Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Sợ

Tiểu thuyết gốc · 1064 chữ

Hai cậu sinh viên trước mắt này, dĩ nhiên cũng đã bị bạn bè người sống sót ức hiếp rồi.

Tuy rằng không muốn chõ mõm vào, nhưng hoàn toàn chính xác Thái Hòa rất cần những dược phẩm cấp cứu...kia, cho nên sau khi hắn suy nghĩ một lát, lập tức hỏi: “Như vậy đi, nếu như các ngươi có thể cho ta tất cả dược phẩm đang sở hữu, ta không chỉ cho các ngươi đồ ăn, còn có thể đưa các ngươi đưa đến một trụ sở của người sống sót khác. Như vậy các ngươi cũng sẽ không bởi vì không có mang về dược phẩm mà bị đôi nam nữ gì gì kia tra tấn rồi, như thế nào đây?”

Đối phó những người sống sót ức hiếp bạn bè...kia, đây là biện pháp hòa bình nhất cũng đơn giản nhất. Ngươi cho không chứa chấp ta, cùng lắm thì ta đi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết muốn hoàn thành chuyện này, là phải có đầy đủ dũng khí và thực lực một mình sống sót. Xem qua hai người này là một loại kia người sống sót so với người bình thường nhất còn bình thường hơn, muốn cho hai người bọn họ một mình sống sót, thật không khỏi có hơi làm khó bọn hắn rồi. Cho nên Thái Hòa mới giúp họ có thêm một lựa chọn, do hắn đưa hai người bọn họ đến trong một doanh địa người sống sót khác. Dù sao trong trường đại học này có chừng ba ngàn người sống sót, phải tìm được một nhóm người khác cũng không tính khó.

Xem thái độ của hai người bọn họ, rõ ràng là tràn đầy oán hận với người bạn của mình, chắc hẳn chính mình đưa ra một đề nghị như vậy, nhất định bọn hắn sẽ không thể chờ đợi được mà đồng ý. . .

“Không, chúng ta không thể đi.” Nguyễn Văn Chung trả lời, lại ngoài dự kiến của Thái Hòa.

Mà ngay cả Trương Phi Thoàn cũng kiên định lắc đầu: “Cám ơn đại ca, không phải chúng ta không tin ngươi, nhưng mà thật sự chúng ta không thể đi.”

“Vì sao vậy?” Thái Hòa nghi hoặc mà hỏi thăm, chẳng lẽ hai người này trời sinh thích chịu ngược đãi hay sao?

Sắc mặt của Nguyễn Văn Chung trở nên có hơi bắt đầu phức tạp mà..., hắn gãi gãi tóc trên đầu, nói ra: “Thật ra không riêng ta và Trương Phi Thoàn, còn có một vài bạn học cũng bị mạnh mẽ đuổi đi ra, nhiệm vụ của chúng ta là sưu tập dược phẩm, trong bọn họ có người phụ trách sưu tập đồ ăn, cũng có người phụ trách sưu tập đồ dùng sinh hoạt ví dụ như giấy vệ sinh. . . Người khác có thể bỏ trốn hay không ta không biết, nhưng ta với Trương Phi Thoàn sẽ không đi. Bởi vì. . .”

“Sợ cái gì nha! Ta nói!” Trương Phi Thoàn cướp lời nói ra trước, phẫn nộ nói, “Đôi nam nữ độc ác kia, giam lại mười mấy nữ sinh rồi, trong đó còn có vị một nữ giáo viên đang mang thai! Bọn hắn nói, cho chúng ta thời gian ba ngày ra đi sưu tập dược phẩm, nếu như đến thời gian trở về ít một người, lập tức giết một người nữ sinh! Tuy rằng những nữ sinh này cũng không phải bạn gái của ta, cũng không có liên quan gì với ta, nhưng mà ta với Nguyễn Văn Chung đều nghĩ kỹ, không thể hại chết các nàng.”

Cảm xúc lúc hắn nói chuyện hết sức kích động, cả người đều đang run rẩy, nếu như không phải nói thật, vậy thì chỉ có thể nói rõ trình độ diễn xuất của hắn thật quá tốt.

Bất quá lời nói này nếu Nguyễn Văn Chung nói ra, Thái Hòa thật đúng là chưa chắc tin tưởng, nhưng mà do Trương Phi Thoàn này nói ra, người này đầu óc toàn cơ bắp, hắn những loại người này sẽ không nói dối khi đang lửa giận xung thiên như vậy đấy.

Cho nên ánh mắt Thái Hòa nhìn về phía hai người bọn họ, thoáng chốc cũng đã thay đổi.

“Không nghĩ tới. . . Ngược lại là hai người các ngươi rất có gan đấy.” Lời nói này của Thái Hòa rất chân thành, vừa mới xảy ra xung đột với đám người Anh Tuấn kia, rồi lại gặp phải người như Nguyễn Văn Chung và Trương Phi Thoàn vậy, dưới tương phản đối lập, từ đáy lòng hắn lại có hơi bội phục hai người kia.

Nhìn bề ngoài bọn hắn cũng chỉ là chủng loại người sống sót tầng dưới chót nhất kia, không có thực lực, khuyết thiếu suy nghĩ, nhưng bọn hắn còn có lương tri, có thiện tâm.

Hiện giờ ở trong thế đạo này, giữ được phẩm chất như vậy thật sự hết sức khó được. Chính Thái Hòa tuy rằng không phải là người tốt vô tư kính dâng gì, nhưng hắn vẫn cho rằng, coi như mình không thể làm như vậy, nhưng ít nhất không thể xem thường người như vậy.

Sau khi nhận định đối với hai người bọn họ xảy ra thay đổi lớn, giọng điệu nói chuyện của Thái Hòa cũng hòa hoãn xuống, đoản đao trong tay cũng cất vào trong bao rồi.

“Thật sự chúng ta chỉ có thể cho ngươi một phần, bởi vì những vật này rất ít đấy, nếu như mang về số lượng quá ít, chúng ta cũng sẽ không có quả ngon gì để ăn. Nếu không phải chúng ta đói bụng đến phải thật sự không còn sức lực rồi, cũng sẽ không lấy ra trao đổi đồ ăn với ngươi đấy.” Nguyễn Văn Chung thở dài, nói ra.

Mà Trương Phi Thoàn kia nói chuyện thẳng thắng cũng nhiều hơn: “Nhưng mà ngươi đừng cướp! Ngươi nhìn thấy chưa, máu trên người chúng ta đều là máu zombie chân chính, còn dùng thịt nhão zombie lau một lần. Nếu ngươi muốn cố gắng cướp đoạt, ta sẽ cắt một vết thương trên người mình, đến lúc đó biến thành zombie thật sự, cho dù ngươi rất mạnh cũng nhất định phải chết!”

Bạn đang đọc Huấn Luyện Viên Zombies sáng tác bởi 朱羊印白
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 朱羊印白
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 2291

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.