Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm Tư Lỗ Phúc

Tiểu thuyết gốc · 1991 chữ

Nhấm nháp một tách trà nóng, ăn một khối hoa quả khô, trà cũng được nửa bình, Kim Thiếc bắt đầu câu chuyện bằng những lời sáo rỗng không một chút dinh dưỡng, cũng chỉ là hỏi qua loa mấy câu như tình hình xây nhà như thế nào. Nhân công có đủ hay không, hay là hỏi Nguyễn Xí giết hổ như thế nào. Tính toán của Phạm Long trong thời gian tới.

Phạm Long cũng phải cố gắng trả lời nhiệt tình cũng như tỏ vô cùng hứng thú với cuộc trò chuyện.

Chừng nửa canh giờ sau, nhà bếp mới mang thức ăn lên. Chỉ là mấy con hà rừng hấp cùng với một ít nấm và rau củ tươi. Hẳn đây là những thứ mà Kim Thiếc cho người chuẩn bị từ trước, còn tay gấu phải xử lý công phu hơn rất nhiều mới có thể ăn được.

Có một tên hầu gái mang ra một ấm rượu bằng đồng rất lớn, đặt bên dưới là một cái lò nhỏ, bên trong có than hồng đang rực lửa.

Khi rượu ấm lên, thì cô hầu gái kia lấy ra một cái chung rượu khác, đổ một chất lỏng màu xanh thẫm vào ấm rượu kia. Khỏi phải hỏi cũng biết đó là mật gấu vừa mới được lấy ra kia.

Nhìn túi mật gấu bị đổ vào bình rượu phế thải có vị như giấm chua kia, Phạm Long lòng đau như cắt, phải biết Mật Gấu có giá trị rất cao, nếu đi phơi khô rồi ngâm rượu dùng sẽ tốt hơn biết chừng nào. Vậy mà một túi mật lớn thế kia lại bị đem đi uống sống, thật là phí phạm của trời.

Phạm Long cố gắng bình tỉnh, cùng Kim Thiếc nâng rượu. rượu qua tam tuần lúc này Kim Thiếc mới để lộ ra bộ dáng nghiêm trọng nói chuyện với Phạm Long.

" Phạm hiền đệ! Ta biết lúc này đệ rất là khó khăn, cái gì cũng thiếu thốn, nhưng bên ta cũng không khác gì đệ là bao. Muối của bọn ta tích trữ cũng không còn bao nhiêu, mà quan phủ lại cấm vận kiểm soát cực kỳ khắc khe!" nói đến đây Kim Thiếc thở ra một hơi.

Phạm Long cũng nhận thức được tên này lúc này mới vào đề đây.

" Vậy Kim Huynh có cao kiến gì xin chỉ giáo!" Phạm Long gật gù chăm chú lắng nghe.

Kim Thiếc chăm chú nhìn chằm chằm Phạm Long một cái thật sâu rồi mới nói.

" Phạm hiền đệ! Cách thì không phải không có cách! Nhưng quan trọng đệ có muốn làm hay không!" .

" Xin huynh cứ nói! Đệ lắng nghe!"

" Tốt! hằng năm sẽ có ba đoàn vận tài phú từ các trấn về Quận Thành để cống nộp về nhà Hán. Mà lần tiếp theo chính là ba tháng sau vào lúc cuối năm! Không biết ý hiền đệ là như thế nào!" Kim Thiếc thận trọng nói.

Phạm Long ngay lập tức cau mày thấy rõ.

" Tên khốn này! Muốn ta cùng hắn đi cướp thuế phú của triều đình!" Phạm Long nghe một phát là hiểu ra vấn đề.

Phạm Long khẽ vuốt cằm mắt đăm chiêu, dường như đang suy nghĩ xâu xa.

" Tuyến đường vận thuế phú này, ta cũng đã điều tra kỹ lưỡng. từ Mê Linh sẽ được vân bằng thuyền về Giao Chỉ. Sau đó từ Giao Chỉ sẽ vận bằng đường bộ đi qua Chi Lăng , Lộc Châu, Hợp Phố rồi về Giao Châu." Kim Thiếc nói.

Vào thời gian này thông thương vay vận lương các loại đều thịnh hành đường bộ, thuyền bè tuy có đôi chút phát triển, nhưng kỹ thuật không được tốt hơn nữa còn phải vượt biển thường xuyên bị bão táp hoành hành, nên không được ưa chuộng bằng vận bằng đường bộ.

Mà đoạn đường từ Giao Chỉ đến Chi Lăng lại qua ải Lộc Châu thật sự mà một con đường hiểm trở, nếu như chặn đường cướp bóc thì phần thắng sẽ cao.

Cái vấn đề Phạm Long đang suy nghĩ không phải là có cướp tiêu được hay không mà là hắn ứng phó như thế nào.

Lúc này hắn tuy thân phận là bạch dân, nhưng dù sao hắn cũng là con một lý trưởng, tính ra cũng có chút thân phận trong cái xã hội bị thuộc địa này. Ngoài ra hắn còn có công thảo trừ sơn tặc cũng tính là có một chút công danh.

Nhưng nếu hắn cùng Kim Thiếc làm một hội đánh cướp thuế phú cống phẩm, hắn sẽ một chân bước vào thế thù địch với nhà Thái Thú Giao Châu, hơn nữa phía sau là con quái vật khổng lồ Tây Hán. Điều này hắn không hề muốn chút nào.

Vào lúc này hắn muốn tiền thì không có tiền, muốn dân không có dân, muốn đất không có đất. nếu cùng nhau hỗn với Kim Thiếc thì hắn cả đời chỉ là một tên thảo khấu mà thôi. thậm chí còn bị triều đình nhà Hán cho một cái danh phản loạn, đi đâu cũng bị đuổi đánh.

" Kim Huynh! Thật là khó xử cho ta quá!" Phạm Long thoáng chốc thở dài.

" Huynh cũng thấy! ta cái gì cũng không có, quân sĩ không, binh khí cũng không! Làm sao cùng huynh đi đánh cướp đoàn vận tiêu kia!" Phạm Long có chút khó khăn nói.

" ha ha ha! Phạm hiền đề! Đệ yên tâm! Ta chỉ cần hai vị anh hùng cạnh bên đệ là đủ!" Kim Thiếc cười ha hả ánh mắt đầy thâm ý đối với Võ Tánh cùng Nguyễn Xí.

Kim Thiếc một chiêu này cực kỳ độc, có thể gây mất lòng đoàn kết trung thành của Võ Tánh cùng Nguyễn Xí. Thử nghĩ mà xem, đối với những người anh hùng khẳng khái khí huyết phương cương, nam nhi nhiệt huyết, làm sao có thể bỏ qua cơ hội kia được. nếu như Phạm Long từ chối mặt bề ngoài bọn họ sẽ không nói gì, nhưng trong lòng ắt hẳn hình thành một cây gai.

Chủ tử hèn nhát sẽ không đáng bọn họ phò tá. Chỉ có những người dám nghĩ dám làm mới có khả năng làm nên đại sự.

Nhưng Kim Thiếc làm sao có thể ngờ đến, hai người kia đâu phải dạng ngu ngốc để hắn tính kế.

" Kim Huynh! Chuyện này cực kỳ hệ trọng! ta cần phải thương thảo thêm! Ba ngày sau nhất định có một câu trả lời thỏa đáng cho Kim huynh!" Phạm Long cũng không còn chút tâm trạng ăn uống nào cả. hắn chắp tay một cái rồi rời đi.

Kim Thiếc cũng không nói câu gì chỉ gật đầu một cái rồi tự mình uống rượu.

Phạm Long nét mặt không hề tốt bước ra ngoài, dọc đường đi hắn nhìn thấy Lỗ Phúc đang ngồi cạnh bờ sông câu cá, không biết lão có câu được con nào hay không nhưng bộ dáng lại tỏ ra là một văn sĩ chờ thời.

" Lỗ Tiên Sinh! Ngươi tốt!" Phạm Long tuy tâm trạng không tốt, nhưng hắn vì lễ nghĩa người dưới mái hiên cũng đành chào hỏi.

Lỗ Phúc liếc mặt một cái rồi nói " Đêm qua hung thú gầm rú, lão phu già rồi cũng không có ngủ được!" nói đoạn lão kéo cần câu lên để lộ ra một cái lưỡi câu trơ trọi, không có một tí mồi nào cả.

" Phạm Lý Trưởng! ta thấy những căn nhà kia xây thật không tệ! làm từ bùn đất, nhưng lại cực kỳ chắc chắn, gió mùa đông cũng không thể lùa vào, mùa hè thì mát mẻ a!" Lỗ Phúc lại thả câu xuống dưới dòng sông, nhưng lưỡi câu lại không hề tra thêm mồi.

Khóe miệng Phạm Long khẽ nhếch lên một cái rồi cũng trả lời.

" chỉ là cách dựng nhà thông thường mà thôi, không có gì đáng nói cả!" Phạm Long cung kính nói. Sau đó xoay người cùng Võ Tánh cùng Nguyễn Xí rời đi.

Lỗ Phúc nhìn thấy bóng lưng ba người, lão cũng khẽ thở dài một cái thật sâu rồi cũng ôm cần về lại doanh trại.

Trên bè Võ Tánh là người lên tiếng đầu tiên

" Công Tử! Lỗ Phúc kia! ! ! !" lời Võ Tánh chưa nói hết thì Phạm Long giơ tay nhưng lại.

" Ý của lão ta hiểu! nhưng lúc này chưa phải là lúc! Dù sao Kim Thiếc vẫn là chủ sự nghĩa quân Như Nguyệt! nếu như Lỗ Phúc đầu nhập vào chúng ta, lúc đó không những không có lợi, mà còn co1hai5 vô cùng!"

" Kim Thiếc sẽ lấy cớ ta cướp người của hắn, mắng ta giả nhân giả nghĩa, được người cưu mang lại âm sau lưng! Tuy rằng ngươi biết, ta biết, Lỗ Phúc biết, hắn biết! nhưng dân chúng sẽ không biết! một khi danh tiếng bị xấu, như thế sẽ bất lợi cho đại sự sau này!" Phạm Long ánh mắt cao hơn một chút diễn giải cho Võ Tánh cùng Nguyễn Xí hiểu rõ vấn đề.

Lỗ Phúc muốn học theo Khương Tử Nha câu cá không lưỡi để chờ thời, muốn lựa chọn minh quân cho chính mình, Phạm Long nhìn một cái là biết ngay, nhưng trong tình thề này hắn phải giả vờ không hiểu.

Không phải hắn không chú trọng Lỗ Phúc, dù sao ông là người đọc sách, có trí thức, tuy thuộc thành phần nho giáo, nhưng sức ảnh hưởng của ông trong nghĩa quân Nguyệt rất lớn, hầu như chỉ sau Kim Thiếc.

Nhưng từ thái độ cũng như biểu hiện của Kim Thiếc, Phạm Long có thể nhìn ra sự bất mãn của Lỗ Phúc đối với Kim Thiếc. như thế đó là một cái tai họa cho nghĩa quân Như Nguyệt cũng như là một cơ hội thâu tóm thế cực của Nghĩa Quân Như Nguyệt.

Chỉ trong một thoáng chốc giao lưu đôi câu với Lỗ Phúc, Phạm Long đã có chủ định của mình trong những bước đi tiếp theo của mình.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Về đến địa bàn của mình Phạm Long cùng với Võ Tánh và Nguyễn Sí bắt đầu bày mưu suy tính sách lược.

Võ Tánh, Nguyễn Xí cũng không phải là những kẻ vũ phu tay to hơn não, bọn họ chính là những tướng lĩnh đứng đầu vào triều đại của mình, nên việc rà đoan suy xét của Kim Thiếc trở nên cực kỳ vô nghĩa.

" Công Tử! ta thấy chuyện này không hề ổn chút nào! Tuy công tử mang chí lớn muốn phục quốc, nhưng Tây Hán lúc này rất mạnh, một khi làm ra việc kia ắt hẳn sẽ gây ra sự chú ý của quận Giao Châu thậm chí là nhà Hán!"

" Công Tử! việc chém giết ta không sợ, nhưng đoàn vận tiêu cuối năm ta từng nhìn thấy! có chí ít 500 tên trang bị đầy đủ cung, ngựa, thuẫn. rất khó để đánh cướp thành công! Cho dù có cướp được cũng là ác chiến. như thế thật không đáng!" Nguyễn Sí ít nói, nhưng cũng góp ý thương thảo.

" Chuyện này ta biết! nhưng món hời đó làm sao có thể bỏ qua được! đó là xương là máu của đồng bào ta!" Phạm Long tỏ ra cương nghị nói.

" Nhưng! Công tử! đám lính quèn kia làm sao chống lại quân Hán trang bị đầy đủ thế kia!" Võ Tánh cố gắng khuyên ngăn.

Phạm Long chỉ lộ ra một nụ cười " ta đã có cách! Các ngươi chờ xem!"

Bạn đang đọc Hùng Ca Đại Việt sáng tác bởi phamtrongnghia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamtrongnghia
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 363

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.