Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo Trọng

Tiểu thuyết gốc · 1045 chữ

Thấy thái độ của Thái Hòa thật sự kiên quyết như vậy, Tuấn Hưng đành phải lộ ra một chút sắc mặt tiếc nuối, bất quá sau đó hắn lập tức hết sức trịnh trọng nói: “Hòa huynh đệ, nhà của ta ở Phú Hòa Đông Củ Chi Sài Thành, sau này nếu như ngươi có cơ hội tới nông thôn, bất kỳ lúc nào chúng ta hoan nghênh ngươi đến chỗ của chúng ta. Chúng ta sẽ đủ khả năng cung cấp cho các ngươi một ít đồ ăn và tiếp tế đấy, đương nhiên các ngươi chịu nguyện ý lưu lại thì tốt hơn.”

Hắn đưa ra hứa hẹn lần này, mặc dù Vũ Linh ở một bên nhíu mày, bất quá lại cũng không nói gì thêm.

Thái Hòa cứu được một nửa người trong team, chuyện này đã không phải việc riêng của Tuấn Hưng rồi, hắn dùng danh nghĩa đoàn đội đưa ra loại cam đoan này, cũng không gì đáng trách. . .

Đương nhiên nguyên nhân chính thức để cho Vũ Linh nhịn đưa ra ý kiến phản đối, chính là vì Tuấn Hưng và Thái Sơn cứu được hắn. . .

Thấy bộ dáng Vũ Linh ở một bên cứ như đang muốn nói gì lại thôi, Thái Hòa cũng không khỏi lộ ra mỉm cười, xem ra ngược lại là người này học được thông minh hơn một chút.

Kết quả này Thái Hòa đã sớm ngờ tới, hắn cũng không có ý khách khí, mà là gật nhẹ đầu: “Uh. Nếu có cơ hội mà nói, ta sẽ đến. Ngoài ra, ngược lại hắn nhìn về phía Vương Lan Hương, cô nàng này trốn ở bên người Thái Sơn, cặp mắt ở dưới mũ lưỡi trai kia đang lén lén lút lút nhìn mình chằm chằm.

Nghĩ đến lúc trước vừa gặp phải nàng, nàng biểu hiện ra tính tình đại tiểu thư kia... Đương nhiên hiện giờ nàng cũng hay là tính tình đại tiểu thư, chỉ có điều không dám ở trước mặt Thái Hòa và Yuna khoe khoang rồi.

Lúc này thấy Thái Hòa nhìn về phía chính mình, Vương Lan Hương lộ ra một chút sắc mặt chờ mong lại thấp thỏm không yên. Nói cho cùng nàng vẫn còn tâm tính thiếu nữ, mặc dù chán ghét Thái Hòa, nhưng lúc này vẫn rất hy vọng nghe được Thái Hòa nói ra một ít lời hữu ích. . .

Thái Hòa rất là nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Vương Lan Hương nhìn một cái, khi nàng hít vô một hơi thật sâu và trên nét mặt chờ mong, nói ra thấm thía: “Cô em vợ, học được thông minh một chút nha!”

“. . .” Vương Lan Hương lập tức mở to hai mắt nhìn. Đây là có ý gì? Ta rất đần hay sao? !

Mà Yuna cũng ở một bên ném ra một câu nhàn nhạt: “Trước kia ngươi cũng chưa từng đánh thắng qua ta, hiện giờ thì bị ta quăng mười đầu phố. Vương Lan Hương, đừng có lại yếu như vậy nha!”

“. . .”

Sau khi chia tay với đám người Tuấn Hưng, một đoàn người Thái Hòa lập tức quẹo vào trong một con hẻm nhỏ, nhanh chóng rời khỏi khu này.

Ở loại khu vực cực kỳ dày đặc zombie này, đi đường nhỏ vắng vẻ có thể an toàn nhiều hơn so với đi ngang qua đường cái.

Nhìn thấy bóng lưng bốn người Thái Hòa biến mất ở đầu ngõ triệt để, tâm tình của Vương Lan Hương cũng không nói nên lời là một loại cảm giá thế nào.

Nàng sững sờ ngây người một hồi lâu, mới phảng phất tự nhủ thấp giọng nói hai chữ: “Bảo trọng.”

Mà thanh âm rất nhỏ này, thậm chí ngay cả Thái Sơn ở bên người nàng cũng không có nghe thấy. . .

“Chị đại, chẳng phải ngươi nói ngươi biết rõ phương hướng đại khái hay sao? Đại khái là ở nơi nào?”

Trên lưng Thái Hòa vác ba lô căng phồng, một tay cài đao ngắn vào bên hông, hỏi.

Ngô Thanh Vân cố gắng bảo trì một khoảng cách với hắn, xem ra nàng vẫn không muốn đến quá gần với nhân loại.

Nghe được câu hỏi của Thái Hòa, nàng lại lộ ra một tia lạnh nhạt, nhưng ở dưới giam cầm liên hệ tinh thần, nàng lại không mở miệng nói ra không được: “Chuyện này. . . Ở hướng này. . .”

Có phải Ngô Thanh Vân nói dối hay không, thông qua chấn động tinh thần của nàng Thái Hòa cũng có thể biết trước tiên. Bất quá Ngô Thanh Vân cũng không ngốc đến mức để cho Thái Hòa có cơ hội dạy cho nàng một bài học, cho nên nàng cũng đã nói ra lời nói thật.

Bất quá ấn tượng của Ngô Thanh Vân rất mơ hồ, nàng cũng chỉ có thể nhớ rõ một phương hướng đại khái mà thôi.

Đối với team của Thái Hòa mà nói, có một phương hướng đại khái là được rồi. Chỉ cần đến gần khu Cư Xá Tự Do, có lẽ Yuna sẽ nhận ra đường rồi rồi.

Nghe Ngô Thanh Vân dùng cái loại thanh âm hơi lãnh đạm này, thậm chí là cực kỳ khó chịu tiến hành trả lời, Lê Bống và Yuna đều nhíu mày.

Sau khi Yuna quay đầu liếc nhìn về phía Ngô Thanh Vân, lập tức nói hai câu vào lỗ tai của Lê Bống.

Lúc này Thái Hòa đang móc ra từ trong túi quần bản bút ký Tuấn Hưng đưa cho hắn, bởi vậy cơ bản không có chú ý tới mờ ám của hai nữ zombies.

“Hòa. . . Hòa Ca” Sau khi Lê Bống gật nhẹ đầu, lập tức đi tới bên người Thái Hòa, đối thấp giọng nói với hắn ra, “Ta. . . Ta cảm thấy được, nàng. . . Theo chúng ta. . . Còn chưa đủ quen thuộc. Dứt khoát... Để cho nàng... Cùng một chỗ với chúng ta. Chúng ta sẽ điều giáo. . . Không, là dạy nàng, như thế nào làm vợ đấy. . .”

“Uh, Ngươi biết biện pháp là tốt. . . Ồ? Không đúng, mới vừa rồi ngươi dường như ngươi nói điều giáo đúng không?”

Bạn đang đọc Huấn Luyện Viên Zombies sáng tác bởi 朱羊印白
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 朱羊印白
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 1532

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.