Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vong tình kiếm pháp ( thượng )

Tiểu thuyết gốc · 1491 chữ

Thượng giới

Từ rất xa xưa khi nhân tộc còn là một tộc cực kì nhỏ bé , một thiếu niên thiên tài bước ra thế giới tu chân đầy lãnh khốc hắn quét ngang một thời đại , thành tựu đỉnh cao nhưng tiếc thay hắn không dẫn dắt nhân tộc thống trị vạn tộc khác mà hắn lại đi làm một người thủ mộ....

Lúc này trong một bãi sân trống , một nam một nữ đang ôm nhau rất tình cảm , một lúc sau thân ảnh nam tử dừng ôm sau đó vỗ vai nàng

“ được rồi nguyệt nhi , ta phải đi rồi nàng chờ ta cường đại sẽ quay lại đón nàng ”

Thiếu nữ diện mạo bình thường không tuyệt sắc khuynh nước khuynh thành nhưng nàng có khí chất băng thanh ngọc khiết không dính khói bụi trần thế làm cho ai cũng say đắm vào đó , nàng nhìn về nam nhân này ôn nhu như nuớc nói

“ vâng , ta chờ chàng quay lại ”

Một ánh mắt tràn đầy yêu thương nàng vuốt ve mái tóc nam tử

“ đáng tiếc ta vẫn không theo đuợc chàng chinh chiến thiên hạ , nhưng ta sẽ mãi ở đây chờ chàng quay lại , nếu tuế nguyệt trôi qua ta không còn nữa chàng nhớ trước mộ ta nói vài câu , dưới hoàng tuyền lòng ta được an ủi ”

Nam tử mặt rơi lệ ôm nàng trấn an

“ Nàng đừng nói thế ta sẽ quay lại sớm, đời này ta chỉ cần nàng là đủ “

Một nam một nữ ôm nhau một lúc sau đó buông và chàng trai rời đi không biết bao tuế nguyệt

Thời gian dần trôi qua chàng trai đã thành một nam tử đứng trên đỉnh thiên lập địa hắn khi quay về lại đón nàng nhưng rất tiếc nàng đã đi , nàng đợi hắn dài dằng dặc tuế nguyệt, một đời cô độc chỉ chờ người nam nhân mình trở lại nhưng tiếc thay nàng thọ nguyên hao hết bệnh tật rồi ra đi chỉ để lại tờ giấy

Nam tử ấy trở lại chỉ còn một căn nhà gỗ hiu quạnh , cảnh còn nhưng người đâu , hắn tìm khắp nơi nhưng chỉ còn một ngôi mộ sau nhà và trên giường để lại tờ giấy viết bốn câu thơ

Hồng trần như mộng , mộng cũng rời

Biển máu núi xương , mưa vẫn rơi

Trường kiếm ngàn dặm chàng chớ hỏi

Sinh tử cùng lên chín tầng trời

Đến cuối cuộc đời khi thọ nguyên sắp hết nàng chỉ tiếc nuối không có thực lực để đứng bên cạnh nam nhân của mình

Hắn vẫn lẵng lặng đứng đấy , không gào thét , không rơi lệ không bi thuơng , không phải vì hắn vô tình mà hắn đã đau đến không còn cảm xúc, mắt hắn cứ thẩn thờ như thế

vô địch thiên hạ hay trường sinh đáng hay không khi chỉ còn một mình hắn

Hắn vẫn ở đấy làm người thủ mộ suốt ngàn vạn năm một mình cô độc

Hạ giới

Tại kiếm vực lúc này

3 ngày đã trôi qua

Mặt trời đã xuống núi, màn đêm lại chợt ùa về

Dương trần đã khôi phục lại thương thế tu vi lại trở lại, hắn định bắt đầu tu luyện nhưng Hi linh lại đến làm phiền hắn a nữ nhân này thật phiền

“ này sao người ngày nào cũng đến phiền ta , ta có gì để nguời ý đâu , nguời nói đi người để ý ta ở điểm nào để ta sửa a ”

Hắn rất chán nản đây , nữ nhân này nữ nhi tông chủ nhìn làm sao cũng không giống, tu luyện thì không lại đi tìm tên tạp dịch như mình không lẽ ta đẹp đến nữ nhân này si mê rồi

Nàng ánh mắt chớp động tinh nghịch le luỡi cười hì hì

“ ta mới không để ý người đây , hì hì , ta chán không muốn tu luyện nên tìm người chơi ”

Hết nói nổi nữ nhân này lớn to xác thế kia làm sao như trẻ con thế này

“ người cho ta nghỉ ngơi vài ngày hôm sau đi chơi cũng được ”

Hắn dự định kế hoạch thoát khỏi nữ nhân này đeo bám đành tìm lí do

“ người nói rồi đó , hì hì người không giữ lời ta sẽ nói với phụ thân người là tên đạo tặc ”

Nàng le lưỡi sau đó chạy đi ngay để lại mình Dương trần uể oải định quay người đi nhưng lúc này một hàn mang chứa tia kiếm khí sắc bén hướng phía yết hầu hắn chém tới

Khi tia kiếm khí gần chạm vào yết hầu , hắn nhẹ nhích mũi chân sang một bên làm tia kiếm khí này va chạm vào cây cổ thụ trước mặt khiến nó chia năm xẻ bảy

“ hừ , né được phong chi kiếm pháp của ta , có mấy phần bản lĩnh ”

Một tên mặc trang phục tinh anh đệ tử mặt tuấn tú , tu vi kiếm giả nhị trọng , Ân , hắn là tên Hiên viên khi bị Hi linh cho ăn một cú đau đớn , hắn tức giận theo dõi nàng mỗi ngày khi phát hiện nàng lén lút đi trộm gặp tên tạp dịch này , cơn ghen tức hắn nổi lên nhưng hôm nay mới có cơ hội xuất thủ ”

“ người mặc dù thân pháp khá tốt nhưng tu vi quá yếu , nếu người vào trong tông môn sẽ được trọng dụng , nhưng người đã đắc tội người không nên đắc tội ta hôm nay không những giết người mà còn cắt từng miếng thịt của người sau đó gửi cho nàng ”

Hắn mặt tràn đầy trào phúng xem Duong trần là thịt cá trên thớt tuỳ ý mổ xẻ

“ ta cho người 10 giây để xuất thủ , nếu không người sẽ không còn cơ hội ”

Dương trần lạnh lùng nhìn hắn , một tên kiếm giả nhị trọng thiên đi xuất thủ với tên kiếm giả cửu trọng thiên đỉnh tên này ngại mạng mình dài không đủ dùng hay sao

“ còn mạnh miệng lắm , người chết dưới phong chi kiếm pháp của ta là may mắn của người ”

Hắn nắm thanh kiếm thân pháp hướng về Dương trần chém tới hắn hét lên

“ phong chi kiếm pháp thức thứ thứ hai , phong sát ”

Một khí tức tựa như phong đầy sắc bén gào thét tốc độ cực nhanh mũi kiếm hướng yết hầu Dương trần đâm tới

Khi gần đâm đến Hiên viên nở nụ cười đắc ý nghĩ đến cảnh huyết nhục văng đầy trời

“ Công pháp thì khá được đấy nhưng người xuất thủ quá nhiều sơ hở ”

Hắn liếc nhìn một chút là biết sơ hở , hắn lắc đầu ngao ngán kết thúc nhanh còn tu luyện

Hắn tránh người sang né chiêu kiếm sau đó rút kiếm gỗ chém thành đường vòng cung sau đó lại tra vào vỏ , động tác rất chậm nhưng thật sự nhanh đến nổi mắt thường không nhìn thấy được

Lúc này tên Hiên viên đã đâm hụt Dương trần nhưng hắn vẫn không dừng lại được trên mặt vẫn mang theo tiếu ý nhưng sinh cơ hắt đã dập tắt

“ Phốc ”

Thi thể không đầu vẫn bắt đầu chạy một lúc mới dừng lại ngã xuống , Dương trần đi đến thi thể tên này nỉ non nói “ lại một tên vì nữ nhân chết thật đúng hết nói nổi ” Hắn lắc đầu tay dùng thủ pháp khắc phù văn đốt thi thể huỷ đi vết tích chém giết , nhìn một lúc vẫn không hài lòng hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra viên đan dược sau đó thả xuống khử đi mùi máu tanh sau đó an tâm đi vào tu luyện

...........

Duơng trân từ trong tu luyện tỉnh lại nỉ non nói

“ còn một tí đột phá hàng rào kiếm sĩ , Ài thôi đi tu luyện kiếm pháp ”

hắn nghĩ nghĩ một lúc lợi dụng kiếm pháp đột phá bình cảnh thì tốt hơn

Dương trần suy nghĩ một lúc sau đó từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một quyển công pháp,l

một quyển công pháp màu đen tản ra khí tức kiếm ý lạnh lẽo sắc bén chỉ cần dính một tia sợ là bất kì sinh linh nào cũng bị chém , khí tức mạnh mẽ khiến ai cũng sợ run , quyển công pháp này là kiếm pháp đế giai

< Vong tình kiếm pháp >

Bạn đang đọc Nhất Niệm Bất Hủ sáng tác bởi NhấtNiệm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhấtNiệm
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.