Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viện sinh học

Tiểu thuyết gốc · 5231 chữ

Chương 53

Viện sinh học

Viện sinh học quốc gia nằm phía Bắc thành phố Vĩnh Hằng. Viện có lịch sử lâu đời, ban đầu để ngự y luyện đan chế thuốc, ươm trồng thảo dược. Vật đổi sao dời, nơi chữa bệnh cứu người biến thành chốn nghiên cứu, thí nghiệm sinh vật chuyển gen, đa dạng gen các loài động thực vật quý hiếm, bệnh học phân tử của người, động vật, thực vật... và nhiều thứ khác. Viện gồm tám tầng, tầng trệt hình tròn giống bánh xe khổng lồ, ở giữa là khoảng trống lớn, vị trí trung tâm dựng tượng người sáng lập viện - ông tổ ngành sinh học Hồng Hoang quốc.

Tầng trệt là trục đỡ các tầng bên trên. Các tầng chia hai khối đối xứng, mỗi khối là một tòa nhà hình dẻ quạt xếp chồng nhau. Hai tầng cao nhất cũng xây trên trục đỡ nhưng lùi về sau một mét, nơi dành riêng cho lãnh đạo này liền kề tường bao trắng xóa lạnh toát. Bức tường thành pháo đài kiên cố vững chắc, âm thầm bảo vệ “chủ nhân”. Đồng hành là ba trăm vệ binh mặc giáp phục rằn ri xanh đen, hông quấn băng đạn, dao găm bắp vế, đầu đội mũ chống đạn, vai khoác súng trường, người lăm lăm aka, kẻ khư khư tiểu liên; tên nào tên nấy chĩa bộ mặt đâm lê nhọn hoắt, quét cặp mắt dao cạo cắt vào mọi vị trí gần xa. Đội chia nhiều nhóm, tuần tra canh gác nghiêm ngặt khắp nơi.

Một trăm người còn lại luôn túc trực quanh tầng trệt, khuôn viên và cổng chính, nhắc người tới đỗ xe đúng nơi quy định. Họ nghe tiếng oto ù ù quen thuộc, lục tục xếp hai hàng đón nghị sĩ đến thăm. Từ ngày gia nhập hạ nghị viện, ngài thường xuyên tới công tác, tham quan, thăm hỏi toàn bộ nhân viên, lãnh đạo cùng vệ binh. Vị lãnh đạo tài trợ hiện vật và số tiền khủng cho viện. Lần nào cũng quà cáp biếu tặng. Ngài hay mang món dân dã với bịch rượu trắng rẻ tiền, đôi khi đãi tiệc thượng hạng. Bình dân hay sang trọng, ngài luôn vui vẻ ăn uống no say cùng mọi người.

Như có trời phù hộ, thời gian nghị sĩ làm việc ở đây, đề tài nghiên cứu hai mươi năm hoàn thành… đúng kỷ niệm một trăm năm lập viện sinh học, chính phủ trao bằng khen, thưởng nóng tiền tỷ.

Nghị sĩ hào hứng thành tích xứng đáng lưu danh sử sách, ngài tặng điện thoại JDS - đỉnh cao công nghệ do tập đoàn JK sáng chế, chức năng chống nước. Địa hình nào: núi cao biển rộng, dưới nước trên bờ, xuống đáy đại dương, quay phim sống động chân thực từng chân tơ kẽ tóc, chụp hình đẹp hơn máy ảnh gấp trăm lần, nổi bật chi tiết từ nhỏ đến lớn. JDS biến mọi nơi thành rạp xinema với hiệu ứng âm thanh, hình ảnh đạt chuẩn quốc tế. Kết nối mạng toàn thế giới dù trên biển hay rừng sâu núi thẳm. Một loạt tiện ích tương xứng giá nửa tỷ mỗi chiếc cho mấy trăm người, tất cả bị sốc phần thưởng có một không hai, liều doping tinh thần bạo tăng năng suất lao động. Ngài dốc hết tài năng giúp tiến độ nhanh hoàn thành, kết quả cải thiện rõ rệt, hôm sau luôn tốt hơn hôm trước. Tất cả vốn hâm mộ danh tiếng, kính trọng tài đức, nay cảm tình tính cách thân thiện khó tin, mến phục lãnh đạo có tầm lại có tâm. Đội lính chờ oto đỗ vào ô trắng bên phải, bèn dậm chân đứng nghiêm hô lớn:

- Chào mừng ngài đến viện sinh học quốc gia!

Gã tài xế ra xe. Hắn cao to lừng lững, mặt vuông chữ điền chính trực cương nghị. Nhưng đôi mắt một mí sắc lẻm gây mất thiện cảm, ai thấy cũng buốt lạnh hệt bị kề dao vào cổ. Người ta đã kiêng dè, cảnh giác, miệt thị dục vọng ẩn sâu trong mắt hắn, đấng tạo hóa còn trêu ngươi “ban” khóe miệng luôn vén mép. Tốt đẹp khoe ra, xấu xa đậy lại, hắn cất công chỉnh sửa bộ dạng khó ưa nhưng chẳng chống nổi ý trời, ngoại hình nguy hiểm cho nam lẫn nữ đó phá hỏng hình tượng mẫu mực.

Ông trời không lấy hết của ai cái gì, câu này đặc biệt đúng với hắn. Thượng đế chơi xỏ diện mạo, ưu ái nhào nặn cơ thể hoàn mỹ. Hắn phải tận dụng lợi thế để lấy lại cảm tình với đời được bao nhiêu… tốt bấy nhiêu… bằng cách chăm chút trưng diện, thuê hẳn chuyên gia thời trang hàng đầu tư vấn phong cách thích hợp.

Hôm nay hắn mặc quần da đen bóng quấn siết đôi chân lực lưỡng, khoác ngoài gile đen xám là áo da cá sấu đính vô số hạt cườm, sau lưng thêu hình sư tử gầm vang oai phong lẫm liệt. Trang phục cố ý may sát cơ bắp săn chắc nổi cuộn gân cốt. Hắn đặc biệt chăm chút mái tóc ngắn bồng bềnh lãng tử, nhưng hoang dã như bờm sư tử, kiểu tóc này đang thịnh hành bên Lãnh quốc, người khởi đầu cho hot style là một Idol quốc dân. Đa số thanh niên, trai tráng và các diễn viên bắt chước. Hắn cũng đuổi kịp xu thế thời thượng dù không còn trẻ nữa. Đáng ngạc nhiên ở điểm, hắn chỉ là bản sao trong vô số bản sao nhan nhản khắp nơi. Nhưng hắn lại thành bản sao hoàn hảo nhất, bắt mắt hơn cả chính chủ.

Quả thật có hiệu nghiệm, nữ mê mẩn body siêu chuẩn, nam phát cuồng thể hình ngang ngửa soái ca Hero. Đội lính anh dũng thiện chiến, sừng sững như núi nhưng chỉ đứng dưới cằm con sư tử dũng mãnh. Cơ thể hoàn mỹ, chiều cao vượt trội, khí thế áp đảo không ngán ngại bất kỳ con mồi nào… biến hắn thành ác mộng với kẻ địch, đồng thời là mơ ước của vệ binh sở hữu dáng vẻ cường tráng, đẹp như một vị thần.

Hắn vẫn chưa thỏa mãn mà cố chấp nắn khớp xương, chỉnh cơ mặt để sửa biểu cảm khó ưa. Khổ luyện thành công mỹ mãn, khóe mép dâm tà âm hiểm biến thành thân thiện ấm áp. Hắn tự tin khoe nụ cười tỏa sáng vạn người mê, hút hồn cả nam lẫn nữ. Tên vệ sĩ đắc ý nhưng vẫn thản nhiên mở cửa cho ngài nghị sĩ.

Viên chính trị gia quắc thước, chân đi bốt đen cao gần đầu gối, bó lấy ống quần Tây, tay đeo găng tay da cá sấu. Cavat thắt gọn gàng sơ mi trắng mặc cùng gile màu bạc, khoác măng tô xanh sẫm, choàng thêm áo dài may viền lông cáo quanh cổ. Nghị sĩ vẫn vuốt ngược mái tóc lượn sóng, cắt tỉa bộ râu quai nón trùm một nửa gương mặt nhám đen. Ngài chống ba toong, thân thiện chào hỏi vệ binh. Đôi bên xã giao vài câu, nghị sĩ để tài xế kiêm vệ sĩ chờ ở xe, một mình vào viện sinh học. Ngài tới đâu, người trong viện bận hay rảnh đều tay bắt mặt mừng, kính trọng như gặp lãnh tụ giải phóng đất nước. Ngài cười thân ái, đến gần giàn máy móc hiện đại đặt vòng quanh tượng. Đội ngũ đang thao tác liền ngừng làm việc, niềm nở đón chào. Ngài xuề xòa vẩy tay kiểu phiên phiến đi:

- Đừng câu nệ coi tôi như thần nữa. Tôi không phải thánh nhân.

Mọi người bật cười, nghe ngài hỏi tình hình công việc. Gã trưởng phòng nhân sự báo cáo:

- Hệ thống máy móc hoạt động trơn tru, công nghệ bảo mật an ninh của Thái Dương quốc hoàn hảo từng chi tiết nhỏ nhất! Mọi thứ ngài nâng cấp vượt xa tưởng tượng! Thưa ngài, hôm nay chúng tôi sẽ hoàn thành dự án!

Gã đưa bản tường trình cho nghị sĩ. Ngài gật gù hài lòng. Đúng lúc này, một người đàn ông thấp lùn mập ú, tay chân tròn lẳn đi như lăn khối mỡ núng nính, bộ comple trên người muốn nứt toác khỏi cơ thể toàn thịt với mỡ. Ông ta rút khăn lau mồ hôi đẫm mặt, cười giả lả:

- Chào ngài nghị sĩ, xin lỗi tiếp đón chậm trễ!

Nghị sĩ chủ động giơ tay, lão béo hồ hởi bắt lấy. Lần nào cũng vậy, lão mừng hơn nhặt được vàng, thái độ cúc cung tận tụy nô tài phục vụ chủ nhân. Nghị sĩ cười nửa miệng tên nịnh thần:

- Tôi phải phạt viện trưởng thế nào nhỉ, mọi người nói coi?

Lão béo viện trưởng ngớ ra, cái mặt hổ phù nhăn nhúm như đống thịt thiu. Nghị sĩ cười khục:

- Đùa thôi, làm gì căng? - Nghị sĩ hào hứng tuyên bố khiến tất cả phấn khích - Hôm nay tôi sẽ ăn trưa ở đây!

Viện trưởng hớn hở khom lưng nói:

- Vâng, vâng, xin ngài chờ ít phút, tôi sẽ gọi món ngay!

Nghị sĩ ngoảnh ra cửa trông shipper đưa đồ ăn cho lính và tên vệ sĩ. Bốn người giao hàng chuyển đống hộp to nhỏ còn lại vào viện. Nhân viên bảo đặt trên bàn lớn. Giống thường lệ, chẳng ai trả tiền, shipper cũng đi luôn... vì nghị sĩ luôn thanh toán ngay khi mua. Hỏi hóa đơn là xúc phạm danh tiếng và tài sản khổng lồ của ngài. Nghị sĩ vỗ tay mời tất cả nhập tiệc. Gần tàn cuộc bù khú, nghị sĩ nói muốn bàn chuyện với viện trưởng, lão béo hí hửng theo sau kẻ có thể đổi vận cho mình. Chủ nhân và nô tài vừa đi vừa trò chuyện. Nghị sĩ báo tin vui:

- Thời gian qua ông hoạt động năng nổ nhất viện sinh học, ta đã báo cáo nỗ lực đó lên chính phủ để đề bạt ông! Tuần sau ông sẽ chính thức thăng chức cao hơn!

Viện trưởng cười híp mắt ti hí, đầu gật hơn tế sao rối rít cảm ơn:

- Tôi sẽ báo đáp ơn nghĩa này cả đời!

Nghị sĩ bình thản:

- Ông tận tâm tận sức cống hiến cho đất nước là báo đáp ý nghĩa nhất!

Viện trưởng khâm phục người tài đức vẹn toàn, bộ mặt bự thịt hệt đang chảy cả đống mỡ vì xúc động, lão béo chờ vào phòng, khóa cửa cẩn thận liền nịnh nọt:

- Từ nay tôi sẽ là cận thần trung thành nhất của ngài! Thưa chủ nhân!

Một tháng nay, viện trưởng luôn khao khát cống hiến cho quốc gia, tiếp xúc chưa đến ba ngày, từ cách cư xử đến lời ăn tiếng nói, lão béo lộ tham vọng trèo cao nhưng sợ ngã đau, kẻ nhát gan tìm mọi cách sở hữu đồ bảo hộ siêu bền, nghị sĩ thành sợi dây giữ thăng bằng vững chắc. Buộc chặt dây không đứt giữa chừng vào sự nghiệp, kẻ khôn ngoan nhắm mắt cũng leo lên đỉnh cao danh vọng.

Ngài nghị sĩ gặp vô số tên luồn cúi trước quyền lực, chấp nhận làm chó vẫy đuôi nịnh chủ. Chỉ cần cho gặm xương ngập chân răng, để nó thỏa mãn thú tính dọa kẻ yếu thế, loại đi bằng bốn chân sẵn sàng chui háng chủ nhân. Tích trữ đủ bả vinh hoa, chủ đếch lo chó cắn ngược. Tự tin vỗ béo con chó này đến chết, nghị sĩ mới dắt nó theo mình săn mồi. Nhưng đó không phải mục đích duy nhất. Nghị sĩ đang muốn một thứ khác. Ngài thấy lão béo chuếnh choáng hơi men, bèn khuyên nghỉ ngơi chờ tỉnh rượu. Viện trưởng hễ rượu vào là buồn ngủ, sếp lớn lại cho phép, lão thở phù nới lỏng cavat, ngả lưng ra ghế bành, lim dim nghe sếp nói:

-Tôi đi kiểm tra một vòng!

Viện trưởng ừ hữ rồi ngáy lò khò. Nghị sĩ chờ thêm mười phút, lão béo chìm hẳn vào giấc ngủ, ngài rút điện thoại bấm nút, tất cả camera truyền toàn cảnh trong và ngoài viện sinh học về màn hình. Đám lính bên ngoài canh gác nghiêm mật, tên vệ sĩ đang nhẩn nha hút thuốc, tán gẫu với vệ binh. Nhân viên và chuyên gia vẫn cắm cúi nghiên cứu, thí nghiệm, ghi chép ở các tầng. Nghị sĩ lướt hai ngón phía trên bàn phím, động tác nhanh gọn chỉ chạm vào nút “search”. Màn hình nhấp nháy ánh sáng xanh trong ba mươi giây xong hiển thị số một. Ngài hài lòng rời phòng, lượn lờ mỗi nơi mấy phút giống mọi ngày rồi tới tầng cấm, tầng này chiết xuất nguyên liệu làm thuốc, bào chế dược phẩm, ứng dụng khoa học, thí nghiệm, cất giữ hàng ngàn mẫu vật để tạo vũ khí sinh học.

Chỉ ba nhóm người được bén mảng: chuyên gia biệt phái từ chính phủ, đám này bị kiểm soát 24\7 đề phòng tiết lộ, bán bí mật cho ngoại bang. Thứ hai là vệ binh quốc gia, xả thân bảo vệ báu vật bất khả xâm phạm. Cuối cùng là các cấp lãnh đạo từ nghị sĩ trở lên. Chuyên gia và quan chức mỗi lần đến đều chịu lục soát quần áo, đồ đạc, chụp cắt lớp toàn thân. Sếp chưa có lệnh, lính không được phép vào trong, ngoại trừ trường hợp khẩn cấp hoặc địch tấn công.

Nghị sĩ càng gần đến tầng cấm, máy quay và hệ thống an ninh càng dày đặc vách tường. Ngài tới đây nhiều lần vẫn luôn bị kiểm tra gắt gao mọi thứ. Hôm nay không ngoại lệ, tổ bảo an khám từ trong ra ngoài, tìm cả đầu tóc. Siêu công nghệ soi kĩ ba toong và từng centimet trên người, quét tận khung xương, ngài nghị sĩ rút găng, đặt hai bàn tay lên bộ phận cảm ứng, ánh sáng xanh lóe ba mươi giây, giọng nói thực tế ảo thông báo:

“Vân tay chính xác!”

Nghị sĩ đưa sát mặt vào màn hình kế bên, công nghệ nhận dạng phân tích tóc, tai, mắt, mũi, miệng, làn da và từng tế bào trên mặt, quét vào xương sâu đến não bộ. Giọng nữ ảo vang lần nữa:

“Mặt chính xác!”

Lính cùng đội bảo an bèn tránh đường. Ngài chào mọi người, mở cửa xuống tầng hầm. Một tháng nay, ngài quen thuộc hành lang dài vô tận, lối đi sâu hun hút, nóc trần lắp giàn đèn sáng rực, cách mươi bước gắn camera ở hai bên vách, thiết bị theo dõi xoay liên tục, mắt thần nhấp nháy soi từng cử động của nghị sĩ. Ngài không nhanh chẳng chậm, ung dung bước kiểu đi dạo, đế giày lộc cộc khô khốc vang nền đá. Mấy phút sau, ngài đến phòng lớn nhất tầng cấm. Nghị sĩ bất động trước cửa màu trắng, nó vẫn là nơi chào đón ngài một tháng qua.

Hiện tại lại hoàn toàn khác biệt.

Nó khiến ngài phải nín thở hồi hộp.

Nó khiến ngài phải háo hức với niềm vui đợi chờ quá lâu.

Sau ba mươi năm đeo mặt nạ nhân nghĩa, kiên nhẫn chờ thời, khổ công bày mưu tính kế, bất chấp thủ đoạn nhơ bẩn hèn hạ, sắp đặt cuộc đời kẻ thù, giăng bẫy cả con gái nuôi để thâu tóm quyền lực. Quyền lực là con đường duy nhất đến đích để biến... mộng ảo thành hiện thực.

Giấc mơ sắp thành thật, niềm vui biến mất cùng nụ cười háo hức, vừa chạm vào núm, tay bỗng cứng đờ không xoay nổi. Đội bảo an và lính theo dõi nghị sĩ qua màn hình lớn. Họ nheo mày khó hiểu lúc nãy còn vui vẻ, bây giờ lại bất động hệt kẻ mất hồn.

- Tự nhiên ổng thẫn thờ là sao?

Hấp tấp xông vào khi chưa có lệnh, tất cả phải hầu tòa án binh, nhưng không thể giương mắt đứng nhìn mãi, mọi người bèn hỏi:

- Xử lý kiểu gì đây, đội trưởng?

Gã bình tĩnh trả lời:

- Kiên nhẫn chờ thêm lát nữa, nếu ổng vẫn bất động, chúng ta sẽ liên lạc!

Mọi người chưa hết thắc mắc nghị sĩ vui mừng rồi hoang mang, ngài nhìn sững cửa cứ như bên trong có thứ khao khát bấy lâu, đồng thời tồn tại ám ảnh đáng sợ nhất. Đối với nghị sĩ lúc này, “nó” không hề vô tri giống mọi ngày, bức tường trắng xóa mắt hiện nhân quả và báo ứng: đắm đuối bên mối tình đầu, đau đớn bị phụ bạc, căm hận tình cũ quấn quýt thằng chẳng có gì ngoài tiền. Đắc chí trả thù thành công mỹ mãn rồi vật vã, dằn vặt tội lỗi không thể tha thứ. Ê chề thay, kẻ thù lại là người thân yêu nhất, người tạo nghiệp chướng bị quả báo ngược.

Nghị sĩ khóc lòa đáy mắt trắng xóa, đếch màng cánh cửa hiện ra cuộc đời thứ hai, ngập ngụa những bộ mặt như đúc từ một khuôn: loại xu nịnh tung hô thánh nhân Hồng Hoang quốc, loại sùng bái ca ngợi nhân cách vĩ đại, loại nhỏ mọn đố kị sự nghiệp hoành tráng. Người người ngưỡng vọng, ganh ghét hình tượng chuẩn mực, nhà nhà khao khát trở thành gia đình quốc dân: cha ông đạo đức gương mẫu - con cháu thảo hiền - tài sắc vẹn toàn. Cuộc đời hoàn hảo là vỏ bọc hào nhoáng che giấu tội nghiệt.

Vết nhơ không thể rửa sạch là nỗi buồn duy nhất trong thế giới hoàn mỹ.

Thế giới ảo mộng ấy không có tranh đua, ganh ghét, không có niềm vui đích thực, càng chẳng tồn tại đau khổ. Chỉ có vạn dân quỳ gối kính ngưỡng thần sáng thế. Vị thần quyền năng đổi đời cho bất kỳ ai, giờ đây sắp ngự trị trên đỉnh thiên đường, toàn thân lấp lánh hào quang lóa mắt, ánh sáng danh vọng che khuất cả đấng tối cao.

Vinh hoa phú quý nửa đời người, toàn dân ngưỡng mộ, thế giới tôn kính…

Tiến thêm một bước nữa thôi, ngài sẽ dẫn dắt nhân loại đến với kỷ nguyên mới trong thế giới thân thiện, hòa ái… bình đẳng… và… đại đồng.

Thế giới chỉ có trong mơ ấy sẽ trường tồn vĩnh viễn.

Đó là cái kết đẹp cho cuộc đời luôn truy cầu sự hoàn hảo.

Thế nhưng…

Vì sao ngài không nhấc nổi nửa bước?

Chỉ cần mở toang cánh cửa, thế giới hoàn mỹ sẽ thành hiện thực.

Đôi tay run rẩy nắm chặt núm vẫn chẳng thể mở ra…

Vì kẻ sở hữu mọi thứ đẹp như mơ… nhưng chưa thể có một gia đình đúng nghĩa?

Vì để biến giấc mơ thành hiện thực mà vô ý… đẩy người thân vào địa ngục không lối thoát?

Để rồi mỗi ngày thể hiện thành ý, yêu thương bằng cả trái tim. Mong ước ôm con cháu vào lòng một lần thôi cũng được. Khát khao mãnh liệt chèn ép tâm lý đến quẫn bách, cha ông phải tìm mọi cách, bất chấp thủ đoạn lấy lòng với hy vọng… hồi sinh những cái xác không hồn trong địa ngục vô cảm.

Đáp trả mọi nỗ lực vẫn là lạnh nhạt với máu đào.

Quây quần bên con cháu mà như sống cùng xác chết.

Nên…

Ngài mới hối hận vì tội lỗi đang dằn vặt chất vấn lương tâm?

“Hối hận? Chết mẹ nó cười! Đến giờ phút này ngươi vẫn còn mơ tưởng chuộc tội với con cháu? Phát mệt!”

Tinh thần đổ gục theo thân thể khụy ngã, nghị sĩ không nghe thấy loa trên tường phát tiếng gã đội trưởng:

- Chuyện gì xảy ra với ngài vậy, ngài nghị sĩ? A lô!?

Tâm lý đang lạc lối văng vẳng giọng nói khàn đục:

“Ta bảo rồi, éo có cái gọi là niềm vui nhân đôi đâu mà mơ mộng hão huyền. Đừng đa sầu, đa cảm nữa, hãy biến giấc mơ hoàn mỹ thành hiện thực đê! Đó mới là chân lý và mục đích sống cả đời của ngươi!”

Vết sẹo trên mí mắt co giật từng cơn cuồng điên, ngài găm cái nhìn căm hận vào bóng ma không có hình dạng, thực chất ngài đang lảng tránh cánh cửa đổi sắc hồng diễm tình, màu khơi gợi dục tính đó là ác mộng với gia đình. “Bóng ma” chán ngán tinh thần yếu đuối, đếch dám đối mặt nghiệp chướng quá khứ, cái bóng thở phù ngó ảo giác hóa thành con cháu chìm đắm men say tội lỗi, thứ ướt át nứng tình đáng xấu hổ hoen ố gương mặt gã đàn ông hy sinh vì người thân của mình. Kẻ khổ mệnh căm hờn, tủi nhục, ngượng ngập vùi vào nhục dục. Dịch nhầy nhơ nhớp vấy bẩn ba khuôn trăng đỏ đậm nước mắt.

“Bóng ma” tặc lưỡi kiểu mọi sự đã rồi, hối hận cũng vô nghĩa, lờ đờ trông người thân quằn quại hoan lạc, bản năng xác thịt sỉ nhục ý chí dưới hạ thể kẻ thù của cha ông, con cùng cháu cắn môi tươm máu không ngăn được thanh âm đáng thẹn. Tiếng rên xiết nhục nhã loạn động tâm trí nghị sĩ, ngài ôm đầu bịt chặt tai, âm thanh hoang dại kích tình xoáy vào tận óc mà trêu đùa, giễu cợt, mỉa mai đấng sinh thành ép con cháu loạn luân.

Oán trách tạo hóa trêu ngươi.

Phẫn nộ bản thân để hận thù mù quáng lý trí.

Hổ thẹn tội nghiệt do chính mình gây ra.

Hối hận vùi máu mủ xuống bùn.

Nghị sĩ không chịu nổi tiếng rên rỉ như đĩ điếm. Tâm lý bị ép nát vụn, kẻ gieo gió gặt bão biến oán nộ - tủi thẹn - hận thù thành căm ghét gã đạo đức giả vẩn đục người thân. Từ khi biết kẻ thù là gia đình, nghị sĩ xác định tinh thần chịu tội nghiệt ám ảnh, ngài vẫn không ngờ đau thấu tâm can thế này. Trái tim đau thắt dưới cảnh người thân lên đỉnh hoan lạc, nỗi đau vượt quá giới hạn hóa ảo ảnh… con cháu phô bày bộ dạng phóng đãng, sex cuồng nhiệt, làm tình điên dại với đủ tư thế khiêu dâm gợi dục nhất, như thể dâm tính mới là bản chất thực sự. Con và cháu nhún nhảy trên vật thừa đang công phá tan hoang mê cung cấm địa, chúng còn le lưỡi liếm môi rê mép cười nhạo cha ông biến người thân thành chó lợn. Tiếng cười thỏa mãn cơn hứng tình nứng đến đỉnh điểm... nghe như muốn “cảm ơn” đấng sinh thành tạo cơ hội hưởng thụ đê mê xác thịt.

“Nếu ngươi biết chúng nó là con cháu, dẫu đếch thể trả thù tình cũ, thậm chí tan mộng thế giới hoàn mỹ, ngươi không đời nào tàn nhẫn vùi máu mủ ruột thịt xuống bùn thế này! Ngươi hãy nhòm Hoàng Kim đi, hắn đang hùng hục phang phập nhiệt tình con cháu ngươi. Thằng anh hùng rởm khoái trá hôn hít, liếm láp bú mút ướt dầm ướt dề toàn thân cả mẹ lẫn con, dịch nhầy dính bê bết không sót chỗ nào. Hôi quá... cái mùi sex nồng nặc này hôi chết ta rồi. Thằng súc sinh đó cười vào mặt ngươi kìa. Nhục chưa? Nó khinh bỉ đấng sinh thành dâng con ngọc cháu ngà thơm ngát hương hoa cho nó hưởng thụ.”

Gương mặt vô hình đột nhiên vặn vẹo thành bộ dạng: căm thù khoét sâu hoắm con ngươi trầm đục hằn xuống tròng trắng dã, mí mắt co giật khắc chằng chịt ân oán tình thù ba mươi năm thành bộ mặt ác quỷ.

“Người không biết đương nhiên vô tội. Ngươi đếch có lỗi với ai hết. Kẻ có tội là loại lăng loàn bạc tình phụ nghĩa. Kẻ tạo nghiệp chướng là thằng con nghiệt chủng của con đàn bà đã ruồng bỏ ngươi. Nó! Chính nó! Chính thằng súc sinh đó biến người thân của ngươi thành những con điếm thèm tình khát dục!”

Từng câu mạt hạng phủ nhận tội lỗi của mình, từng lời trơ trẽn chối bỏ trách nhiệm, hèn hạ đổ hết tiền nhân hậu quả xuống đầu kẻ thù… khiến tâm lý nghị sĩ bị đả kích. Bóng ma nhận ra dưới cái cúi đầu gục khóc, đôi tay ngài siết bật máu nhưng đếch ngăn được xung động, toàn thân rung giật không ngừng, từng cơn giận dữ co thắt vết sẹo trên mí mắt đỏ thẫm lệ nóng.

“Ha ha ha… Đúng rồi đấy, ngươi vô tội! Mẹ con thằng chó kia mới có tội. Nếu nó không giở trò anh hùng cứu mỹ nhân quyến rũ người thân, con cháu ngươi đếch nảy sinh tình cảm ngang trái! Thằng đạo đức giả sống như… đó chỉ coi đàn bà là giống cái thỏa mãn dục vọng thấp hèn mà thôi! Phẫn nộ đi! Căm thù đi! Bộc phát dã tính bá đạo đi! Đó mới là bản chất của ngươi! Nào, mau lấy lại tinh thần cho ta! Chúng nó không bao giờ tha thứ cho ngươi đâu! Ngươi mất tình thân rồi! Ngươi không thể mất luôn ước mơ ấp ủ cả đời được! Tình thân tan vỡ, mơ ước tan biến, ngươi sẽ mất tất cả!”

Phấn khích tột độ rạch thành cái miệng đen ngòm đến mang tai:

“Đúng rồi... đứng lên nào... ta biết ngươi không cam tâm ăn trái đắng hết đời một cách vô nghĩa. Ít nhất phải trả giá tương xứng cho tội lỗi oan nghiệt này chớ?!”

Nghị sĩ gầm lên trong tiềm thức, ngài đếch chấp nhận trắng tay chịu quả báo nhục nhã thế này. “Bóng ma” nói đúng. Ngài phải hoàn thành giấc mộng hoàn mỹ để bù đắp mất mát cho mình. “Bóng ma” đắc thắng trông nghị sĩ gượng chống tay lên gậy, cơ thể run rẩy vẫn hiên ngang đứng vững. Bộ dạng đau khổ sống không bằng chết đã biến mất, dáng vẻ yếu đuối cũng chẳng còn nữa.

Nhưng…

Vì sao nhìn sâu vào đáy mắt bi thương đau đáu của nghị sĩ…

Lạ là ngài chẳng che giấu nỗi đau quặn thắt tâm can ấy.

Kẻ không có trái tim lại chết lặng cảm giác lồng ngực… nhói đau…

“Bóng ma” vô hình ôm siết ngực nhưng không thể xoa dịu nỗi đau… xé lòng… chưa từng cảm nhận.

Ngỡ ngàng cảm xúc quái lạ dập tắt tiếng cười ma quỷ, “bóng ma” tức giận áp sát sắc mặt hoang mang vào nghị sĩ, hằn học gào lên:

“Vì sao ta lại phải chịu nỗi đau đáng nguyền rủa này? Vì sao ta lại đau đớn vì ngươi buồn thảm? Nói mau! Tên khốn ủy mỵ!”

Nghị sĩ đếch gỡ tay bóng ma đang siết cổ mình, ngài cười cay đắng thương hại kẻ không có trái tim:

- Vì ta thấy báu vật vô giá mà ngươi không thể thấy…

Bóng ma ghét nhất bị lời ẩn ý trêu đùa, “lão” gầm thét như con thú hoang đang lạc lối:

“Mẹ kiếp mày, đừng văn vở với tao, trả lời mau, sao tao lại không thể thấy thứ mà mày thấy!?”

Nghị sĩ cười khẩy khinh bỉ bóng ma:

- Vì ác quỷ không xứng ở bên thiên thần!

“Bóng ma” đếch cần biết thiên thần là ai, “lão” chỉ muốn biết lý do mình bị đau đớn giày vò:

“Vứt mẹ cái sến súa đó đi! Mày không giải thích rõ ràng, tao sẽ hành hạ tinh thần mày tới chết!”

Nghị sĩ cười khinh miệt cứ nổi điên, “bóng ma” lại ngu đến thảm hại:

- Ngươi hành hạ ta là giày vò chính ngươi! Vì ta là ngươi, ngươi chính là ta! Chúng ta là một! Ngươi vui khi ta buồn! Ta bắt ngươi phải cảm nhận nỗi đau không thể gọi tên đó!

“Bóng ma” cười sằng sặc lão già ngớ ngẩn:

“Nhảm nhí! Nỗi buồn của mày luôn là niềm vui của tao. Hễ thấy mày ủ rũ như con chó chết, tao sướng còn hơn lên đỉnh với gái!”

Nghị sĩ ưu tư trông “bóng ma” không còn là cái bóng trắng xóa nữa, mọi cung bậc cảm xúc biến quái vật thành hình dạng giống ngài, như thể ngài đang đối mặt chính mình trong gương. Cái bóng luôn luẩn khuất phía sau để xúi giục, ép ngài làm theo ý nó. Tinh thần chịu áp bức nặng nề, nhưng hễ quẫn trí hay dao động trước vấn đề khó xử, ngài phải nhờ quái vật xử lý tất cả. Xưa nay kẻ kiêu ngạo tự cho mình thông thái, thấu triệt mọi chuyện, đếch cần hỏi ai điều gì. Bây giờ không hiểu cảm xúc yêu thương bình dị đó.

Vì ác ma dẫu biến thành người... nhưng đếch chấp nhận mình có nhân tính.

Nghị sĩ chép miệng thở dài, thái độ mệt mỏi lại thương hại chọc điên “bóng ma”. Nhưng chưa kịp nổi đóa, lồng ngực lặng lẽ vang âm thanh khiến “bóng ma” bàng hoàng chết đứng, đếch muốn tin thanh âm báo hiệu sự sống lại là... nhịp tim... đang trỗi dậy cảm xúc của một con người. Quái vật bàng hoàng buông thõng bàn tay đương siết cổ nghị sĩ. Ngài ung dung chỉnh sửa trang phục, bình thản bắt máy trả lời gã đội trưởng réo gọi:

- Tôi vẫn ổn. Mấy hôm nay mất ngủ lại bị phong thấp, trái gió trở trời, cái chân lại dở chứng, tôi phải ngồi xuống cho đỡ mỏi cơ!

Đội trưởng à à hai tiếng, không thắc mắc nữa. Gã nheo mày trông nghị sĩ đi đứng kỳ lạ, giống kiểu bước qua mặt ai đó vậy. Ngài còn hấp hé miệng như nói chuyện với bản thân. Nghị sĩ lấy lại bình tĩnh, kỹ năng che dấu tuyệt đối trước người ngoài giúp ngài tự tin độc thoại với “bóng ma”:

- Một kẻ sợ thành con người, nay bắt đầu có hình dạng và nhân tính. Một kẻ không có cũng chẳng cần trái tim, nay lại phải nghe khối thịt bầy nhầy đó trỗi dậy tình cảm nồng ấm.

Nghị sĩ cười nhạt bóng ma vẫn đứng hình, kinh ngạc vò siết bộ mặt hoang mang đến thất thần. Ngài buông nhẹ lời mỉa mai:

- Chúc mừng ngươi đếch còn là con quái vật không có trái tim nữa!

Lần đầu được chế giễu kẻ luôn chế nhạo mình, nghị sĩ bỏ mặc “bóng ma” vật vờ thất thểu nơi hành lang, sảng khoái cười vang mở cửa vào phòng cấm.

Bạn đang đọc Hồng Hoang - Virus Tử Thần sáng tác bởi Sampatin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sampatin
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.