Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một ngày tệ hại của một người bình thường

Tiểu thuyết gốc · 3521 chữ

Thế kỷ 23, con người sau hàng triệu năm phát triển, đi từ kỷ đồ đá cho tới xã hội hiện đại, cuối cùng, họ cũng đạt đến đỉnh cao của công nghệ kỹ thuật.

Điểm lại một số mốc quan trọng. Ngày 14 tháng 2 năm 2100, không chỉ là một ngày valentine đơn giản mà đó còn là ngày đầu tiên con người tìm kiếm được "hàng xóm" giữa không gian vũ trụ mênh mông này. Chủng tộc này gọi là "Người siêu đẳng", họ đã từng giúp đỡ con người từ những thuở thô sơ nhất.

Biết Kim Tự Tháp Ai Cập chứ? Đây chính là bằng chứng! Người ta luôn phân vân vì sao người Ai Cập cổ đại lại có thể xây dựng những công trình mà tới bây giờ vẫn chưa thể phá giải được hết huyền bí trong đó! Thì ra là nhờ người ngoài hành tinh giúp đỡ!

Ngày 19 tháng 9 năm 2100, đại diện người Trái Đất ký kết hợp tác với hữu nghị với "Người siêu đẳng", cung cấp hạt giống cây xanh và nhân lực giúp đỡ Người siêu đẳng chống ngoại xâm, đổi lại là những tri thức, công nghệ của họ.

Từ đó, con người phát triển một cách đột phá. Liên tục liên hệ, mua bán, trao đổi và học hỏi với các hành tinh khác trong vũ trụ.

Người Trái Đất đã không còn cô đơn!

Nhờ thương mại, giao dịch, xã hội bây giờ đã thực sự "hiện đại". Xe ô tô, xe máy... đã được thay thế bằng những chiếc phi cơ hoành tráng. Nguyên liệu xăng dầu, điện... tất cả đều được thay thế bằng năng lượng nguyên tử. Những tòa nhà cao chọc trời, sáng lóa như kim cương.

Nhưng mọi thứ có thật đều đã hoàn mỹ? Con người thật sự đã gạt bỏ được những thói hư tật xấu của đời người, bước qua khỏi bể khổ mà người ta thường nói?

Lúc này đã là năm 2235, tại trung tâm thủ đô một quốc gia nọ, lúc này là 9h sáng.

Trong văn phòng giám đốc của Tập đoàn Du lịch không gian Á Châu – tập đoàn du lịch lớn nhất cái đất thủ đô này, đang diễn ra một trận lôi đình: Ông sếp bụng phệ, có cái đầu hói, một tay ôm lấy cô gái trẻ xinh đẹp trong bộ váy đỏ rực rỡ để lộ ra đôi chân trắng muốt, một tay chỉ thẳng vào cậu nhân viên đã trung thành theo ông suốt 4 năm qua mắng xối xả.

- Cậu làm như vậy mà được à? Cậu là nhân viên lâu năm, chẳng nhẽ chút chuyện nhỏ lại không gánh vác được cho cô Lan? Bao nhiêu năm qua tôi có bạc đãi cậu ngày nào không mà cậu quay ngoắt như thế? Đúng là đồ ăn cháo đá bát.

- Nhưng thưa sếp, thực sự em không thể bỏ nổi ra số tiền lớn như thế. Hơn nữa đây là do Mỹ Lan làm sai.

Cậu thanh niên cố gắng giải thích, nhưng ông sếp đã gạt đi và cho một câu chốt hạ:

- Tôi không cần biết. Cậu là người hiểu chuyện, không thể chấp nhặt với một người con gái như thế được! Cậu lo giải quyết chuyện này đi, nếu không ngày mai đừng đi làm nữa.

Nói rồi lão phất tay bỏ đi, để lại một mình cậu thanh niên suy sụp ngồi phịch xuống cái ghế dựa.

Quên không nói, nhân vật chính trong bộ truyện này là cậu thanh niên yếu đuối kia.

Phải! Một thanh niên bình thường! Không phải thiên tài, không phải anh hùng! Chỉ là một chàng thanh niên hết sức bình thường như bao người.

Rồi hành trình của cậu ta sẽ ra sao?

Minh Huy, 24 tuổi, cao 1m66. Bốn năm trước gia nhập vào Tập đoàn Du lịch không gian Á Châu. Hai năm sau thì leo lên được vị trí điều hành du lịch, thu nhập mỗi tháng 20 triệu đồng ngân hà.

Người ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ Minh Huy có cuộc sống khá thoải mái. Trong cái xã hội phát triển tột bậc này, Minh Huy có một công việc mà nhiều người mơ ước: làm việc tại Trái Đất, hàng ngày có phi cơ hạng trung đưa đón nhân viên, đi công tác thì tất cả chi phí đều là công ty chi trả...

Với điều kiện như thế, ai cũng nghĩ Minh Huy sống thật thoải mái! Mấy bà hàng xóm, dù là năm 2020 hay năm 2235, thì vẫn cứ nhiều chuyện. Khi mấy bà thấy Minh Huy ngoài cửa, mấy bà cười đon đả như thấy chàng rể tương lai, ríu rít bắt chuyện, chỉ hận không thể mang con gái mấy bà sang dúi vào giường anh ngay lập tức. Thế cơ mà đợi anh đi rồi, mấy bà bắt đầu rỉ tai nhau đủ thứ chuyện, rằng thì là mà: thằng kia đi sớm về hôm, hình như làm trai bao đấy! Thằng kia nhiều người yêu lắm, mỗi ngày đổi một cô.... Minh Huy cũng biết, nhưng chẳng để bụng. Mỗi chúng ta trong cuộc sống đều trở thành kẻ xấu trong câu chuyện của một ai đó mà. Hơn nữa, anh cũng quá... nhút nhát để có thể nói lại mấy bà.

Mà thật ra, cuộc sống của Minh Huy cũng đã từng rất tốt đẹp! Bởi anh đã phải đổ bao mồ hôi nước mắt để có công việc và vị trí như bây giờ. Nhưng mọi chuyện đã kết thúc cách đây 1 năm rồi.

Từ cái ngày Mỹ Lan tới công ty. Một cô gái có tấm bằng đại học giả nhưng lại có ba vòng là thật. Khuyến mại thêm một đôi mắt cười rất câu hồn nữa! Chưa hết, cô ta rất biết cách lấy lòng mọi người xung quanh. Vóc người nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp, giỏi chiều chuộng người ta,... Chỉ cần nhìn qua thôi đã thấy cô gái này đầy khí chất của một Tuesday nặng ký khiến mọi bà vợ dù cao tay tới đâu cũng phải nhíu mày.

Và rồi mọi chuyện thế nào thì ai cũng đoán được rồi. Minh Huy nhanh chóng bị mất đi cái danh hiệu “cánh tay phải của sếp”. Cũng đúng thôi! Sếp anh ta cũng không gay, mà có gay Minh Huy cũng không bán “cái ngàn vàng” cho lão bụng phệ đó được.

Chưa hết, nếu chỉ vậy thì Minh Huy cũng chẳng rơi xuống bước đường ngày hôm nay!

Mỗi ngày, Minh Huy bị Mỹ Lan trêu chọc, cạnh khóe. Cô ta dùng nhiều thủ đoạn, muốn đá anh khỏi vị trí điều hành và thay thế vào đó. Đến lúc đó cô ta hoàn toàn có thể nhục mạ anh. Vì sao? Vì khi cô ta nộp hồ sơ vào công ty, Minh Huy chính là người xem xét bộ hồ sơ ấy và phát hiện tấm bằng đại học của cô ta là hàng giả. Minh Huy đã từ chối nhận cô ta nhưng sếp của anh thì không!

Và thế là mỗi ngày Minh Huy đi làm đều trở nên u tối. Khi ông sếp già luôn nghe theo lời cô hồ ly tinh kia và dần dần gạt anh ra ngoài. Các chương trình du lịch không cho Minh Huy điều hành nữa. Cái chức vụ của anh rơi xuống liên tục. Minh Huy đã định bỏ đi công việc này.

Ờ bỏ thì bỏ đi. Người có thực lực không cần phải đắn đo. Cùng lắm là bắt đầu lại từ đầu. Minh Huy tin tưởng bản thân mình nếu bắt đầu lại cũng chỉ mất 1 - 2 năm là có thể lại thấy ngày huy hoàng. Nhưng đúng lúc này, mẹ anh thông báo bố anh bị bệnh nặng, cần tiền chạy chữa. Minh Huy gom hết tất cả tích lũy gửi về cho mẹ nhưng vẫn không đủ.

Minh Huy cắn răng chịu đựng, không thể để mất công việc lúc này!

Haizz... Chuỗi ngày đi làm của Minh Huy 1 năm trở lại đây là một cái gì đó cực kỳ khó chịu. Với bản tính nhút nhát, lại gánh đủ loại áp lực, anh liên tục bị Mỹ Lan và ông sếp già đè đầu cưỡi cổ. Anh tự nhủ: phải nhẫn. Sếp từng nói, năng lực là thứ quan trọng nhất và hiện tại, anh cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài nhắm mắt cố gắng ngu ngốc tin tưởng vào điều đó.

Cuối cùng thì sự thật không phụ lòng anh, nó vả cho anh một cái “bốp”!

Mấy hôm trước, không biết vì lí do gì Minh Huy đã lâu không nhận được chương trình mới lại có ngay một chuyến đi. Trong phút chốc anh đã nghĩ, phải chăng sếp đã suy nghĩ lại? Nhưng khi Minh Huy đọc thông tin chương trình, anh ngay lập tức đã phát hiện ra vấn đề. Khách sạn không biết là vô tình hay cố ý lại là một khách sạn kém chất lượng trùng tên với một khách sạn cao cấp khác. Minh Huy đã tìm gặp sếp để thông báo nhưng sếp lại từ chối gặp. Hiển nhiên, cái này là Mỹ Lan động tay chân rồi!

Chuyện gì tới cũng tới, khi đoàn khách tới nơi, phát hiện ra vấn đề, liền làm ầm ĩ lên, đòi bồi thường nếu không sẽ kiện. Minh Huy về công ty, trình bày mọi việc. Mỹ Lan, trái với suy nghĩ của mọi người, ngay mặt thừa nhận là lỗi của cô ta. Nhưng giám đốc chi nhánh - tức là ông sếp già của Minh Huy, lại gạt phăng đi. Ông ta nói Minh Huy phải chịu.

Rõ ràng là muốn ép Minh Huy rời đi mà!

Minh Huy suy sụp. Cái người đã từng nâng đỡ, từng ra điều kiện cực cao để chiêu mộ Minh Huy về, lại quay ngoắt thái độ. Hóa ra bao nhiêu năm qua ông ta đối xử tốt với anh chỉ là lợi dụng. Còn hôm nay, vì Mỹ Lan hứa ban đêm sẽ “chăm sóc” cho ông ta một cách chu đáo, ông ta liền ném Minh Huy vào hố rác. Dù Minh Huy không tệ, thậm chí khá là giỏi, nhưng trong thời đại này, người tài thì không thiếu! Không chiêu mộ được thì chẳng qua là đầu tư chưa đủ mà thôi!

Còn gái đẹp á, ít lắm! Ờ đấy. Xã hội mà. Dù là năm 2021, hay năm 2235, hay vạn vạn năm sau, con người vẫn không thể tránh được những tật xấu ấy. Quan chức thì tham ô. Sếp già thì tham sắc. Chỉ tổ khổ dân, khổ những người làm chân chính như Minh Huy. Cmn!!

18h. Minh Huy lê từng bước trên con đường vắng. Ngày hôm nay anh xuống điểm dừng cách nhà một đoạn dài. Anh cần một chút tĩnh lặng. Anh thật sự mệt mỏi lắm rồi! 24 tuổi, trên vai anh đã gánh quá nhiều áp lực. Người cha ốm ở nhà. Công việc thì trì trệ. Lòng người thì toan tính lọc lừa. Xã hội hiện đại ồn ào, xô bồ, dồn ép người ta vào đường cùng. Minh Huy thở dài.

Đầu anh oong oong, đang nghĩ tới số tiền phải bồi thường oan kia. Anh còn mẹ già ở quê, và một người cha đang ốm nặng có thể ra đi bất cứ lúc nào, anh phải cân nhắc xem hiện tại anh bỏ việc có sáng suốt hay không.

Ầy, đèn đường lên rồi! Một chút ánh nắng chiều thu cuối cùng cũng đã tắt. Mùi hoa sữa nhẹ nhàng rung rinh trong gió. Minh Huy bóc một gói thuốc lá rẻ tiền, ngồi tựa xuống một gốc cây hoa sữa. Anh bắt đầu châm lửa và hút. Mùi thuốc lá khẽ bay bay trong góc phố nhỏ. Minh Huy lặng im nhìn ra xa xăm. Con đường vắng hoe, chỉ có hai hàng cây hoa sữa khe khẽ đung đưa trong gió thu. Hoa sữa, nhiều người không thích loại hoa này, nhưng nó vẫn là biểu tượng của một mùa thu rất đẹp, rất êm đềm.

Mịa nó! Tại sao đầu anh mệt mỏi như vậy, mà đường đêm vẫn cứ đẹp, vẫn cứ chầm chậm dịu êm như thế! Minh Huy như giật mình trong cơn mê tỉnh dậy, anh thầm chửi thề một tiếng, ném điếu thuốc đã hút gần xong xuống đất, bước về nhà. Anh lúc này thật như là Chí Phèo vậy, tức giận cả cái thế giới này.

- Anh về rồi!

Cũng chẳng biết bao lâu sau, Minh Huy về tới trước cửa nhà. Một bóng người nhỏ bé vụt tới, lao vào lòng anh và ôm anh thật chặt như thể sợ rằng anh sẽ lại rời xa cô ấy.

Minh Huy cười hiền lành, dang rộng đôi tay của mình ôm lấy cô gái ấy.

Minh Huy không quá thấp, nhưng chưa tới 1m7 thì lùn vẫn là lùn. Được cái cô gái kia còn thấp hơn anh, đúng chuẩn 1m52. Anh dễ dàng ôm cô gái vào lòng.

Lại nói, cô gái không cao, bù lại cô sở hữu số đó ba vòng đầy đủ, chỗ nào cần căng thì căng, chỗ nào cần thon thì thon. Chỉ nhìn qua mà người ta đã có cảm giác “Dục hỏa thiêu thân rồi”. Chưa kể rằng cô còn cực kỳ xinh đẹp. Đẹp tới mức tinh xảo. Mái tóc vàng cắt ngắn đến ngang vai, được uốn duỗi một cách cực kỳ chỉnh chu. Làn da trắng như trứng gà bóc. Đôi mắt màu xanh dương cứ híp lại khi cô cười. Môi nhỏ đặt lên môi Minh Huy một nụ hôn lướt qua.

Minh Huy bất chợt thấy trong lòng như tiêu tan hết thảy mỏi mệt.

- Anh hôm nay trông mệt vậy ạ. Em chuẩn bị cơm nước rồi. Anh tắm đi rồi mình ăn cơm nha anh!

-

Cô gái nhỏ nhận ra Minh Huy đang rất không ổn nên lên tiếng an ủi. Minh Huy khe khẽ gật đầu, rồi theo cô gái vào nhà.

Đừng vội ăn bánh gato mà bỏ đi anh em ạ. Lão xin trân trọng giới thiệu: Lux – người yêu AI phiên bản 10.0, sản phẩm của Galaxy Industries - tập đoàn công nghệ mạnh nhất thế giới. Lux tích hợp nhiều loại tính cách, hình dáng, cho bạn mặc sức lựa chọn. Bạn gái Tây, bạn gái Tàu, thậm chí cả.... người ngoài hành tinh, mẹ, bà nội, dì hai, dì ba... gì cũng có, chỉ xem xét mức độ “thú tính” của bạn à nhầm, theo nhu cầu thiếu thốn tình cảm của bạn mà thôi.

Minh Huy cũng không biết giá cả của con người máy này, chỉ nghe đâu trên thế giới chỉ có vài trăm người người sở hữu nó. Anh có một Lux không phải vì anh giàu có, mà là anh có một người bạn thân, tên Trọng Anh.

Trọng Anh cũng chẳng giàu có gì, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà, thế mới thân với Minh Huy chứ! Anh ta chỉ là một nhân công trong công ty về môi trường, chuyên cắt cỏ trong các khu công nghiệp. Cậu ta rất lành nghề, được công ty tin nhiệm, giao cho chăm sóc cây cảnh một chi nhánh của Galaxy Industries tại thủ đô.

Tay nghề cao tới nỗi cắt luôn cả con gái chủ tịch tập đoàn!

À, thế là vị "Chạn Vương" gửi tặng cho Minh Huy một Lux, an ủi anh chuỗi ngày cô đơn! Haizz.... Thật không biết nên thả "sad" hay "haha" nữa

Quay lại hiện tại. Dĩ nhiên, Minh Huy là con người có tâm linh thuần khiết và trong sáng nên sẽ không có tư tưởng ABC XYZ gì với một con người máy rồi. Nhưng mà, có Lux an ủi, cũng thật tốt. Kì thực, anh là người rất cô đơn. Đi đây đi đó nhiều thì cái mức độ thân thiết với hội bạn bè càng ngày càng giảm. Một năm gần đây, hay tin anh đang xuống dốc, đa phần đám bạn bè của anh đều rơi vào trạng thái "thuê bao". Chắc họ sợ anh mượn tiền họ, hay nhờ vả gì đó. Mỗi ngày anh đều cười nói ở ngoài, rồi lại một mình giấu hết tâm tư, tổn thương, chua xót vào lòng, chậm rãi tiêu hóa.

Đàn ông khi cô đơn, người ta thường tìm tới hai thứ giải khuây!

Thứ nhất là game, dĩ nhiên rồi, ông nào chẳng ham, chỉ là có ông ham bộ môn trò chơi điện tử, có ông thì thích thể thao, bóng bánh... Chỉ cần một ngày đàn ông còn, thì các thể loại game cũng sẽ trường tồn bất diệt!

Điều thứ hai dĩ nhiên là “gái”. Ầy. Không phải ý bậy đâu nhé. Nhưng ông nào mà không thích cái này thì chắc chắn là Gay rồi! Ai mà chẳng muốn có một điểm tựa tinh thần trong cuộc sống đầy mỏi mệt này chứ!

Anh thanh niên Minh Huy là điển hình của một thanh niên nghiêm túc và nhát gái nó "ở cái tầm". Một lẽ đương nhiên,“thôi anh không chơi đâu”!

Vậy là chỉ còn lại game! Trong cái tiết trời hiu hiu gió này, tâm trạng lại cực kỳ tệ hại, thì quá là đúng dịp để Minh Huy unbox bộ game mới nổi “Hư vực thần giới”.

Nghe nói đây là bước vượt bậc của công nghệ game online, đưa người ta tới một thế giới mở rộng, mặc sức tung hoành. Vừa vặn, hôm nay là ngày open beta, chính thức mở cửa sau một năm thử nghiệm. Minh Huy đã chờ ngày này 3 năm rồi, từ khi nghe tin game đang được thiết kế.

Òa. 3 năm để được sở hữu con game siêu thần thánh này. Cái cảm giác đợi chờ một thứ rồi đạt được thật tuyệt vời! Thực ra năm ngoái, nhà phát hành đã ra phiên bản thử nghiệm, nhưng chỉ có 100 người may mắn được chơi thử thôi. Minh Huy là người may mắn thứ 101 nên anh đành phải ngậm ngùi chờ thêm 1 năm nữa.

Chà chà. Mở nào, mở nào!

Minh Huy kéo tay Lux đang ôm hộp đừng trò chơi đứng bên cạnh vào lòng, thỏa mãn hôn lên má cô một cái, hai tay nhanh chóng cởi quần, à nhầm, cởi giấy gói màu tím của bộ trò chơi.

Bên trong cái hộp lại là một chiếc kính râm. Minh Huy hơi ngơ ngẩn. Mình đặt game chứ đặt kính đâu nhỉ? Minh Huy bới ra tờ hướng dẫn sử dụng. Chỉ vỏn vẹn 1 dòng: Đeo lên và cảm nhận!

Anh không chần chờ, thử đeo cái kính vào. Một dòng chữ toàn tiếng Tàu hiện lên, sau đó nó lại biến thành tiếng Việt. Hiển nhiên hệ thống phiên dịch của chiếc kính phát huy tác dụng rồi. Chỉ khác là văn phong của câu nói lại sặc mùi Tàu khựa:

“Chào vị huynh đệ này! Ta là LoG, là bạn đồng hành của ngươi! Mời ngươi lựa chọn một nơi để nằm xuống, sau đó, hệ thống sẽ tiếp xúc với não bộ và đưa ngươi tới nơi của chúng ta. Ngươi đã sẵn sàng chưa? Nói sẵn sàng để truyền tống”

Ồ, đúng là sản phẩm của công nghệ tương lai, xịn sò chưa này. Minh Huy cười hí hửng. Anh nằm xuống, còn không quên ôm lấy Lux bên cạnh. Chẳng biết vô tình hay cố ý mà bàn tay lại đặt lên đúng cái chỗ cao cao ở trước ngực của cô. Ầy. Chắc chắn là vô tình rồi. Minh Huy rất thuần khiết mà! Minh Huy thử cảm giác một chút, không hổ là máy móc Nhật Bản, chỗ kia rất mềm mại nha... À không. Ý là cái đệm massage rất mềm, Minh Huy nằm lên rất thoải mái. Khi mọi thứ đã ổn định, Minh Huy mới khẽ nói: “Sẵn sàng”.

Đột nhiên, trước mắt anh tối sầm, anh cảm giác mình bị đưa tới bên ngoài vũ trụ, khắp nơi tối đen, chỉ có những ngôi sao phát ra ánh sáng yếu ớt khắp nơi. Minh Huy cảm giác hơi choáng váng, nhưng lại cực kỳ thích thú. Mọi thứ diễn ra xung quanh khiến anh cảm thấy chân thật vô cùng. Anh phát hiện ra mình đang đứng trên một phi thuyền cực lớn, bên cạnh anh là một con chó mặt xệ.

Hờ hờ. Intro cũng hay đấy. Nhưng con chó mặt xệ kia thì lại có ý nghĩa gì nhỉ?

Minh Huy còn chưa kịp thắc mắc xong, thì đột nhiên con chó mặt xệ lên tiếng:

- Chào chủ nhân. Ngài khỏe!

Bạn đang đọc Hư Vực Thần Giới - Hắc Y Nhân sáng tác bởi Huydamvan1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huydamvan1
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.