Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy tìm căn nguyên.

Tiểu thuyết gốc · 1591 chữ

Trên đường đi, cậu thấy đông vui hơn hẳn. Mọi người sau buổi lễ điều được lợi lên mặt ai ai cũng vui tươi dù đã qua một ngày rồi. Cậu vừa đi vừa chào hỏi một chút như lấy lệ. Dù sao cậu cũng không quen biết nhiều người trong thôn cả. Thỉnh thoảng mới gặp vài người quen.

Đi được một đoạn thì cậu để ý thấy hai gương mặt quen thuộc đang ngồi tán truyện ở quán trà. Cậu di chuyển dần đến nơi rồi lên tiếng chào hỏi: " Chú Khải, ông Đà buổi sáng tốt lành. " Chú Khải đang nói chuyện với ông Đà nghe thấy có người bắt truyện thì giật cả mình, mấy giây sau mới nhận ra là giọng người quen thì bình tĩnh quay sang nói. " Làm ta giật cả mình. Cái thằng Nhất trời đánh này. À nhìn tướng này chuẩn bị hôm nay đi câu tiếp hả. Mà hôm qua cháu không đi câu, thêm hôm kia cháu không qua tham dự lễ à.

Cháu có biết là cháu đã bỏ qua bao nhiêu là điều tuyệt vời không." Thấy cậu vẫn đơ cái mặt ra. Chú Khải vội vàng chuyển chủ đề.

Thôi thôi dù sao cũng đã qua. Lại đây ngồi xuống ta cùng ông Đà cũng định tìm cháu, hôm qua cháu không đi câu nên không gặp được." Nghe xong lời chú Khải. Cậu vội kêu chủ quán cho một ghế. Sau khi ngồi xuống cậu trầm ngâm rồi nói ra: " Về truyện hôm kia cháu cũng mới vào thôn được hơn hai tháng, cùng với không quen nhiều người lên cũng ngại không dám tham gia. Mà kệ đi cháu cũng không quan tâm đến việc đó cho lắm. Còn chuyện hôm qua do hơi mệt lên cháu nghỉ câu một hôm. Mà ta vào việc chính, chú với ông tìm cháu có việc gì thế."

Chú Khải nhìn ông Đà một cái, người sau gật đầu. Chú Khải mới quay sang: " À về cái truyện cháu đề cập với nhờ chú với ông Đà giúp lúc ban đầu. Thì sau khi ông Đà với chú thảo luận cùng nhau thì cũng đã nhất trí quyết định nói ra cho cháu. Ta cũng không muốn kéo dài như thế đâu. Nhưng chuyện này là thôn trưởng thôn ra quyết định rồi nên mới không dám nói.

Đáng lẽ theo như thôn trưởng, người ngoài như cháu ít nhất ở thôn hơn hai năm thì mới được cho phép biết. Nhưng hai ta thấy cháu dù sao cũng là người quen, tính tình lễ phép, hiền lành. Cả hai ta cũng coi cháu là cháu ruột. Nên chúng ta quyết định lén nói ra điều này cho cháu." Nghe xong cậu như bừng tỉnh. Vậy hóa ra là thật nơi này có bí ẩn mà mình không biết, chỉ do cậu mới đến và sống ở đây chưa đủ thời gian lên không ai dám nói cho cậu. Mà hai người vì quý mến, thương yêu cậu. Coi cậu như người thân cháu chắt trong gia đình lên mới bỏ qua lời trưởng thôn để nói ra.

Ngay lập tức dòng cảm xúc ấm áp trào dâng trong lòng. Cậu cúi đầu thật sâu xuống trước cả hai đầy cảm kích trước sự giúp đỡ của hai người.

Hai người nhìn thấy cũng chỉ mỉm cười. Chờ cậu ngẩn đầu lên. Hai người mới nhìn cậu mà nói: " Đúng là không nhìn lầm, xứng đáng với tình cảm và sự lo lắng của chúng ta dành cho cháu. Đi theo ta. Về nhà ta rồi nói ngoài đây không phải là nơi đề cập được việc này." Vừa nói xong hai người đưa cho ông chủ vài phiến đồng, rồi dẫn cậu về nhà ông Đà. Vào trong nhà ông, ở đâu cũng toàn sách. Cậu cũng đã quen. Vì ông là thủ thư lên nơi đây sách rất nhiều. Bước vào mãi bên trong nhà. Ông Đà mới quay sang nói với hai người: " Đến rồi. Nơi đây cách âm tốt lắm. Chúng ta có thể nói chuyện ở đây. Nào cứ ngồi tự nhiên." Ông Đà quay sang kéo một cái ghế rồi ngồi xuống. Cậu với chú Khải cũng kéo qua một chiếc ghế rồi ngồi xuống. Ông Đà thấy cả hai đã ngồi thì bắt đầu nói. " Bây giờ ông sẽ nói cho cháu biết bí mật của thôn. Cũng chẳng có gì to tát lắm đâu. Tại cái tính bài ngoại của trưởng thôn lên mới không muốn ai trong thôn nói cho cháu. Cái này cũng không trách được vì đã từng xảy ra ra một sự cố liên quan tới người từ ngoài tới. Thôi bắt đầu đi. Chuyện này cũng có từ xa xưa rồi. Từ lúc ta chưa sinh ra. Ta chỉ biết thôn ta cứ đến đầu xuân mỗi năm là sẽ có một nơi gọi là BAKA sẽ triệu tập những thiếu niên, thiếu nữ đủ 15 tuổi bất kì. Vào lúc đó ai bị chọn đều biến mất trong im lặng. Ban đầu thì trong thôn hoang mang, khủng hoảng lắm. Tất cả cũng từ việc tất cả người được chọn điều một đi không trở lại. Nhưng mà gần mấy trăm năm đổ lại đây thì biết nguyên do, nên mới bớt hoảng loạn rồi. Thứ hai cách thôn ta bên ngoài rất rất xa được bao bọc bởi một vòng cây xanh rậm rạp. Luôn ẩn hiện những con thú to lớn đáng sợ. Cùng nhiều hiện tượng kì quái. Khiến cho người trong thôn bị bao vây trong này. " " Vậy giờ cháu có thắc mắt gì không." Ông Đà nói xong nhìn vào cậu rồi nói. Cậu cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi ngẩn đầu nên. Nhìn về phía cả hai khuôn mặt quen thuộc đã giúp cậu rất nhiều trong khoảng thời gian từ lúc cậu đến thế giới này. Cậu gật gật đầu: " Cháu hiểu rồi. Vì biết cháu sang năm là tròn 15 tuổi do đó mà chú với ông mới nói cho cháu. Để cháu chuẩn bị cho nguy hiểm phía trước." Và bên cạnh đó cháu cũng có điều muốn hỏi:

" Vậy thôn mình sao có thể biết được một ít thông tin về bên ngoài được, nếu như không ra ngoài được?."

Ông Đà khi nghe xong câu hỏi thì gật đầu: "Không cần câu lệ. Mà suy nghĩ của cháu là Đúng". Vừa dứt lời ông quay sang nhìn về phía chú Hải. "Chú Khải giải thích cho cháu nó đi kìa. Không lẽ để ông lão này phải nói hết." Chú Khải ngãi đầu ngượng ngùng:" Tưởng ông định ôm cả." Rồi chú quay mặt về phía cậu nói ra. " Đơn giản vì thôn ta có giao dịch với bên ngoài. Cái này mới có trong thời gian trở lại đây. Tầm vài trăm năm gì đó. Cứ mỗi hai mươi năm là bên ngoài sẽ có một đội thương gia đến đây buôn bán. Những thông tin đó điều từ họ mà ra. Còn thiệt hay giả ta cũng không biết. Cậu mới đáp lại: " Vậy sao không cử người giao thương cùng họ ra ngoài hay học hỏi cách họ qua được ngôi rừng?." Chú Hải cười phá lên:" Hahaha.... Cháu nhanh hiểu đấy. Chúng ta cũng nhiều lần muốn hợp tác nhưng điều bị từ chối. Chỉ nhịn mà không hỏi lại nữa sợ họ không qua giao dịch lần nữa thì cũng mệt. Với vũ lực của ta sợ cũng không đánh lại được bên kia. Mà bên ta nhiều đồ là từ bên đó nhập về. Bên đó công nghệ tiên tiến hơn ta nhiều. Còn học hỏi thì bỏ đi. Họ nói chúng ta cần sở hữu thứ năng lượng gọi là Man. Rồi rèn luyện đến Man 10 mới có thể cơ bản rời xa thôn để di chuyển giống họ được. Chúng ta hỏi Man đó học được không nếu được chúng ta nguyện bỏ giá cao học tập. Thì họ bảo là không. Cái này là mỗi người bẩm sinh đã có thể có tư cách tu luyện được. Họ còn bảo thôn ta không có ai có. Vì có thì đã như họ rồi. Vì thôn họ chỉ những người có tư chất tu luyện được Man, điều sẽ bị triệu tập đến một nơi hay còn gọi là thế giới BAKA mà ông Đà đã đề cập ở đầu. Ở nơi đó ta có thể tìm thấy được những trái cây, đồ lạ để tu luyện ra Man. Mà tiếc rằng nơi ta cũng có người có tư cách. Nhưng có đi mà không có ai còn sống trở về. Còn họ thì có. Haiz." Chú Khải giải thích xong. Mới chỉ vào cậu. " Nên chúng ta mới lo cháu không biết gì lỡ bị chọn vào đó thì tỉ lệ chết cao hơn là biết. Lúc đó lòng chúng ta sẽ đau khổ, áy náy cả đời. Nên chúng ta mới nói......Tuy ai trong thôn sắp đủ 15 tuổi điều được trưởng thôn nói qua, mà cũng những người bị chọn chẳng ai trở về. Nhưng có lẽ cháu sẽ làm được thì sao. " Chú Khải càng nói âm thanh càng nhỏ lại. Có lẽ chính chú cũng cảm thấy đây là sự xa vời.
Bạn đang đọc Hư Vô --- Quyển 1 sáng tác bởi yy48429861
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy48429861
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.