Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm vụ hộ tống

Tiểu thuyết gốc · 2130 chữ

Người lạ mặt kia thấy Minh Huy và Diệu Huyền nhìn mình tỏ ra kinh tởm thì ngạc nhiên. Ô. Hắn vừa xuất hiện kiểu "vô cùng thần bí", làm một hành động mà hắn cho là "cool ngầu", có chỗ nào buồn cười đâu? Hắn nào có biết dao găm của Minh Huy vừa rút từ chỗ kia của sói đại ca ra.

Người lạ mặt đằng hắng một tiếng, lấy lại hình tượng lạnh lùng của mình, phát ra âm thanh trầm lặng, cố ý tỏ ra "đáng sợ":

- Hai người nhìn cái gì? Ta có một nhiệm vụ cho hai người đây!

Ai ngờ cái bộ dạng "ngầu lòi" này càng khiến cho Minh Huy muốn cười. Diệu Huyền khúc khích:

- Ông thấy vị có ngon không? Con dao ấy!

- Ngon! Mùi vị rất hung ác. Rất tốt!

Người lạ mặt lại nói một câu khiến Diệu Huyền cũng không nhịn được cười. Không ngờ có người đánh giá cái thứ trong "chỗ mà ai cũng biết là chỗ nào" của sói đại ca ngon.

- Hai người cười cái gì mà cười lắm thế! Nghe rõ không, ta có nhiệm vụ giao cho hai người đây!

Người lạ mặt gắt lên. Chưa bao giờ thấy có người chơi nào không chịu tôn trọng AI xịn xò như hắn cả!

- Được rồi. Được rồi. Có nhiệm vụ gì thì ông nói nhanh đê.

Minh Huy nhịn cười. Anh vừa phát động kỹ năng "Quan sát" của mình.

NPC: Trung Quân

Cấp độ: ???

Giới thiệu: Trưởng đội hộ vệ của làng tân thủ. Tính cách lạnh lùng, nghiêm túc. Rất thích cháu gái trưởng làng.

- Các cậu rời làng sớm nên không biết. Cháu gái trưởng làng Linh An vào rừng và bị mất tích. Vì vậy chúng tôi phát động nhiệm vụ tìm và hộ tống cô ấy về làng. Ai tìm thấy sẽ được thưởng xứng đáng. Nghe nói cô ấy đi vào khu vực rất nguy hiểm. Tồn tại một con Đá xám cỡ vừa. Hai người có muốn nhận nhiệm vụ này không?

Trung Quân mở miệng, hắn làm đúng nhiệm vụ của một NPC, giới thiệu nhiệm vụ cho Minh Huy và Diệu Huyền. Minh Huy ngạc nhiên. Không lẽ là cái chỗ mà tổ đội của anh đi qua?

- Tôi biết chỗ đấy. Chúng tôi vừa chạy ở đó ra. Nhưng mà chúng tôi vừa chiến đấu rất mệt mỏi, cấp độ còn thấp...

Diệu Huyền lên tiếng. Quả thật hôm nay cô rất mệt. Do LoG thiết kế tác động trực tiếp vào não bộ nên cảm giác mệt mỏi của người chơi chính là tín hiệu não bộ cần phải nghỉ ngơi.

Trung Quân dường như cũng biết chuyện, hắn ta ném ra bốn bình thuốc:

- Hai bình màu đỏ có thể cho hai người hồi phục. Bình màu vàng giúp hai người lên cấp 3 bất kể chỉ số kinh nghiệm hiện tại là bao nhiêu.

Minh Huy không ngần ngại, nhận lấy bình thuốc. Anh chia cho Diệu Huyền hai bình.

- Được. Nhận thuốc nghĩa là hai người nhận nhiệm vụ này. Nhanh chóng đi. Nếu chậm trễ sẽ bị trừng phạt!

Nói xong Trung Quân nhanh chóng đi vào trong khu rừng. Minh Huy đưa mắt nhìn Diệu Huyền:

- Sao lúc nãy anh ra hiệu cho em chúng ta cùng rút về phía đó em lại không đồng ý?

- Hả? Em tưởng lúc đó anh hỏi tình trạng em thế nào. Em lắc đầu là bảo em hết năng lượng rồi!

Minh Huy vỗ trán, ngao ngán:

- Thế sao em lại ném cung ra?

- Anh đưa hai bàn tay em tưởng anh không có vũ khí nên không đánh nhau với sói được. Em định cho anh mượn cung của em?

Móa! Cô nàng này... Minh Huy không biết phải nói gì hơn. Trình độ hiểu ý nhau của hai người cũng thật.... Cô không biết anh là sát thủ thì không dùng cung được hay sao? Mà thôi không sao. Dù sao cũng đã xong rồi! Không nên trách cô ấy. Người ta là con gái mà.

- Thế lúc anh "chào tạm biệt" sao em lại hiểu ý giúp anh dụ con sói đi xa?

- Ơ. Không phải lúc ấy anh bảo em chạy nhanh đi à?

Minh Huy: ......

- Anh áo đen. Vừa rồi em bắn cung theo anh chỉ, đều được hồi năng lượng. Vậy là sao? - Diệu Huyền lắm lời.

- À. Đây là một kỹ năng thành tựu. Gọi là "Gót chân Achilles". Được nâng cấp chức năng "Quan sát", có thể tìm ra điểm yếu của đối thủ. Mỗi nghề khi đánh trúng điểm yếu sẽ nhận được các hiệu ứng khác nhau. Anh là đánh chảy máu, gây tới 3.5 % HP tối đa kẻ địch mỗi giây đấy.

- Ra là vậy. Sao mà nhận được hay thế?

- Em tấn công quái vật 100 lần mà nó không chết sẽ nhận được. - Minh Huy kiên nhẫn giải thích.

Sau khi giải thích với Diệu Huyền, Minh Huy đi tới chỗ xác của Sói đại ca, nhặt lên dao găm của mình. Anh nhanh chóng thu hoạch chiến lợi phẩm. Sói đại ca không hổ danh là quái tinh anh, đồ đạc rơi ra phong phú vô cùng, đầy đủ để anh và Diệu Huyền chia nhau. Nhẩm tính một chút, để hoàn thành tất cả các nhiệm vụ anh đã nhận, lượng da sói, lông sói, máu sói này đã đủ. Chỉ còn một số nhiệm vụ yêu cầu giết số lượng Sói hoang và Đá xám nhỏ tý xíu thì anh vẫn chưa hoàn thành. Không sao. Lên cấp rồi quay lại xử lý chúng nó sau.

Hai người dùng thuốc, LoG liền nói:

- Chủ nhân. Anh nhận được bình thuốc đặc chế. Giúp hồi phục sinh lực và thể lực. Thiết bị sẽ massage não bộ cho anh. Anh có đồng ý để em giúp anh không?

- Đồng ý!

- Vâng!

Ngay lập tức, Minh Huy cảm thấy cơ thể thoải mái. Anh biết là não bộ anh đang được thư giãn. Nếu có người ngoài nhìn vào, sẽ thấy một cảnh cực kỳ "kinh dị": Cặp kính Minh Huy đang đeo đột nhiên mọc ra rất nhiều "cánh tay" màu đen. Chúng chạy len lỏi, thông qua não, mũi, miệng của Minh Huy mà len lỏi vào trong não anh. Sau đó chúng phát ra một loại "chất nhờn" ôn dưỡng não bộ Minh Huy. Hiển nhiên đây là một sản phẩm công nghệ cực cao của thế giới. Nhưng người hiểu biết thì liền giật mình, công nghệ này đã bị cấm từ lâu rồi. Nó chỉ tạm thời làm cho người dùng cảm thấy thoải mái, nhưng ảnh hưởng sau đó thì rất lớn.

Minh Huy ở trong thế giới trò chơi thì nào hay biết? Anh tiếp tục sử dụng bình thuốc thứ hai. Từ dưới đất mọc lên một cái cây, tán lá che phủ Minh Huy, nhẹ nhàng rung động, tỏa ra ánh sáng màu vàng. Minh Huy nhận được thông báo mình lên cấp. 5 điểm tiềm năng được tặng, Minh Huy vẫn như cũ, nâng 3 điểm chỉ số tấn công, 2 điểm tốc độ. Trải qua hai lần chiến đấu, Minh Huy hiểu không thể xem thường điểm tốc độ này. Anh kiểm tra lại một lần bảng thông tin.

Người chơi:Hắc Y Nhân

Cấp độ: 3 (0 / 350 EXP)

Nghề nghiệp: Sát thủ

Chỉ số:

HP: 350/350 MP: 210/ 210 ATK: 23 DEF: 1 SPD: 12

Ở bên kia, Diệu Huyền cũng đã kết thúc việc dùng thuốc. Cô hiện tại đã có 10 điểm tiềm năng. Cô theo lối mạnh mẽ, vốn dĩ định dồn tất cả dồn hết vào điểm tấn công, nhưng qua sự "tư vấn" của "cao nhân" Minh Huy, cũng tăng lên 3 điểm tốc độ.

Người chơi: Diệu Huyền

Cấp độ: 3 (0/350 EXP)

Nghề nghiệp: Xạ thủ

Chỉ số:

HP: 520/520 MP: 210/210 ATK: 22 DEF: 4 SPD: 7

Hai người trao đổi thông tin cho nhau. Là đồng đội, nhất định hai người phải hiểu rõ nhau nhất có thể, tránh việc "ném cung" trước đó.

- Anh áo đen, muộn rồi. Em muốn đi ngủ.

Mặc dù LoG giúp hồi phục thể lực, nhưng giấc ngủ vẫn không thể thay thế. Có những thứ máy móc không bao giờ theo kịp tự nhiên. Minh Huy nhìn đồng hồ. Cũng đã 11 giờ. Anh cũng nên đi ngủ. Hai người tạm biệt nhau, cùng lúc đăng xuất.

Nếu cảnh này mà bị Trung Quân nhìn thấy chắc chắn hắn sẽ mắng hai người máu chó xối đầu. Hắn cho hai người thuốc để gấp rút đi thực hiện nhiệm vụ. Vậy mà đôi "cẩu nam nữ" - theo ngôn ngữ của sói đại ca này, lại vô tâm đi ngủ!

Tháo LoG ra, Trước mặt Minh Huy là hình ảnh căn phòng quen thuộc. Minh Huy hít một hơi, đứng dậy vặn vẹo cơ thể một chút. Đốt một điếu thuốc rẻ tiền, Minh Huy bước ra ban công, dựa vào tường mà hút. Anh lẳng lặng ngắm nhìn ánh đèn đường đêm.

Vẫn một câu cảm thán: Đêm thu Hà Nội thật đẹp. Mùi hoa sữa thoang thoảng hòa trong không khí. Từ xa xa, đèn xe những chiếc xe đêm sáng lấp lóe. Cảnh tượng quen thuộc. Nhưng tâm trạng của Minh Huy đã khác. Anh thấy thật nhẹ nhàng! Minh Huy nhớ lại mọi chuyện ngày hôm nay, anh vô ý thức nở nụ cười. Minh Huy cảm giác hôm nay anh dường như tìm lại được một thứ gì đó. Một thứ mà anh đã mất đi từ rất lâu rồi...

Tiếp đó Minh Huy lại nghĩ về những rắc rối mà anh phải đối mặt. Anh chợt nhận ra, mọi thứ đã tạm thời bình tĩnh lại. Ném tàn thuốc trong tay, anh quay vào nhà, leo lên giường sẵn sàng chìm vào giấc ngủ. Trước khi đi ngủ, đột nhiên hình bóng của Diệu Linh xuất hiện trong đầu anh. Ồ! Sao vậy? Chẳng nhẽ anh lại "nhớ" cô ấy? Hai người hôm nay mới gặp nhau lần đầu, và Diệu Linh còn là người mà Minh Huy đã xác định "không thể với tới". Chẳng biết nghĩ thế nào, Minh Huy lại "liều mạng" lấy điện thoại nhắn cho Diệu Linh một tin nhắn: "Ngủ ngon nhé người đẹp". Sau khi nhấn gửi, anh mới phát hiện ra mình vừa phạm phải một sai lầm lớn. Người như Diệu Linh sao có thể để ý tới kẻ ngớ ngẩn như anh chứ? Minh Huy đang muốn soạn tin nhắn xin lỗi gửi nhầm thì điện thoại anh reo lên. Là Diệu Linh gọi.

Minh Huy run run bắt máy, trái tim anh đập thình thịch từng cơn. Móa! Sao lúc đối diện với Diệu Huyền anh liều lĩnh thế nhỉ? À phải. Đấy là một cô gái trong trò chơi. Cô ấy không biết anh là ai. Thậm chí còn phải gọi anh là "Anh áo đen" cơ mà...

- Alo? Diệu Linh? Em chưa ngủ à?

- Em chưa. Em vừa xong chút công việc.

- Sao tự nhiên em gọi cho anh vậy? Muốn "thỉnh giáo" gì về công việc à? - Minh Huy giả vờ ngu.

- Em nhận được tin nhắn của anh nên gọi lại chúc anh ngủ ngon ấy mà. Lời nói vẫn ý nghĩa hơn chứ đúng không tiền bối.

Minh Huy cười. Diệu Linh cũng cười. Sau một lát nói chuyện phiếm, cả hai cuối cùng cũng nói lời tạm biệt.


Ở một nơi khác, trong một biệt thự lộng lẫy xa hoa, Diệu Linh vô thức mỉm cười, đặt chiếc điện thoại xuống, miệng lẩm bẩm: "Đồ ngốc"...

Đôi khi có những tình cảm, vô thức mà người ta đến được với nhau, vô thức mà xích lại gần nhau, vô thức để nhau tâm trí. Người ta gọi tình cảm ấy là tình yêu. Minh Huy và Diệu Linh đều không rõ đây có phải tình yêu không. Nhưng hai người thực sự đã để nhau ở trong lòng. Chỉ là, họ vừa mới gặp nhau. Họ vừa có chút cảm tình. Họ chưa quen biết nhau lâu.

Ờ.. Họ quên mất một thứ tình yêu gọi là "sét đánh"...

Và thường thì trong các tiểu thuyết mạng, tình yêu sét đánh luôn làm đảo lộn cuộc sống của hai người! Nhưng có thật là Diệu Linh và Minh Huy đã "sét đánh" hay không?

Minh Huy ngẫm nghĩ miên man. Dần dần, mắt anh trở nên nặng. Anh chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ ngon nhất mà anh từng có!

Bạn đang đọc Hư Vực Thần Giới - Hắc Y Nhân sáng tác bởi Huydamvan1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huydamvan1
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.