm vệt xước, máu liền rỉ chảy. Sam giận dữ nhìn chằm chặp vết rách trên tay áo Rose, máu điên sục sôi khi nghe cô gái than đau, nàng rờ khóe miệng, vệ binh bèn cầm nốt tay kia. Rose ngơ ngác chuyện hắn tự dưng tiến sát môi để xem cho rõ, vệ binh hóa hung thần lần nữa, hắn đếch thấy mặt nàng đỏ lựng mà chỉ cần biết màu máu trên môi nàng.

- Đám chó đẻ này, bố chôn tập thể cả lũ chúng mày!

Sam lao đến tính sổ Beak. Tên mỏ nhọn sợ quắn hạ thể, run bần bật nín thở chờ chết, may là nạn nhân kịp ôm Sam, nhất quyết không buông mặc hắn gào thét đòi chém đòi giết:

- Bỏ ra mau, mẹ kiếp, tôi phải chôn sống chúng nó!

Nàng siết vòng tay ôm chặt hơn nữa, đóa hồng chấp nhận chịu thiệt để ngăn hắn:

- Chỉ là vết rách nhỏ thôi mà...

Sam đếch hỏi nguyên nhân áo rách và vì sao bị thương, nổi điên nổi khùng đổ tội cho kẻ thù. Trước nay vẫn thế, hễ người thân chịu ức hiếp, vệ binh luôn đòi lại công bằng. Từ đầu đến cuối vì nàng mà phẫn nộ, vì nàng mà đánh đến toàn thân thương tích, đổ máu cũng vì nàng. Cái tình ấy là nghĩa chớ chưa phải yêu với hắn, nhưng với người con gái đang say men tình, cảm xúc rung động trái tim đó là... ái. Nàng ngượng ngập gục đầu vào người thương để giấu ánh mắt rạng ngời hạnh phúc. Hắn không biết nàng cắn môi cười thẹn thùng, chẳng hề nhận ra vai áo thấm ướt nước mắt của người rơi lệ vì hắn. Tên ngốc nhuộm đỏ má đào bằng lời nói nồng ấm:

- Hôm nay là vết rách nhỏ, ngày mai là vết rách lớn, tương lai sẽ là vết thương không thể chữa lành! Tôi phải ngăn bất hạnh vùi dập người mình trân trọng!

Nữ sinh gato với hoa chính thức có chủ. Các nữ giáo viên mới ra trường ngưỡng mộ tình cảm vệ binh dành cho đóa hồng, chúm chím cười duyên số đang cài hoa lên ngực áo vệ binh. Cô giáo của Rose vui như mở hội, dáng vẻ hân hoan thay lời chúc mừng cô học trò khiến nàng “đau đầu, xoắn não” nhất. Cô giáo mém miệng ngắm Rose đỏ mặt lảng tránh, nàng cười híp mắt con nhỏ lầy lội lí lắc chưa từng biết xấu hổ là gì, nay nữ tính còn hơn cả Hanna. Đóa hồng đương nấp sau lưng Sam, thoáng thấy anh trai tủm tỉm đến gần, nàng lúng túng buông Sam, hắn liền xông tới Beak, Kai chụp vai giữ chặt em trai. Sam nhăn nhó phát mệt với anh em Kai:

- Hết con nhỏ kỳ quặc cản lại đến ông anh ngăn, hai người có để tôi rọ mõm chó không thì bảo?

Mọi người cười rung vai, đội cảnh sát khùng khục, Sam chả hiểu mẹ gì, bực bội đẩy ông anh. Kai chép miệng:

- Chuyện này để sau hẵng nói!

Sam nheo mắt nhăn mày đếch hiểu:

- Ông anh nói toạc mẹ cho rồi, vòng vo lằng nhằng làm giề?

Vài người khẽ phát ra tiếng cười, Sam lừ lừ lườm khiến họ im thin thít. Kai liếc sang em gái đang ngượng chín mặt, cúi đầu giấu đôi môi múm mím, vò quắn hai tay vào nhau, lẩm bẩm tên ngốc nọ, tên ngốc kia. Gã tặc lưỡi gắng tỏ vẻ bình thường với Sam:

- Xử lý xong vụ này, anh sẽ giải thích lý do, nếu chú vẫn muốn hỏi tội Beak, anh hứa cùng chú đòi lại công bằng! OK?

Kai nói giọng chắc hơn đinh đóng cột, em trai còn cãi bướng, ông anh sẽ bị mất mặt, Sam bèn tạm nén giận để giữ thể diện cho anh mình. Sau đó, cảnh sát tập hợp mọi kẻ liên quan. Phượng Hoàng hỏi nguyên nhân ẩu đả. Sam xách cổ Beak, vả bôm bốp vào má:

- Mẹ kiếp, mở mắt ra, mày còn giả vờ bất tỉnh, bố cho mày ngủ luôn éo dậy nổi nữa đấy, con chó!

Cảnh sát muốn nhanh biết lý do bèn mặc Sam hành Beak, hắn túm áo tên mỏ nhọn mà giật liên tiếp. Đội vệ sĩ muốn chuyện nhảm nhí mau kết thúc, tên nào tên nấy đứng yên nhìn Beak run rẩy, thằng mỏ nhọn giả bộ choàng tỉnh, lơ ngơ ngó cảnh sát, Sam thả ra để Beak trả lời thẩm vấn. Beak sợ lôi thôi với pháp luật, vội khai hết. Kim ghi âm, Phượng Hoàng viết vụ án vào biên bản. Nữ cảnh sát luận tội:

- Sam và Vuốt Rồng gây rối trật tự công cộng, phá hoại tài sản sẽ bị xử phạt hành chính. Beak tròng ghẹo nữ sinh, khơi mào ẩu đả còn đâm Sam, phạm tội lớn nhất. Anh ta và hai anh phải đền bù thiệt hại cho cantin!

Phượng Hoàng chưa nói hết, Sam sốt ruột chen ngang:

- Thằng chó đó phải xin lỗi Rose trước khi chịu phạt!

Đội cảnh sát ngao ngán cái tính nóng hơn lửa. Beak ngầm rủa mười tám đời nhà Sam, ngứa mắt con điếm làm bộ làm tịch, cúi đầu che gương mặt đỏ thẫm hứng tình. Mẹ, con đĩ mê trai nứng… còn giả nai ngây thơ cái máu… Beak chỉ dám chửi loạn trong đầu, hắn sợ bị ăn đập, chọc thằng trẻ trâu nổi cơn máu chó, cảnh sát éo ngăn nổi. Tên gan mọc ở miệng xin lỗi nạn nhân cho xong. Beak đếch có thành ý, Sam trợn trừng mắt, co nắm đấm dọa đánh, Beak lui lại theo phản xạ. Mọi người không nhịn được cười màn thù địch như tấu hài. Sam hằm hè chửi:

- Mày lổm bổm cái… gì đấy thằng mặt lờ kia… dám nhờn với bố mày hử? Mà mày vừa xin lỗi không khí đấy à, mau cúi đầu đàng hoàng tử tế xin lỗi cho tao!

Đồng đội Beak khó chịu ra mặt đòi hỏi quá đáng, chúng không liên quan lùm xùm, đếch ai muốn hình tượng vệ sĩ kiêu hùng bị sỉ nhục thảm hại, tên nào tên nấy liếc Vuốt Rồng, đợi bật đèn xanh là lập tức phản đối. Giáo quan vẫn vừa trơ vừa đơ như thằng tâm thần. Ngụy Hoàng lén tách khỏi đám đông, bấm số gọi cho JK xin ý kiến, tính cẩn trọng suy trước xét sau kịp nhắc nhở gã:

“Bọn hóng hớt vẫn quay clip, chụp ảnh, livesteam nãy giờ kìa!”

Ngụy Hoàng giật mình ngó quanh, mấy đứa chanh cốm xì tin cùng bọn vlogger khoái chí quay live. Lũ nghiện drama này không bú fame tung hê lên mạng, JK cũng biết mọi chuyện. Ông chủ luôn đóng vai công bằng phân minh, nhân viên tập đoàn sai từ đầu đến cuối, lão đang muốn lấy lòng người thân của tình cũ, ông cha gương mẫu đếch bênh vực gia đình mới lạ. Ngụy Hoàng mường tượng gã lỡ gọi cho JK xin ý kiến, thay vì khen thưởng thuộc hạ nhạy bén, ông chủ sẽ chửi gã sấp mặt:

“Con mẹ lũ ngu, đụng ai không đụng, xớ rớ vào bạn gái của cháu tao, nó chưa đập chết hết là phước tổ ba đời rồi. Đếch phải nó làm nhục mà chính đám não bò tụi bay bôi tro trát trấu vào tập đoàn, mày còn giở trò nịnh thần với tao? Ngu thì chết mẹ chúng mày đi còn cầu cứu cái quần què!”

Tiếng chửi tự vang trong đầu vừa dứt, Ngụy Hoàng nhếch miệng ngó thằng đầu bù tóc rối đương bí xị, bấm nghiến nút tắt cuộc gọi, ấn mạnh đến lút phím, tức tối ấm ức kiểu éo lập được công còn bị chửi sấp mặt nồi. Ngụy Hoàng suýt cười thành tiếng trông hắn đếch giấu nổi vẻ tẽn tò, tưởng bở húp mật ngọt, đếu ngờ phải hốc trái đắng ngập mồm. Kẻ khôn ngoan đoán ra thằng hám danh bị ông chủ tế sống, thô tục không kém, thậm chí chợ búa hơn tiếng JK chửi gã trong tưởng tượng nếu chơi ngu. Ngụy Hoàng lạnh nhạt xem đội vệ sĩ nhịn Sam như nhịn cơm sống. Mặt Beak biến thành gà chọi, nuốt đi nuốt lại mới trôi cục tức nghẹn ứ cổ họng đương co giật, hắn đứng thẳng cúi đầu trước con chó cái của thằng chó đẻ:

- Xin lỗi cô, mong cô tha thứ cho tôi!

Rose vẫn còn ức tên biến thái sờ soạng nàng, nhưng sợ không giảng hòa với Beak, Sam động tay động chân rồi bị truy tố, nàng đành miễn cưỡng tha cho Beak. Tên mỏ nhọn giữ nguyên tư thế chờ Sam quyết định. Kai lo mọi chuyện đi quá xa, nguy cơ kéo nhau ra tòa, người thiệt thòi nhất là em gái gã, anh trai bèn khéo nhắc Sam:

- Anh Đào đến rồi kìa!

Anh Đào quản lý nhân sự tập đoàn JK, đương nhiên phải tới sửa lỗi cho cấp dưới. Nàng không ở bên chị dâu và cháu gái hắn, Lan và Sương là thiên tài võ thuật, Sam vẫn chưa yên tâm để người thân trơ trọi một mình. Ai biết đám thèm “gái” mãn tính giở trò bệnh hoạn gì với các nàng, bị chụp lén vài tấm ảnh hay tệ nhất là quay clip nhạy cảm, hắn cũng đếch cho phép. Sam nói nhanh với Beak:

- Bố tạm tha cho mày, dám tái phạm, thằng đẻ ra mày sẽ mất giống!

Hắn hầm hầm quay sang Vuốt Rồng, gằn từng tiếng quỷ gào:

- Tao chúc mày sống lâu trăm tuổi!

Vuốt Rồng không phản ứng, Sam giao Rose cho anh trai xong hất đẩy đám cản đường và chạy vụt đi.

Cảnh sát gọi chủ cantin đến bàn phí đền bù, Anh Đào và Kai thống nhất mỗi bên trả một nửa. Ông chủ chộp ngay cơ hội làm tiền, hét giá gấp mười lần con số thực tế. Kai liếc mắt quan sát một vòng, tính nhanh bàn ghế và đồ bị phá:

- Xem nào, trăm cái bàn bị gãy, năm mươi cái ghế bị đập, nồi niêu xoong chảo bát đũa toang hết, đồ ăn thức uống nát bấy, chai lọ, ly cốc, ấm trà bể không còn một mống. Tường bong tróc lở, sơn lem luốc nhọ nhem, gạch lõm vỡ trăm viên.

Lắm kẻ phát cuồng tài sản của Kai, gã lại chi li từng thứ một, tất cả thất vọng tràn trề, thần tượng chính thức sụp đổ khi gã tìm giá trên mạng, tên giàu hà tiện chốt hạ:

- Tổng cộng hơn sáu chục triệu có lẻ.

Chủ nợ và kẻ sùng bái trố mắt nhòm Kai cộng nhanh trên điện thoại, gã bị coi giàu keo bẩn tỉnh bơ giơ kết quả cho toàn trường coi:

- Sáu mươi bốn triệu bảy trăm tám mươi chín ngàn ba trăm linh hai đồng!

Kai mỉm chi liếc Anh Đào đang giả bộ chỉnh kính giấu nụ cười thú vị. Kai chưa xác định được nàng có ý gì, nhưng gã chắc chắn nàng không coi thường mình. Kai chả cần nhìn cũng biết đám đông giấu khinh rẻ, đếch che nổi bản mặt miệt thị “tỷ phú kém sang”. Gã cười nhạt đáp trả, thô lỗ với cục đời, soái ca thân thiện Anh Đào, cô gái tóc vàng bất ngờ nam thần hẩy hẩy lông mày, điệu bộ lầy lội kiểu coi như lúc nãy nàng cười là thích thú, tán thưởng phong cách hài hước, đối mặt tình huống đào mỏ người giàu nhất thế giới, thông thường kẻ sống chết bảo vệ thể diện thà mất tiền ngu còn hơn mất mặt, móc ví trả ngay không cần mặc cả, Kai lại kỳ kèo tính từng đồng, tiếc nửa cắc, keo kiệt hơn cả thần giữ của.

- Tiền nhiều để làm gì, cơ mà tiền đâu phải lá đa, tùy tiện cầm chổi quét là ngập nhà! - Kai chép chép lưỡi - Anh em tôi không in được ra tiền để ném qua cửa sổ! - Gã cười nửa miệng - Tôi lập kỷ lục nhận giải khán giả yêu thích nhất, nhưng không muốn phải nhập vai gà công nghiệp để hình tượng bền vững mãi mãi đâu! Thằng em hổ báo của tôi thì thôi… chả cần nói, ai cũng biết kết quả rồi…

Kẻ giàu nhất thế giới từ chối đốt tiền, gã còn là người của công chúng nhưng lại chửi đời sấp mặt. Ông chủ bị đá xoáy liền giận tím tái, nhưng không có cớ bắt bẻ nên đếch thể sửng cồ với gã, đành cười trừ nghe Kai nói:

- Tôi thay em trai trả thêm phí tổn hại tâm lý và tinh thần!

Phượng Hoàng cùng Anh Đào ém miệng nén cười, nữ cảnh sát mím môi, cô gái tóc vàng đặt tay lên mũi, hai nàng ngó tên thèm tiền mãn tính lại phát bệnh sĩ, kiếm cớ sợ Sam gây sự để từ chối:

- Đền bù đồ đạc thôi, khỏi cần phụ phí. Tôi không muốn Sam phá quán nữa!

Kai cười kiểu đừng khinh em tôi:

- Nó không nóng tính, nhỏ nhen đến thế đâu!

Mặc kệ chủ quán khách sáo hão, Kai và Beak chuyển phụ phí và đền đồ cho cantin. Xác nhận tiền về tài khoản, ông chủ chào tạm biệt nhưng trong lòng không hẹn gặp lại lũ mất dạy, ki bo bủn xỉn. Cảnh sát hoàn thành giảng hòa liền lập biên bản, đôi bên cùng ký cam kết tái phạm sẽ bị phạt nặng hơn. Phượng Hoàng nói với đồng đội:

- Tôi muốn về cùng chị cả!

Phượng Hoàng đến chỗ nữ giáo viên đang nói chuyện với học trò của mình. Nữ cảnh sát gật đầu đáp lại lời chào từ Rose. Nàng chau mày kiểm tra vết rách trên vai áo chị mình, người thân không bị thương, nàng ôm ngực hỏi lý do. Chị gái khẽ cười:

- Tạp vật bay trúng học trò, hai đứa bị ngã, chị phải đưa đến nơi an toàn!

Em gái nhẹ nhàng nhắc chị:

- Lần sau chị phải cẩn thận, đừng bất chấp nguy hiểm nữa!

Kim không lạ cách nói chuyện sáo rỗng. Gần đây, điều này thành mặc định nếu chị hay em gặp sự cố. Trước kia, hễ bức xúc hoặc gia đình chịu thiệt thòi, Phượng Hoàng dễ xung động. Dạo này nàng ôn tồn hơn xưa, ngoại trừ nghiêm trọng, buộc phải nổi đóa, nàng chín bỏ làm mười, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành chẳng có gì. Lần này cũng vậy, vết áo rách bé hơn sợi tóc đâu đáng để nổi điên, nổi khùng, đòi chém đòi giết, đòi chôn sống giống tên cuồng gia đình kia. Nàng bỗng dưng dễ tính, những kẻ thích soi lỗi nghe lời nhắc đơn giản, cảm thấy chị em gì mà nhạt hơn nước ốc, cứ như đếch phải ruột thịt, cạn tiếng... khô lời… coi nàng là bức tường trơ trơ vô cảm.

Chị đăm chiêu ngắm em, từ vóc dáng đến dung mạo hệt đúc từng một khuôn, nhiều lúc chị cảm tưởng đang soi gương. Mỗi lần đối diện chính mình trong hình hài em gái, người chị lại day dứt, áy náy nỗi đau quá khứ em gánh chịu thay nàng. Hồi ấy, kẻ đáng bị giày vò là nàng, rốt cuộc người thân phải ngậm đắng nuốt cay để bảo vệ nàng. Chị vẫn vẹn nguyên danh dự và danh tiết, trớ trêu thay vì không bị vấy bẩn, mặc cảm càng trói buộc tâm tư vào biến cố năm xưa.

Từ khi biết chị vẫn dằn vặt, em bèn thay đổi ngoại hình, trang điểm đậm đà sắc sảo hơn, ăn mặc hiện đại gợi cảm hơn. Nàng biến thành người khác đến mức không nhận ra mình nữa. Em gái chấp nhận mọi đàm tiếu mỉa mai:

“Nữ thần gợi dục nhất đồn công an!”

“Cảnh sát khiêu dâm hơn gái điếm!”

Tự nguyện bóp méo mọi thứ để không giống nhau như hai giọt nước. Nhẫn nhục hủy hoại bản thân, rốt cuộc quá khứ vẫn ám ảnh khiến nỗi đau thêm day dứt, chẳng khác gì tự xát muối vào vết thương trong lòng chị em nàng. Em chịu khổ vì mong chị yên giấc sau đêm trường ác mộng, chị không giận đứa em cảm tính tổn thương chính mình, nàng còn tự trách thành gánh nặng cho gia đình. Người làm chị buộc phải vùi đầu vào công việc, quần quật ngày đêm vượt mức giới hạn, cơ thể rã rời chìm theo giấc ngủ sâu. Tinh thần vì người thân đó buông xả mệt mỏi cho thể xác, từ lâu chị không hoảng sợ choàng tỉnh giữa đêm nữa. Em gái vẫn sống trong hình dạng “con người” do chính nàng “sinh” ra.

“Nó” không phải nàng.

Nhưng “nó” chẳng còn xa lạ với chị em nàng.

“Nó” đã là một “thành viên” không thể thiếu trong gia đình.

Bởi “nó” là cái tình sinh ra từ nỗi đau quá khứ để chữa lành vết thương hiện tại.

Chỉ cần chị không phải chịu đau đớn bất hạnh, em nguyện sống bên trong “nó” cả đời.

Kim là người thân không cùng huyết thống, gã dõi theo “nó” từ khi sinh ra đến lúc làm “thành viên”, gã chưa từng bỏ lỡ giai đoạn gian khổ nào. Xưa, âm thầm chúc mừng vượt qua sóng gió, nay gã vẫn như cái bóng lặng lẽ cùng “nó” ở bên chị em nàng. Kim cười vui trông cô chị đập mạnh vai em gái mà trách yêu:

- Con bé này nói thế mà nghe được à? Trách nhiệm của cảnh sát là bảo vệ người dân, trách nhiệm của giáo viên là bảo vệ học trò. Em không mặc bỏ dân, chị đâu thể ngó lơ học trò!

Em gái nhăn nhó nghe bài ca đạo đức nghề nghiệp kinh điển:

- Rồi rồi rồi... chị lại bắt đầu rồi đấy!

Kim rít một hơi thuốc và phả khói:

- Trách nhiệm của em gái phải bảo vệ chị mình!

Kim giật thót nhớ ra vừa gợi nỗi đau quá khứ của chị em nàng. Gã lúng túng gãi đầu tự trách mình vô ý vô tứ chẳng kém gì Sam. Kim nổi tiếng mưu mô tinh quái nhất đồn cảnh sát, oái oăm là nhiều lúc lơ đãng đến khó tin, hễ cần cẩn trọng lời ăn tiếng nói, gã lại thiếu sâu sắc, lỡ lời tổn thương người khác. Phượng Hoàng bật cười bộ dạng gà mắc tóc:

- Nè, thôi ngay trò dằn vặt day dứt đi, đáng lẽ chị em tôi không để ý, vì anh áy náy, chúng tôi mới nhớ đến “nó” đấy!

Phượng Hoàng và chị gái trưng dáng vẻ bình thản, các nàng còn mủm mỉm cười trêu gã đàn ông nhạy cảm.

- Anh trông chị em tôi có xi nhê tí nào hông?

Chị em nàng xua xua tay kiểu tem tém lại cho tôi nhờ. Kim cười buồn nghe Phượng Hoàng xài xể mình:

- Dẹp cái thói ấy đê, anh sắp thành bà cô đa cảm rồi đấy, dở ạ!

Rose chưa biết ba người nói chuyện gì. Nàng chỉ thấy Kim vẫn đau đáu lặng ngắm hai người thân thiết với gã. Đôi mắt màu nâu hằn sâu nỗi đau u uất. Chị em cô giáo tuy vui đùa nhưng chẳng dám nhìn thẳng Kim, các nàng đâu có lảng tránh người bị mình trêu chọc đa cảm, mà là mất can đảm đối mặt nỗi đau quá khứ. Dường như không chỉ thống khổ và day dứt, nỗi đau thành căn bệnh trầm kha với ba người. Kim khẽ thở dài, gượng cười cho không khí bớt nặng nề rồi đùa ngược:

- Đến lượt cô bắt đầu rồi đấy!

Các nàng cười cười nói nói châm chọc gã. Kim cười bật thành tiếng, chị em nàng hi hi ha ha:

- Đó, thế này có phải dễ thương không?

- Rầu rĩ làm gì cho mệt mỏi!

Nếu còn tiếp tục màn bi kịch không lời với người thân, gã e mình thành bà cô đa cảm thật. Gã cảnh sát lấy lại hình tượng bụi bặm du côn, chủ động bắt tay Kai, Rose và Anh Đào để thay lời chào, gã lướt qua Beak, tên mỏ nhọn giơ tay, Kim lơ luôn coi như đếch thấy tên mỏ nhọn đang chưng hửng, gã rít thuốc phả khói và dẫn cả đội về đồn.

Đám đông bèn ùa vào xúm xít Anh Đào, quây lấy nam thần, xin chữ ký, chụp ảnh tự sướng, quay clip loạn xạ. Cantin ngập ánh sáng chớp nháy liên tục. Đám mê trai rụng trứng cả rổ, khoác vai, bá cổ, chu mỏ mới tô son đỏ chót hôn má Kai. Nam thần nhiệt tình giao lưu. Anh Đào thoải mái selfi, ký tặng fanboy phát cuồng nhan sắc hoàn mỹ của hoa hậu thế giới. Bọn hám gái lợi dụng ôm eo, Anh Đào gắng nhịn nhưng vừa bị sờ mó, nàng lập tức giận dữ, lũ thèm... ngừng ngay trò biến thái. Điện thoại rung bần bật trên tay fanboy, sợ đến mức mồ hôi đầm đìa lưng áo, bộ mặt dâm dê trắng bệch đến tận cổ, đếch dám thị dâm thánh nữ hóa ác thần trong màn hình. Chúng mới hít hửi đóa hoa thơm ngất ngây, mùi hương ngọt ngào mê đắm đột ngột tỏa sát khí lạnh băng.

Kai thích thú cái cách Anh Đào dọa kẻ khả ố chết khiếp, lũ đội “gái” lên đầu run lẩy bẩy, nàng biến thành đóa hoa quyến rũ nhất thế giới. Anh Đào chợt nhột gáy, ngỡ ngàng nam thần lịch thiệp lại soi lén. Kai tươi cười chẳng ngại ngùng chuyện thiếu tế nhị. Đóa hoa phải vùi trong bùn từ bé nên cảnh giác rất cao. Rõ ràng bị liếc trộm, đối phương không giấu điều đó, nàng cảm giác soái ca... ngưỡng mộ nàng - đóa hoa tuổi đôi mươi nhưng mạnh mẽ hơn đàn ông.

Soái ca bày tỏ thiện ý, hoa cười thân thiện. Chỉ là phép tắc lịch sự tối thiểu, đối với người yêu cái đẹp, nụ cười ấy như một tác phẩm nghệ thuật - đẹp đến trái tim lạc mất một nhịp. Ánh mắt biết cười trầm lặng… tiếc nuối bờ môi hồng phấn không còn trao lưu luyến nữa.

Con người đôi khi… khó hiểu cảm xúc của chính mình.

Bạn đang đọc Hồng Hoang - Virus Tử Thần sáng tác bởi Sampatin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sampatin
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.