Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám Sát

Tiểu thuyết gốc · 1047 chữ

Li Minh Hô nhìn chăm chú lạnh lùng cảnh tượng này, khi mà hắn trông thấy Lâm Á Hân với Thái Hòa gần như đều sắp dán lại với nhau, trong mắt bỗng nhiên đã hiện lên một chút lạnh lẽo. Hắn ôm vào thanh que chọc lò sưởi, cặp mắt xen lẫn ghen ghét và hận thù nhìn chặt chẽ chằm chằm vào cổ họng Thái Hòa.

Hiện giờ chính mình đánh lén, có nắm chắc có thể đập phát chết luôn Thái Hòa hay không đây?

Cho dù không có thể giết chết hắn, cũng có thể làm cho hắn bị lây nhiễm, biến thành zombie, biến thành một con quái vật ăn người. . .

Li Minh Hô cảm giác tim của mình đập thoáng chốc trở nên hết sức kịch liệt, huyết dịch toàn thân phảng phất đều sôi trào lên, thậm chí cảm giác được một trận miệng đắng lưỡi khô!

Có ra tay hay không?

Sau hơn trọn vẹn mười giây, Li Minh Hô mới mạnh mẽ giật mình tỉnh lại.

Coi như mình có thể giết Thái Hòa, nhưng mà Yuna và Lê Bống tỉnh lại, tuyệt đối sẽ làm thịt chính mình! Hơn nữa, không cách nào đến Giáo Y viện, Lâm Á Hân cũng nhất định sẽ chết!

Sắc mặt của Li Minh Hô lập tức trở nên bắt đầu phức tạp..., hắn xác thực cảm thấy gã Thái Hòa này tương đối chán ghét, nhưng muốn cho hắn đánh bạc tánh mạng đi đánh lén Thái Hòa, dường như lại không quá có lợi nhất. . . Hơn nữa nhìn thấy bộ dáng lúc Lâm Á Hân ngủ say, Li Minh Hô lại không khỏi có hơi mềm lòng rồi. Tuy rằng Lâm Á Hân hiện giờ vì mạng sống mình, làm ra chuyện làm cho hắn cảm thấy có hơi phản cảm, mà dù sao Lâm Á Hân đã từng làm rất nhiều cho hắn, hơn nữa đối với cô bé này, hắn là ôm cảm tình đặc thù đấy. . .

Đến khi đến được phòng y tế rồi, thì mỗi người đi một ngả rồi, đến lúc đó Lâm Á Hân còn có thể khôi phục thái độ trước kia!

“Coi như ngươi mạng lớn!”

Cuối cùng Li Minh Hô để xuống cái que chọc lò sưởi, ở trong lòng gằng giọng nói.

Hắn lẳng lặng chờ đợi thêm vài phút đồng hồ, sau khi xác định những người này hoàn toàn chính xác đã ngủ say, lập tức rón ra rón rén địa đứng lên, động tác vô cùng chậm chạp nhẹ nhàng mở ra cửa phòng, sau đó nhanh chóng chui ra ngoài.

Nhưng mà hắn cũng không biết là, trong nháy mắt sau khi hắn đóng cửa phòng, Thái Hòa nhìn như ngủ say, lại mở trừng hai mắt ra. . .

Sau khi Li Minh Hô đi ra khỏi nhà kho nhỏ, trước hết là hoạt động một chút thân thể cứng ngắc, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía hành lang tối thui.

“Tên Anh Tuấn kia, bảo ta đến trong thang lầu, đến tột cùng có chuyện gì nói với ta. . .”

Trên thực tế lúc này cách thời gian với gặp mặt Anh Tuấn, đã qua gần hai giờ. Chuyện Li Minh Hô vẫn còn có hơi do dự với chuyện gặp mặt trong hành lang này đấy. Nhưng lúc này thấy mọi người đều đã ngủ, lòng hiếu kỳ quấy phá hắn lại quyết định đi xem.

Li Minh Hô nghi hoặc trong nội tâm, bước từng bước trên hành lang dài tăm tối cẩn thận từng li từng tí.

Hắn vừa mới đến cuối hành lang, cũng đã nhìn thấy bóng dáng Anh Tuấn.

Lúc đầu Anh Tuấn đã đợi tới mặt mũi tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, vừa thấy Li Minh Hô xuất hiện, lập tức lộ ra sắc mặt cực kỳ hưng phấn. Hắn hai tay chào đón, một phát bắt được cánh tay Li Minh Hô, nhỏ giọng nói ra: “Huynh đệ, tao biết ngay mày sẽ không cho tao leo cây đấy, đi theo tao lại đây.”

Nói xong, hắn cũng đã dắt lấy Li Minh Hô đi đến hướng trên lầu ba, cuối cùng ngừng lại ở góc rẽ cầu thang từ lầu hai đến lầu ba.

Li Minh Hô có hơi không kiên nhẫn bỏ ra tay Anh Tuấn, hỏi: “Đến cùng mày kêu tao ra đây là có chuyện gì? Cần lương thực, tao thật không có.”

“Tao biết rõ.” Mặt mũi Anh Tuấn tràn đầy tươi cười, lén lén lút lút mà hỏi thăm, “Huynh đệ, mày biết rõ tao là người nhất nói nghĩa khí rồi. Quan hệ giữa hai chúng ta trước kia cũng không tệ, đúng không? Hiện giờ trải qua tai nạn lớn như vậy, hai chúng ta còn có thể sống được gặp mặt, đó chính là duyên phận anh em ruột mới có rồi! Nói ra không sợ đắc tội mày, hôm nay tao cảm thấy. . . Huynh đệ, mày sống cũng không dễ chịu lắm nha.”

Anh Tuấn lừa dối một trận, lại để cho Li Minh Hô có hơi bán tín bán nghi, bất quá uy hiếp chính thức trong lòng hắn đấy, nhưng lại là câu nói sau cùng.

Sắc mặt của hắn thoáng chốc biến đổi, sau đó bất đắc dĩ thở dài: “Nếu mày đã nhìn ra, tao cũng không phủ nhận. Là, tao sống cũng không tốt. Thật ra hai ngày trước cũng sống tốt hơn cuộc sống như hiện giờ.”

“Ha ha, huynh đệ chúng ta không có chuyện gì khó nói đấy. Ngươi cứ nói đi, phải tên họ Trần kia làm cái gì với mày hay không? Tuy rằng Anh Tuấn ta hiện giờ cũng đã gặp rủi ro đấy, nhưng đối với chuyện huynh đệ tao không thể không quan tâm!” Anh Tuấn vỗ bộ ngực cam đoan nói.

Li Minh Hô ra vẻ nghi ngờ liếc nhìn Anh Tuấn, mặc dù hắn có hơi hoài nghi tính chân thật trong lời nói của gã Anh Tuấn này, nhưng mà ánh mắt chân thành tha thiết và giọng điệu thành khẩn của gã Anh Tuấn này, vậy mà làm cho nội tâm của hắn có hơi dao động.

Bạn đang đọc Huấn Luyện Viên Zombies sáng tác bởi 朱羊印白
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 朱羊印白
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 2099

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.