Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Trận chiến đang diễn ra.

1641 chữ

Chương 2: Trận chiến đang diễn ra.

--------

Trong một buổi học bình thường như bao buổi học khác, nhưng hôm nay học sinh giỏi của lớp chúng ta lại không chăm chỉ học bài nữa mà tay vẫn vuốt lên mái tóc mượt mà, đưa mắt ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn đàn chim thiên nga bay phía tận chân trời và lòng luôn tự hỏi:

-"Biết bao giờ mới gặp được...soái ca"(nhầm tý)

-Sao hôm nay chán thật...học không vô được nhỉ

-Hây,...tên đáng ghét đó còn hai ngày nữa mới về.

-...

-Sao tên đần này cứ xuất hiện trong đầu mình thế nhỉ. Thật là tên đáng ghét.

-Lần này tên ngu ngốc ra bên ngoài làng mà không mang quà về cho bổn tiểu thư,... hừ nếu không thì...sẽ biết sự lợi hại của bổn tiểu thư.

Bỗng nhiên nghe tiếng chuông vang liên tục, tiếng kèn rú ngất trời và tiếng người kêu hoảng loạn. Một khủng cảnh đầy hỗn loạn như đang chạy nạn trước cơn sóng thần đang đổ bộ tới. Và tiếng kêu đó, khung cảnh hỗn loạn đó đã đánh thức cô công chúa bong bóng mộng mơ giật mình thức giấc. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, lòng tự hỏi:

-"Tiếng gì vậy? Chuyện gì xảy ra vậy, sao mọi người lại hốt hoảng vậy..."

Bỗng có một tiếng nói vang lên làm đánh gãy đi những câu hỏi trong tâm trí cô:

-Em còn ngồi thẫn thờ đó làm gì, đứng dậy và đi theo tôi nhanh

Đúng lúc đó xuất hiện hai cô gái đứng đằng sau tôi lúc nào mà chẳng biết, hai cô ấy cúi người xong, rồi nói:

-Tiểu thư đi theo chúng tôi, phu nhân đang đợi.

Tôi và mọi người đi ra tộc hội đến phía sau ngọn núi to sau làng. Trên gương mặt của thầy và người lớn khác đầy sự vội vàng, hốt hoảng, lo lắng,...nhưng luôn luôn mở miệng khuyên bảo và động viên chúng tôi tiến lên. Lúc này đây tôi cũng chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra nữa và tôi đang rất rối bời.

-Nhanh chân lên mọi người.

-Nào em hãy đứng lên chạy nhanh nào

-Cố gắng chút nào. Mau tới hầm trú ẩn ở ngọn núi bên kia.

-Ở đó chúng ta sẽ an toàn thôi. Tiến lên nào.

Cuối cùng, cũng đến ngọn núi cao sau làng, nó to và cao thẳng đứng đến tận mây xanh. Bây giờ tôi mới biết có cánh cửa phía sau ngọn núi đá cứng cáp và vững chãi kia. Chúng tôi tiến vào trong ngọn núi sau khi cánh cửa được mở rất công phu của hai chị gái đứng sau tôi.

-Bình tĩnh và từ từ thôi.

-Mọi người cẩn thận đừng chen lấn.

Khi vào xong, thầy hỏi thăm chúng tôi.

-Mọi người có sao không?

-...

Mọi người có vẻ đã bớt hoảng loạn hơn.

Tôi tìm chỗ mà tôi thấy là an toàn và hỏi thăm hai chị gái đứng sau tôi:

-Chuyện gì xảy vậy mấy chị?

-Thưa tiểu thư, làng đang bị tấn công, chúng ta chỉ đang sơ tán để họ an tâm phản công quân địch thôi.

-Tiểu thư yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ ngài.

Bỗng tôi nghe thấy tiếng nói phía trước:

-Cậu có biết chuyện gì đang xảy ra không?

-Mình không rõ lắm, chỉ nghe tiếng nổ bùm ở quảng trường Chiến Thắng, rồi có mấy anh ôm mình vào chỗ này.

-Tình hình này không ổn đâu. Lúc đấy, vụ nổ to lắm, cả dãy tui ở đều cháy thành ngọn lửa lớn kinh khủng, khói đen từng đám nghi ngút. Tui sợ lắm.

Tiếng nói đầy hoảng sợ ấy đã làm mọi người càng thêm lo âu, căng thẳng thêm,... Trước không khí mang theo đầy lo lắng đến gần tuyệt vọng đó bỗng nhiên vang lên âm thanh ấm áp, nhân hậu như xua đi cơn gió lạnh cuối cùng của mùa đông và đón nhận ánh nắng bình minh êm dịu đầu xuân của cụ bà hướng kế bên:

-Các cháu đừng sợ. Các cháu nên tin tưởng những chiến binh của làng sẽ bảo vệ chúng ta một cách an toàn như hồi trước vậy.

Như tìm thấy cái gì đó trong lời nói của bà, một em bé nhanh nhảu đứng lên nói:

-Dạ, bà. Hồi trước là sao vậy ạ.

Bà như nghĩ đến chuyện gì đó, rồi thở dài nói:

-À. Chuyện này cũng lâu lắm rồi.

Khi trông thấy mấy đứa trẻ đang ngước nhìn chăm chú, bà ấy đành kể một câu chuyện nhỏ như để mình và mọi người tìm về một niềm tin nào đó để trụ vững con thuyền nhỏ trước cơn sóng thần hung dữ đang ập tới bất cứ lúc nào.

-...Khi đó ngôi làng không to như bây giờ, nó nhỏ lắm với chỉ khoảng vài trăm người thôi...Lúc đó bọn giặc đến bắt người và ăn cắp lương thực của chúng ta...mọi người tức lắm...song bọn chúng mạnh quá không thể địch lại...Khi đó già làng Yết Ngạo trẻ lắm chỉ hơn các cháu có năm sáu tuổi thôi đã tập hợp các làng khác...đã đánh và đuổi chúng ra khỏi làng...song lần này chúng đến đông hơn...Chúng ta đánh không lại...lại tập hợp nhau...đánh đuổi bọn chúng...Cứ như vậy qua nhiều lần, Yết Ngạo dẫn dắt chúng ta vượt qua khó khăn này đến khó khăn khác...Giờ đây ngôi làng đã to và đẹp hơn...

-Các cháu nên tin tưởng vào già làng của mình và những chiến binh dũng cảm của chúng ta

-Và...

Khi chưa kịp nghe bà ấy nói xong, bỗng phía đằng xa đang có một nhóm người chạy vội vàng đến. Họ ăn mặc sộc sệch như mới chui từ cái cống nào ra vậy.

-Mọi người đứng dậy, chúng ta phải di chuyển gấp, không còn thời gian nữa, mọi người chia ra và đi theo chúng tôi.

Tôi thấy bà bà và mẹ tôi, tôi chạy nhanh lại phía họ.

-Bà! Mẹ ơi!

-Con(Cháu) không sao chứ?

-Dạ không ạ.

-Chúng ta mau đi thôi.

Đoàn người trú trong hầm chia ra và đi vào ba con đường khác nhau được dẫn đầu bởi hai vị bô lão và tôi đi cùng mẹ và bà bà.

-Chuyện gì xảy ra vậy mẹ?...Sao mọi người chia ra vậy ạ?...

-Chuyện này mẹ sẽ giải thích sau, đi nhanh nào con.

Tôi cứ đi theo con đường hầm tối đen như mực và chiều dài như vô tận...không biết cái gì đang chờ tôi...

Cuối cùng đã có ánh sáng lóa mắt tôi ở phía trước.

-Bùm. Bùm. Bùm

Ba tiếng nổ ầm vang, rồi hầm nứt ra và những mảnh đã rơi xuống sau đó. Tôi như đứng chết lặng ở đó, xung quanh như không có ai và những tiếng nói thì thầm xuất hiện trong tâm trí tôi

-Không. Mình phải chết rồi, ông, bà, ba, mẹ và anh trai ngu ngốc nữa...

Đứng trong hồi lâu vẫn chưa cảm thấy gì...tôi mở mắt ra. Xung quanh tôi toàn là đá và chúng đè lên chiếc lồng bán cầu mà vàng nhạt sáng lên che đậy tôi với khoảng cách mười mét trung tâm.

-Chuyện gì xảy ra?... Mình còn sống ư?...

-Đây là gì?

-Cái vòng tay của mình sao sáng lên thế này.

-Anh trai ngốc này...

Tôi thấy hai chị gái và mấy đứa bạn thân đứng dậy và tự hỏi giống tôi lúc nãy. Chưa kịp nói nên lời thì tôi nghe thấy âm thanh bên ngoài.

-Thưa tổng quản có mấy tên vẫn còn sống ạ.

-Hừ, bọn này mạng lớn đấy. Lên bao vây và tiêu diệt bọn chúng cho ta.

-Vâng.

-Hừ, tưởng có tuyệt thế bảo kê là sống lâu sao. Hừ Ngục Vương sẽ tiêu diệt hai bọn chúng.

-Nhanh cái tay lên. Không tí nữa Đại tổng quản trách tội.

-...

Khi nghe vậy, tôi sợ lắm:

-Bọn chúng là ai?...

-...

Đang trong lúc lo lắng, hoảng loạn thì một âm thanh kêu lên làm tôi dần dần đi đến sự tuyệt vọng:

-Thưa tổng quản, ở đây vẫn còn kẻ sống sót này.

-Vòng kết giới sao, bắt được con cá lớn rồi.

-Chúng bây đâu, bắt bọn chúng cho ta

Bọn chúng xông lên chưởng phá đất đá xung quanh và dần tiếp cận đến chúng tôi...

-Dạ. Cái kết giới cứng quá không phá được thưa tổng quản.

-Đồ vô dụng, để ta...

-Sao có thể...Bọn bây cùng ta phá cái kết giới chó chết tiệt này.

-Cái vòng chết tiệt này.

-Thưa tổng quản, cái vòng sáng đang nhạt dần.

-Hảo. Hảo. Hảo. Đứng đờ ra đó làm gì? Chúng bây nhanh tiếp tục tấn công...

Cái vòng sáng càng ngày càng nhạt dần và giống tôi càng ngày càng chìm sâu vào trong bóng đêm vĩnh hằng

-Cái anh trai chết tiệt này...mau đến đi...nhanh đến đi mà...em sẽ không nói anh là đồ ngốc đâu...

Rồi chiếc vòng cũng đã vỡ ra và đón nhận tôi là nụ cười man rợ, đầy điên cuồng của chúng.

-Ha ha ha. Cái vòng chết tiệt này cũng vỡ rồi, bây đâu bắt con bé lại cho ta.

-...

Tôi khóc và hoảng loạn nói:

-...

-Không. Không được tới đây. Các người đừng có lại đây...Nếu không ta mách anh ta đấy...

-Ha ha ha, anh trai của cô chỉ là thằng vô dụng thôi. Cô bé à, cô có kêu rách cổ họng sẽ không ai đến cứu đâu.

-Không anh trai ta mới là người mạnh nhất... anh ấy nhất định cứu ta ra khỏi đây...

-Không, các người không được qua đây...

-...

-...

-....To be continued.

Bạn đang đọc Hồng Trần Luyện Tâm Pháp của Chiếu Tâm Đại Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BietTaoLaAi
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.